Editor: Trà Đá. Lúc Nam Từ tỉnh lại, thì phản ứng đầu tiên của cô là cổ họng đau rát. Mí mắt cũng rất nặng nề, mỗi phần trên cơ thể cũng rất đau nhức, thậm chí cử động tay cũng rất khó khăn. Sau khi đã ý thức được, cô ráng mở mắt, thì phát hiện thấy mình đang nằm trong ngực Hoắc Lâm. Có vẻ như anh đã nhận ra cô cử động, nên anh cũng chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô. “Tỉnh rồi à.” Hoắc Lâm cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Bảo bối, em làm anh sợ muốn chết.” Nam Từ mặc kệ anh, cố sức giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Hoắc Lâm lại không buông tay. “Làm gì đó?” Cô lên tiếng: “Đi vệ sinh.” Hoắc Lâm không nói gì nữa, anh trực tiếp ôm cô đi thẳng tới toilet. “Anh đứng ở ngoài cửa, xong rồi thì gọi anh đưa về giường biết chưa?” Nam Từ cũng không thèm nhìn anh, chỉ gật gật đầu. Sau khi cửa phòng toilet đóng lại, thì cô mới lặng lẽ thở hắt ra. Ban nãy cô chỉ muốn lấy đại lý do để rời khỏi vòng tay anh mà thôi, bây giờ được ở một mình thì đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn nhiều. Cô không biết mình đã ngủ được bao lâu, nhưng nhìn biểu hiện của Hoắc Lâm thì có lẽ bệnh tình của cô cũng không nhẹ. Bây giờ cô đã tỉnh, sự lo lắng trên gương mặt anh đã dần buông xuống. Sau đó thì sao… Nam Từ nghĩ đến đây, cô thậm chí không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở lì trong toilet. Cô không muốn thỏa hiệp, mà nhìn bộ dạng của Hoắc Lâm có vẻ như cũng không muốn thỏa hiệp, hai người cứ tới tới lui lui như thế, hoàn toàn không có biện pháp giải quyết nào. Nếu như cô nghiêm túc nói chuyện với anh thì anh sẽ nghe sao? ~ Cô đang suy nghĩ miên man, thì Hoắc Lâm ở bên ngoài bỗng nhiên gõ cửa một cái. “Em xong chưa?” Hiện tại Nam Từ không muốn ra ngoài, nhưng cô lại sợ anh xông vào, phát hiện cô nói dối… Cô suy nghĩ, rồi vội vàng nói: “Em ra ngay đây.” Lúc mở cửa, vì Nam Từ đi có chút gấp gáp, mà đường huyết cô bây giờ đang rất thấp, mắt tối sầm lại thiếu chút nữa là ngã ra sàn nhà, nhưng may mắn có Hoắc Lâm đỡ cô lại. Anh nhíu mày, bế cô lên. “Anh gọi điện thoại nói khách sạn bưng chút đồ ăn lên cho em, chiều nay chúng ta bay về nước.” Trong lòng Nam Từ đột nhiên trầm xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh. “Ý anh là sao?” Hoắc Lâm không lên tiếng, chỉ một mực bế cô về giường, sau đó gọi điện thoại xuống quầy tiếp tân. Anh dùng ngữ điệu nói tiếng anh rất trôi chảy của mình, chỉ một lát sau, thì đã có tiếng gõ cửa. Một nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh đẩy xe thức ăn vào, sau khi nói “Chúc quý khách ngon miệng” thì cũng xoay người rời khỏi phòng. Hoắc Lâm cố ý gọi những món nhẹ và dễ ăn, cho nên trên xe thức ăn toàn là súp nóng và cháo. Anh bưng một bát cháo gà, múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa tới miệng Nam Từ. “Ăn đi.” Nam Từ không nhúc nhích, môi mím chặt, chỉ dùng môi mắt to nhìn anh, mang theo một sự chống cự trong im lặng. “Sao?” Hoắc Lâm có vẻ như không phát hiện ra ý định của cô, anh không nhìn ánh mắt cô, lại đưa cái muỗng tới gần miệng cô hơn. Nam Từ vẫn bất động, cứ nhìn anh chằm chằm như vậy. Hoắc Lâm hết cách, đành đặt chén cháo gà xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, cố bình tĩnh nói với cô: “Bảo bối, nơi này không hợp với em, em ở đây thì anh sẽ rất lo lắng, nên em đi về với anh nhé? Chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết.” Nam Từ vốn cho là sau buổi tối hôm đó, thì anh sẽ để hai người nói chuyện một cách nghiêm túc. Nhưng ai mà ngờ anh lại độc đoán tự quyết định thay cho cô. Nghĩ tới đây, thì suy nghĩ muốn thương lượng với anh cũng thay đổi, lúc cô mở miệng thì thái độ đã cứng rắn hơn nhiều. “Em không về.” Hoắc Lâm làm như không nghe cô nói gì, chỉ cười rồi đụng nhẹ lên gương mặt cô. “Đừng có quậy nữa, ăn trước đã nhé? Em đã không ăn gì hai ngày một đêm rồi.” Nói xong, anh lại bưng chén cháo lên, múc một muỗng đưa tới trước miệng cô. “Há miệng.” Nam Từ lùi về phía sau một chút, lần đầu tiên cô dùng ánh mắt lạnh lẽo, cứng rắn nhìn anh. “Hoắc Lâm, em là một con người độc lập, em yêu anh, nhưng em cũng muốn tự mình lựa chọn, quyết định tương lai của mình, anh không thể tước đoạt hết tất cả tự do của em!” Hoắc Lâm không thể duy trì nụ cười trên gương mặt được nữa, khóe môi dần dần trầm xuống, nhưng vẫn duy trì tư thế đút cháo cho cô, hỏi: “Vậy nếu như hôm nay anh nhất định đưa em về nước, thì em sẽ chống đối anh sao? Tuyệt thực luôn đúng không?” Ý chí của Nam Từ đã cứng rắn hơn, cô cắn răng gật đầu: “Đúng.” Sắc mặt Hoắc Lâm lập tức biến dạng, anh đặt chén cháo gà xuống, sau đó không nhúc nhích nhìn Nam Từ. “Nói đi, rốt cuộc là vì sao mà em lại cố chấp phải đến đại học C, vì sao lại phải đi nước ngoài rời xa anh.” Hoắc Lâm vẫn nghĩ không thông, rõ ràng mọi thứ trong nước vẫn rất tốt, cô muốn tương lai, anh đều có thể giúp cô, anh không hiểu vì sao cô lại chọn một con đường khá gian nan như vậy, hơn nữa lại còn rời xa anh. Lúc trước trong lòng anh nóng như lửa đốt, anh cũng không muốn nghe Nam Từ giải thích, chỉ muốn trừng phạt cô một trận, sau đó đưa cô về nước, rồi quản cô thật kỹ. Anh còn tưởng sau khi Nam Từ trải qua lần này sẽ nghe lời anh một chút. Nhưng không ngờ cô lại bắt đầu chống đối anh? Mà lại còn tuyệt thực nữa? Nam Từ nhìn ra dáng vẻ không muốn thương lượng của anh, mà chỉ muốn nghe thử lý do của cô mà thôi. Nhưng cô vẫn chậm rãi mở miệng: “Em muốn trở nên giỏi hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, em không muốn cả đời phải dựa dẫm vào anh.” Nói đến đây, có vẻ như cô nhớ ra gì đó, lại bổ sung: “Hoắc Lâm, lúc còn ở trong thôn, những lời em nói với anh hoàn toàn không phải trò đùa. Em thật lòng yêu anh, em muốn ở bên cạnh anh, nhưng chắc chắn không phải là gánh nặng hoặc phụ thuộc. Em muốn sánh vai với anh, em muốn làm một người ưu tú như anh.” “Nếu như em không thay đổi, thì về lâu về dài em sẽ giống như những gì Khúc Nghiên nói, ngày càng không xứng đáng với anh, lại không có tương lai. Em hoàn toàn không thích cái cuộc sống đó.” Cô nói rất nhiều, nhưng Hoắc Lâm chỉ bắt được một trọng điểm. “Vậy là em bị ảnh hưởng bởi những lời Khúc Nghiên nói hả?” “Cô ta chỉ là chất xúc tác thôi.” Nam Từ nghiêm túc nhìn anh, “Hoắc Lâm, hiện tại mối quan hệ giữa chúng ta không ổn, nếu như anh vẫn muốn tự mình quyết định tương lai cho em, thì em chỉ cảm thấy anh đang muốn khống chế và chiếm hữu em mà thôi, không phải thật sự yêu em, anh hiểu không?” Ánh mắt Hoắc Lâm sắc bén và thâm thúy nhìn Nam Từ. Cuối cùng, anh chỉ trầm giọng hỏi một câu: “Anh hỏi em lần cuối, nếu như anh không đồng ý, thì em sẽ tuyệt thực đúng không?” Nam Từ cứng rắn: “Đúng.” Không khí trong phòng ngưng đọng một lát, cả căn phòng bao trùm một sự im lặng và căng thẳng. Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy rất lâu, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng Hoắc Lâm đứng dậy, anh không nhìn Nam Từ nữa, chỉ lấy áo khoác rồi xoay người ra khỏi phòng. Sau khi cửa phòng đóng lại, thì căn phòng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh một lần nữa. Nam Từ không biết Hoắc Lâm định làm gì, nhưng cô cũng không nhịn được nữa, cô dần thả lỏng cơ thể đang căng cứng, mệt mỏi ngã vật ra giường. Bây giờ cô cực kỳ đói, nhưng hoàn toàn không muốn ăn gì. Nam Từ cảm thấy nếu như vấn đề này giải quyết không xong, thì tâm tình của cô sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn. ~ David đang dọn dẹp một chút để chuẩn bị tan làm, nhưng Hoắc Lâm lại bất ngờ tới tìm. Hoắc Lâm không thèm chào hỏi, mà trực tiếp đi vào nằm thẳng lên ghế trị liệu như trước đây. Hoắc Lâm nhìn có chút mệt mỏi, anh gác tay lên trán, bắt đầu nói: “Vì muốn ở lại đây mà cô ấy bắt đầu tuyệt thực.” Mặc dù David không biết sự tình từ đầu đến cuối như thế nào, nhưng cũng hiểu được Hoắc Lâm đang nói đến ai. David cười cười: “Cô ấy bắt đầu phản kháng lại rồi hả? Lợi hại.” Hoắc Lâm không phản ứng, chỉ trầm mặc thật lâu, rồi mới nói: “Nhưng tôi không muốn buông tay.” David thở dài trong lòng, thật ra anh ta biết rõ bệnh tình của Hoắc Lâm, cũng một mực muốn cố gắng giúp anh thay đổi, nhưng hiệu quả lại quá thấp. Nếu như chuyện này thay đổi chút “Gram” bệnh tình của Hoắc Lâm, thì cũng là chuyện tốt. David nghiêm túc mở miệng: “Hoắc, có lúc mối quan hệ giữa người với người không phải cứ càng chặt là bền lâu, đôi khi buông tay thích hợp, mới có thể khiến mối quan hệ càng thêm lâu dài. Bây giờ cậu suy nghĩ thử xem, nếu như lần này cậu không đồng ý cho cô ấy ở lại đây, đương nhiên là tớ không biết cô ấy muốn ở lại đây để làm gì… Nhưng nếu cậu không đồng ý thì chuyện này sẽ trở thành nuối tiếc cả đời của cô ấy.” “Sau này cho dù hai người có yêu nhau như thế nào, thì chuyện này chắc chắn là điều cô ấy không thể gỡ bỏ trong lòng được, trong tiềm thức của cô ấy sẽ sinh ra sự ngăn cách với cậu, hai người lại trở nên không hiểu nhau. Đây là điều cậu muốn sao?” … Nam Từ nằm từ ban ngày đến đêm tối ở khách sạn, cô cảm thấy thân thể rất nặng, nhưng tâm trí lại rất nhẹ. Cô cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, toàn thân đổ không ít mồ hôi, chân tay càng lúc càng nặng nề. Lúc này, cửa phòng khách sạn mở ra. Hoắc Lâm mang theo hơi lạnh từ bên ngoài đi vào. Nam Từ cố sức đứng dậy, nhưng bởi vì cơ thể quá suy nhược, cho nên được nửa đường lại ngã ra giường. Hoắc Lâm bước nhanh về phía trước, đưa tay dìu cô vào lồng ngực mình, sau đó ôm cô ngồi dựa vào đầu giường, tiếp đó lấy điện thoại gọi khách sạn đưa đồ ăn lên phòng. Nam Từ vùi vào trong lồng ngực anh, nghe giọng anh, cảm nhận được lồng ngực anh rung rung, cũng ngửi ra được mùi rượu và mùi thuốc lá nồng đậm trên người anh. Cô không nói chuyện, mà cũng chẳng có sức nói, và cũng không biết nên nói gì. Cô không biết cuối cùng anh quyết định như thế nào, đáy lòng cô thấp thỏm không yên, cô không biết một khi anh nhất quyết muốn đưa cô về, thì tương lai cô phải đối mặt với anh ra sao. Cô thích anh, yêu anh là sự thật. Nhưng nếu như tình yêu này không có sự bình đẳng, thì cô cũng không thể tiếp tục được. Sau khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, thì Hoắc Lâm lại cầm chén cháo, múc muỗng cháo đưa tới trước miệng cô. “Ăn đi, cơ thể em yếu quá.” Nam Từ không há miệng, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, yên lặng dùng ánh mắt hỏi câu trả lời từ anh. Hoắc Lâm lại đưa cái muỗng đến gần miệng cô chút nữa, nói: “Em ăn trước đi, ăn xong rồi anh nói quyết định của anh cho em nghe.” Lúc này Nam Từ mới hơi thả lỏng, ăn từng ngụm cháo anh đưa tới. Cháo nấu rất nhừ, hầu như không cần phí sức cũng có thể nuốt xuống, nếu như đổi lại là bình thường, cô nhất định sẽ từ từ nhấm nháp một chút, nhưng lúc này cô hoàn toàn không có ý định đó. Cô ăn vội vàng hết nửa chén cháo, sau đó đẩy tay anh ra, biểu hiện không ăn nữa. Hoắc Lâm cũng không ép cô, đặt chén cháo xuống, sau đó lại ôm chặt lấy cô. “Anh sẽ cho em ở lại đây.” Nam Từ vui mừng, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sao?” Anh chôn mặt trong cổ cô, hít lấy hít để mùi hương trên người cô, sau một lúc khá lâu, anh mới trầm giọng nói: “Nhưng nếu như em ở lại đây, thì chúng ta cắt đứt liên lạc.” Nam Từ giật mình, hoàn toàn không thể tin nổi: “Hoắc Lâm, ý anh là…” “Bảo bối, anh để quyền lựa chọn lại cho em.” Anh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô, “Muốn về với anh hay ở lại đây đều do em quyết định.” Lúc nói ra lời này, trong lòng Hoắc Lâm đang có con sóng lớn cuồn cuộn không ngừng, nhưng ngoài mặt anh lại cực kỳ bình tĩnh. Cảm giác giống như đang đứng bên bờ vực, dùng hết vốn liếng cuối cùng để đổi lấy một lần được cứu rỗi.