Editor: Trà Đá. Thời gian vội vàng trôi qua, chớp mắt một cái đã đến giữa tháng mười một. Nam Từ mỗi lần kết thúc giờ học thì sẽ lập tức gọi video trò chuyện với Hoắc Lâm. Hoắc Lâm không họp thì sẽ nhanh chóng trả lời điện thoại của cô. “Tan học rồi hả?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh truyền đến. Nam Từ cười cười gật đầu, chen giữa dòng người đi ra khỏi lớp. “Chiều hôm nay em không có lớp, em đi chơi với chị Đường Uyển và Cố Phán một chút, rồi đến chỗ anh sau.” Đang trong lúc nói chuyện, thì có một bạn học nam vỗ vai Nam Từ. “Cảm ơn cậu lúc nãy cho tớ mượn bút, chút nữa cậu rảnh chứ? Tớ mời cậu ăn cơm.” Lớp vừa rồi là lớp chung, cho nên có rất nhiều bạn học mới, nam sinh này có vẻ như cũng chưa gặp qua Nam Từ, cho nên mới dùng phương thức bắt chuyện quê mùa như vậy. Nam Từ nhanh chóng liếc mắt nhìn Hoắc Lâm, sau đó nói với nam sinh kia: “Xin lỗi, tớ đang nói chuyện với bạn trai, không tiện ra ngoài với cậu.” Nam sinh nghe xong, sắc mặt có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới cô lại từ chối anh ta trước mặt nhiều người như vậy, dù sao anh ta cũng là một người khá nổi trong trường, luôn được các bạn nữ khác chủ động tới bắt chuyện. Anh ta cũng không dây dưa nhiều, cười lại với cô rồi xoay người bỏ đi. Nam Từ thấy nam sinh đó đi rồi, lập tức nhìn vào điện thoại: “Anh thấy em ngoan chưa, không có tên con trai nào có cơ hội tới gần em.” Ở bên kia, Hoắc Lâm đặt một phần văn kiện xuống, tháo mắt kính xuống. “Ừ, em rất ngoan.” Hoắc Lâm nói. Anh không phải nói qua loa, bởi vì dạo gần đây Nam Từ cực kỳ ngoan, lại luôn bám dính lấy anh. Bình thường ngoại trừ việc lên lớp, thì chỉ cần có thời gian rảnh là cô sẽ gọi điện thoại cho anh, thậm chí khi đi học, chỉ cần anh rảnh rỗi, là cô sẽ gọi video call với anh, để anh nghe được cả nội dung bài học trên lớp cô. Sau khi hết lớp, cô cũng không đi lang thang những chỗ khác, mà sẽ gọi điện thoại cho tài xế tới đón, một là đến công ty anh, hai là về nhà nấu cơm chờ anh về. Mà hôm nay cô ra ngoài dạo chơi với Đường Uyển và Cố Phán, thì trước đó cô đã nói với anh ba bốn ngày trước rồi. Lúc ấy cô nói chuyện rất thận trọng, giống như sợ anh tức giận hoặc không cho phép cô ra ngoài chơi. Hoắc Lâm cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ anh lại làm cái gì đó? Vì sao cô bỗng nhiên lại có sự thay đổi đến chóng mặt như vậy. Không thể không nói sự thay đổi này của Nam Từ thật sự khiến anh cực kỳ thoải mái. Theo những suy nghĩ thật sự u ám ở đáy lòng anh, thì từng giây từng phút anh đều muốn biết Nam Từ đang làm gì, ăn cái gì, gặp người nào… Tất tần tật mọi chuyện của cô anh đều muốn nắm trong lòng bàn tay. Nhưng anh biết cô không muốn bị trói buộc, cho nên anh một mực nhẫn nại. Hiện tại cô lại thay đổi theo hướng này, mặc dù ngoài mặt anh không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ. Anh không ngại cô bám dính lấy anh, càng dính chặt anh càng tốt, nhất là sau khi cô tốt nghiệp, cô phải ở bên cạnh anh mọi nơi mọi lúc. Nghĩ đến đây, anh lại nhìn về phía màn hình. “Tài xế đã chờ ở trước cổng trường, lát nữa sẽ đưa em đến chỗ Cố Phán và Đường Uyển.” Nam Từ tủm tỉm cười: “Dạ, Hoắc tiên sinh nhà mình là số một.” Hoắc Lâm buồn cười, ánh mắt của anh hiện lên đầy sự cưng chiều. ~ Quả nhiên như lời Hoắc Lâm nói, tài xế đã chờ trước cổng trường. Nghe nói thời gian trước đó Thẩm Mộ Ngạn quản Cố Phán rất nghiêm, cho nên đã rất lâu rồi cô ta không ra ngoài dạo chơi. Nhưng bởi vì người của Thẩm Mộ Ngạn đi theo, cho nên Cố Phán cũng không dám đến các quán rượu, chỉ có thể gọi Nam Từ và Đường Uyển đi chơi cùng. Cố Phán hẹn ở trung tâm mua sắm, nơi đó đều là những cửa hàng xa xỉ, lúc hai người đang nói chuyện điện thoại, thì Nam Từ nghe thấy bên kia đang cắn răng nghiến lợi nói nếu không chịu cho cô ta làm chuyện mình thích, thì cô ta sẽ tiêu sạch tiền của Thẩm Mộ Ngạn! Lúc ấy Nam Từ bật cười, cô cảm thấy Cố Phán thật sự vừa đáng yêu lại vừa thú vị. Nam Từ không nghĩ Hoắc Lâm nghe thấy, anh yên lặng chờ cô cúp điện thoại, sau đó rút ví lấy ra cái thẻ đen ngân hàng đưa cho cô. “Gì <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3458593.png" data-pagespeed-url-hash=1406380949 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>