Editor: Trà Đá. Nam Từ cũng không ngốc, cô biết anh thích nghe cô tâng bốc, thế là cô cười hì hì với anh: “Lặp lại lần nữa thì không đi tập thể dục nhé?” “Dám ra điều kiện với anh hả?” Trán anh chống lên trán cô, hơi thở của anh mang theo mùi kem đánh răng và kem cạo râu tạo nên hương vị mát lạnh, rất dễ chịu, Nam Từ hôn lên môi anh một cái. “Ai da, quả nhiên mùi của người mình thích cũng rất dễ chịu.” Hoắc Lâm bị cô chọc cười, anh nắm hai tay cô, nhìn cô hỏi: “Mới sáng sớm mà miệng lưỡi đã ngọt vậy hả, ăn vụng kẹo đường đúng không?” Nam Từ cong môi cười: “Vậy anh nếm thử xem.” Ngay lúc Hoắc Lâm định hôn cô, thì cô bỗng nhiên nâng tay lên che miệng. Sau đó, cô mơ hồ nói: “Nói trước với anh, cái này là điều kiện trao đổi để em không phải dậy đi tập thể dục, anh được lợi rồi thì không được ép em rời khỏi giường!” Hoắc Lâm mặc kệ cô, trực tiếp bá đạo kéo tay cô xuống, sau đó hôn lên môi cô. Lúc tách ra, Nam Từ lại rơi vào tình trạng thở hồng hộc, so với cô thì Hoắc Lâm thoải mái hơn nhiều. Lần này anh không chìu theo ý cô, trực tiếp bế cả cơ thể đang cuộn trong chăn của cô, chậm rãi đi vào phòng tắm, xem ra anh nhất quyết kéo cô đi tập thể dục buổi sáng. Nam Từ vừa thở hồng hộc vừa nhìn anh không cam lòng. “Lãi suất anh cũng lấy rồi! Sao anh lại nuốt lời?” Hoắc Lâm thản nhiên liếc cô một cái, rồi đặt cô ngồi trên bệ bên cạnh bồn rửa tay, sau đó vừa xịt kem lên bàn chải đánh răng vừa nói: “Anh đồng ý chuyện đó với em lúc nào?” “Anh không lên tiếng chính là đồng ý rồi đó!” “Anh không lên tiếng có nghĩa là không đồng ý.” Nam Từ trừng anh: “Anh không đồng ý mà dám hôn em sao!” “Cái đó là phạt, phạt em lanh mồm lanh miệng, dám đặt điều kiện với anh.” Hoắc Lâm giơ bàn chải đánh răng về phía miệng cô, “Há miệng.” Nam Từ bất đắc dĩ há miệng, vừa đánh răng vừa lầm bầm: “Gian thương, anh đúng là gian thương.” Hoắc Lâm mặc kệ cô, bày ra vẻ mặt lười biếng, anh vừa mới được ăn con thỏ nên tâm tình có chút vui vẻ. Anh chuẩn bị một bộ quần áo thể dục cho Nam Từ giống anh, chỉ khác nhau về màu sắc, Hoắc Lâm mặc một bộ màu đen, còn Nam Từ lại mặc một bộ màu trắng. Lúc xuống lầu mới khoảng năm giờ rưỡi sáng, không khí bên ngoài vẫn còn vương vấn sự ẩm ướt của màn đêm, thời tiết mát mẻ dễ chịu. Khu chung cư này hầu hết là người trẻ tuổi, đại đa số là doanh nhân hoặc là quản lý cấp cao, mà những người này có một đặc điểm chung là rất thích gò ép bản thân. Cho nên lúc bọn họ xuống lầu đã thấy có không ít người tới phòng gym chạy bộ. Mỗi người đều mang tai nghe Bluetooth giống như để tiện nghe điện thoại. Lúc gặp thoáng qua, họ chỉ giao lưu ánh mắt qua với nhau, biểu hiện khá lạnh lùng. Nam Từ nhìn thoáng qua, bĩu môi: “Người ở đây hờ hững quá, không có tinh thần vận động chi hết.” Hoắc Lâm <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3457048.png" data-pagespeed-url-hash=3273651875 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>