Editor: Trà Đá. Từ lúc Hoắc Lâm quay về nhà họ Hoắc, nếu như nói người cho anh cảm giác tình thân nhiều nhất chính là anh hai – con trai cả nhà họ Hoắc. Ba Hoắc bận rộn chuyện công ty, còn mẹ Hoắc thì suốt ngày bắt bẻ anh đủ điều, lại còn so sánh anh với đứa con nuôi kia nữa. Chỉ có anh hai là khác biệt. Mỗi ngày sau khi tan sở, anh hai sẽ trò chuyện với anh, thỉnh thoảng còn mang đồ gì đó mới lạ cho anh, không phải đồ gì đắt giá, nhưng lại trúng ý của Hoắc Lâm. Mặc dù ngoài mặt Hoắc Lâm không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng anh rất có thiện cảm với anh hai. Cho nên lúc anh hai qua đời, thì Hoắc Lâm rất đau lòng, nhưng sự đau lòng này lại bị Hoắc phu nhân chỉ trích chửi rủa, nên nó trở nên không đáng nhắc đến. Sau đó, mặc dù Hoắc Lâm không thường về nhà họ Hoắc, nhưng cũng nắm rõ bệnh tình của Hoắc Ngọc Trạch. Anh ở nước ngoài đã hỏi rất nhiều chuyên gia, muốn giới thiệu đến xem bệnh tình cho Hoắc Ngọc Trạch, nhưng lúc đó lại là Hoắc Tu Thần nghe điện thoại, hắn mở loa ngoài, trực tiếp cho Hoắc phu nhân nghe thấy. Hoắc phu nhân cực lực phản đối, hơn nữa còn nhờ Hoắc Tu Thần chuyển lời tới anh ở nước ngoài lo chuyên tâm học hành, không cần lo lắng cho bệnh tình của Hoắc Ngọc Trạch. Trong từng câu chữ đều là sự bài xích và không tin tưởng. Từ đó về sau, Hoắc Lâm hoàn toàn không còn chút tiếc nuối gì với nhà họ Hoắc nữa. Anh rất đau lòng vì anh hai, nhưng đối với những người khác trong nhà họ Hoắc thì anh không muốn để ý đến nữa. Nhưng thời gian trôi qua lâu, khi nghe thấy bệnh tình của Hoắc Ngọc Trạch vẫn khiến đáy lòng anh nổi gợn sóng. Dù sao Hoắc Ngọc Trạch cũng là cháu trai anh, mà năm đó ba thằng bé cũng đối xử với anh không tệ. Sau khi Nam Từ nghe tài xế nói, thì cô cũng không lên tiếng ngăn cản anh nữa. Cô suy nghĩ, lặng lẽ nhìn Hoắc Lâm một chút: “Hoắc Ngọc Trạch là cháu anh à?” “Coi như cũng có huyết thống.” Hoắc Lâm hời hợt trả lời. Xe chạy một đường thẳng trên đường nhấp nhô, Hoắc Lâm rủ mắt, xoa nắn bàn tay nhỏ của Nam Từ, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm. “Vậy anh định về nhà bên kia một chuyến hả?” Động tác của Hoắc Lâm vẫn không dừng lại, trả lời không do dự: “Ừ.” Dù sao cũng là con trai của anh hai, coi như không có tình cảm gì, nhưng ít nhất cũng nên để ý đến. Nam Từ mím mím môi, nghiêm túc nhìn anh: “Vậy em đi với anh.” Dáng vẻ của cô rất nghiêm túc, lặp lại lần nữa: “Hoắc Lâm, em đi với anh.” Hoắc Lâm có chút buồn cười nhìn cô, nghiêng người hôn cô một cái. “Được.” ~ Máy bay hạ cánh là hơn sáu giờ tối, đã có xe chờ sẵn ở ngoài sân bay, chờ Hoắc Lâm và Nam Từ ra. Người tới đón là trợ lý mới của Hoắc Lâm, thấy bọn họ ra, nhanh chóng chạy tới nhận hành lý, sau đó nói với Hoắc Lâm: “Ông chủ, tôi đã sắp xếp cho ngài rồi, tài xế sẽ trực tiếp đưa ngài và Nam nhị tiểu thư đến bệnh viện.” Hoắc Lâm gật đầu. Sau khi vào trong xe rồi, Nam Từ còn ngoái đầu nhìn nhìn trợ lý ở bên ngoài: “Sao anh lại đổi trợ lý?” Hoắc Lâm không biểu lộ gì nhiều, chỉ đáp: “Do năng lực làm việc không tốt.” Nam Từ nhíu mày, lầm bầm: “Thật sao? Em cảm thấy anh ta làm việc tốt mà…” Hoắc Lâm thản nhiên liếc nhìn cô: “Em muốn cậu ta quay về đây làm sao?” “Em không biết, chuyện công việc của anh sao em quyết định được, chỉ là em cảm thấy anh ta làm việc rất tốt, mà lại rất ý tứ, nhanh nhẹn hơn người trợ lý mới.” Hoắc Lâm nhướn mày, sau đó mắt nhìn tài xế phía trước: “Nghe thấy chưa?” Tài xế nhanh chóng gật đầu: “Đã rõ ạ, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho trợ lý Trương, nói bà chủ lên tiếng vì cậu ta, nói cậu ta quay về nước.” Sau khi nói xong những lời này, ngoài mặt tài xế trông bất bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã kinh sợ. Anh ta biết Nam nhị tiểu thư rất quan trọng với ông chủ, nhưng lại không ngờ Nam nhị tiểu thư lại cực kỳ quan trọng đối với ông chủ như vậy… Xem ra sau này anh ta phải học hỏi trợ lý Trương, tạo mối quan hệ tốt với bà chủ tương lai, vào thời điểm quan trọng rất có ích. Nam Từ cũng hoàn toàn bất ngờ với hành động của Hoắc Lâm, lại càng bất ngờ hơn với cách xưng hô của tài xế. Sao tự dưng cô lại trở thành bà chủ trong mắt bọn họ hết vậy. Nhìn thấy nét mặt ngượng ngùng của Nam Từ, tâm tình Hoắc Lâm có chút tốt lên. Anh ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình. “Bà chủ à, đêm nay có thể cho anh ăn thịt thỏ được không?” “Ăn thịt thỏ gì?” Nam Từ sửng sốt, sau đó giống như nhớ ra gì đó, hai mắt trừng lớn, “Anh!” Cô vội vàng lén nhìn tài xế ở phía trước một chút, giống như phát hiện ra được bầu không khí trong xe không đúng, nên tài xế mau chóng nâng tấm che lên. Kiểu giấu đầu hở đuôi này càng khiến cô xấu <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3456760.png" data-pagespeed-url-hash=2805423589 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>