Tự cảm thấy mối quan hệ với Đỗ Mộ Ngôn vẫn đang ở giai đoạn nếm thử ái muội nên Tần Tuyên Tuyên vẫn chưa nói với người nhà về việc mình hẹn hò bạn trai, ngay cả Đường Thi cô cũng không nói. Nói đến là Đỗ Mộ Ngôn chơi xấu để ép cô thành bạn gái hắn, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy mặt mũi mình không chịu nổi, hôm sau rõ ràng là chủ nhật nhưng cô cố tình không đến bệnh viện thăm Đỗ Mộ Ngôn. Cô cùng Đường Thi xem tivi, nói chuyện phiếm, ấn từ chối cuộc gọi của Đỗ Mộ Ngôn bao lần, đến tận khi Đường Thi hỏi cô sao không nhận điện thoại thì Tần Tuyên Tuyên mới không tình nguyện trốn về phòng của mình, nhận điện thoại. "Tuyên Tuyên, bên em không có chuyện gì chứ?" Đầu bên kia di động là giọng nói lo lắng của Đỗ Mộ Ngôn. Tần Tuyên Tuyên nao nao, bỗng nhiên vô cùng hối hận vì hành động ngây thơ của mình. Cô không nhận điện thoại thì Đỗ Mộ Ngôn có thể nghĩ đến việc cô xảy ra chuyện gì, sẽ cuống lên. "Em không sao." Tần Tuyên Tuyên dừng một chút, lại nói, "Rất xin lỗi..." Đầu kia di động, tiếng Đỗ Mộ Ngôn dừng lại vài giây, lại tiếp tục vang lên, "Tuyên Tuyên, người nên nói xin lỗi là anh, ngày hôm qua anh quá mãnh liệt, nhất định là em rất giận đúng không?" Tần Tuyên Tuyên không nghĩ là Đỗ Mộ Ngôn sẽ xin lỗi cô vì chuyện hôm qua, tuy nói là hắn xấu xa như thế khiến cô vừa giật mình lại bất đắc dĩ,nhưng vì tình cảm tốt với hắn trong lòng cô nên cô cũng đã tiếp nhận toàn bộ tất cả. Cô bỗng nhiên nghĩ, nếu câu tiếp theo của Đỗ Mộ Ngôn là "em muốn hay không, chuyện ngày hôm qua không tính là gì cả." thì sao? Cô nên trả lời thế nào? Chuyện Tần Tuyên Tuyên lo lắng vẫn không trở thành sự thật, Đỗ Mộ Ngôn nói tiếp: "Nhưng mà Tuyên Tuyên, em sẽ không phải hối hận khi làm bạn gái anh, anh sẽ dùng hết sức mình để khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này." Tần Tuyên Tuyên cầm chặt di động, kinh ngạc nhìn phía trước, tầm mắt phiên du không tìm thấy điểm nhìn. Nghe thấy thông báo như vậy, mọi chuyện thoải mái lúc trước cũng đã bị xua tan sạch sẽ. Đây là một đoạn tình cảm hoàn toàn với Tống Kỳ lúc trước, cô nên dứt bỏ tất cả, lấy tư thế hoàn toàn mới để đón nhận tình cảm này. "Tuyên Tuyên... em vẫn còn đang giận sao?" Lâu không nghe được câu trả lời của Tần Tuyên Tuyên, trong giọng nói mang theo chút lo lắng. Tần Tuyên Tuyên mở miệng, "Em không giận." "Vậy vì sao em không đến bệnh viện thăm anh? Hôm nay là chủ nhật." Đỗ Mộ Ngôn nói. Tần Tuyên Tuyên nghẹn lời, vài giây sau mới nói: "Hôm nay em muốn ở cùng cha mẹ và Đường Thi." "Thật sự không thể đến xem anh một chút sao? Anh rất nhớ em." Đỗ Mộ Ngôn nhỏ giọng nói. "Không phải hôm qua chúng ta vừa gặp hay sao?" "Anh biết, anh chỉ hy vọng mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy em." Khóe miệng Tần Tuyên Tuyên chậm rãi cong lên, cô cảm thấy Đỗ Mộ Ngôn thật sự rất giảo hoạt, luôn nói ra những lời khiến lòng cô vui rạo rực, cứ như vậy, không bao lâu nữa cô sẽ ngã khụy, hoàn toàn quỳ gối dưới gấu quần hắn. "Vậy... buổi tối em sẽ đến thăm anh." Nghe sự chờ mong trong giọng nói của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên không kìm lòng được nói. "Tốt quá, anh chờ em." Cúp điện thoại xong trở lại phòng khách, Tần Tuyên Tuyên đối mặt với ánh mắt lóe sáng của Đường Thi, cô kiên trì nói bản thân muốn ra ngoài, liền chịu sự trêu chọc của Đường Thi mà ra khỏi cửa. Sau vài ngày, làm bạn gái Đỗ Mộ Ngôn khiến Tần Tuyên Tuyên cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt khi ở cùng Đỗ Mộ Ngôn. Cô phát hiện Đỗ Mộ Ngôn đặc biệt thích tiếp xúc thân thể, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà cô đã bị hắn kéo lên giường hôn sâu vài lần, thậm chí có lần còn bị Lý Tái bắt gặp. Thái độ hoàn toàn khác biệt với sự ôn hòa khi nói chuyện, nụ hôn của hắn vô cùng kịch liệt, nói lên rằng hắn có dục vọng chiếm giữ vô cùng mạnh mẽ, điều này khiến cô có chút không chịu nổi. Nhưng trừ bỏ nụ hôn ra thì Tần Tuyên Tuyên dám nói rằng không có một người đàn ông nào có thể tốt hơn Đỗ Mộ Ngôn. Có thể nói mỗi giây mỗi phút hắn đều dỗ dành khiến cô vui vẻ, quà tặng cô cũng không bao giờ chú ý đến giá trị, chỉ cần cô thích là tốt rồi, chỉ cần cảm xúc của cô có chút không đúng thì hắn đều có thể cảm nhận thấy được, thật sự là săn sóc tỉ mỉ đến cực hạn. Gần một tuần "hẹn hò", Tần Tuyên Tuyên cảm thấy Đỗ Mộ Ngôn có thể hoàn toàn xứng với cái danh xưng người đàn ông hoàn hảo, đồng thời lòng cô cũng dâng lên sự sợ hãi càng lúc càng lớn. Cô là một cô gái bình thường như vậy, thật sự có chỗ nào đáng giá để người đàn ông hoàn hảo như Đỗ Mộ Ngôn yêu thích chứ? Mặc kệ trong lòng Tần Tuyên Tuyên không yên cỡ nào thì một tuần qua vẫn là một tuần trôi qua nhanh nhất từ lúc Đỗ Mộ Ngôn trọng sinh đến giờ. Hắn và Tần Tuyên Tuyên bên nhau như những đôi tình nhân bình thường khác, hắn dùng hết sức để cho cô những điều tốt đẹp nhất, để cô thoải mái nhất, cũng làm cô mau chóng yêu thương hắn. Một tuần này, những hình ảnh máu tanh đáng sợ trước khi trọng sinh cũng không còn tra tấn hắn nữa, hắn chỉ hận không thể tuyên bố với toàn thế giới rằng Tần Tuyên Tuyên là bạn gái hắn, tương lai sẽ trở thành vợ hắn, ở chung với hắn cả đời. Tần Tuyên Tuyên tạm thời không muốn cho cha mẹ cô biết chuyện của cô và Đỗ Mộ Ngôn, bởi vậy cô năn nỉ hắn, nếu cha mẹ có đến thăm thì cũng đừng biểu hiện ra mối quan hệ của hai người. Lần sống lại này, Đỗ Mộ Ngôn vẫn cố ý lấy lòng Tần Quốc Đống và Đường Vi, cũng không muốn thất bại chỉ trong gang tấc, bởi thế nên cũng tạm thời đồng ý với Tần Tuyên Tuyên, chỉ là ở trước mặt những người khác thì hắn không hề che dấu sự thân mật với Tần Tuyên Tuyên, ít nhất là các bác sĩ y tá đã gặp mặt Tần Tuyên Tuyên thì đều biết cô là bạn gái mà Đỗ Mộ Ngôn nâng niu trong lòng bàn tay. Sắp đến thời điểm Đỗ Mộ Ngôn xuất viện, Tần Tuyên Tuyên cũng dần dần quyết tâm rời khỏi Tụ Mỹ. Cô đã thử qua, vẫn không thể nào quen được, chỉ có thể rời đi. Hồ sơ xin việc đã chuẩn bị xong từ lâu, Tần Tuyên Tuyên lại đến đây một lần nữa. Tần Tuyên Tuyên lúc nói chuyện phiếm với Đỗ Mộ Ngôn đã nhắc đến chuyện mình chuẩn bị đổi công việc, Đỗ Mộ Ngôn hy vọng Tần Tuyên Tuyên sẽ đến công ty hắn làm, lại bị Tần Tuyên Tuyên dịu dàng từ chối. Cũng may mà Đỗ Mộ Ngôn cũng không cố ép buộc, điều này khiến Tần Tuyên Tuyên cũng nhẹ nhàng thở ra. Sơ yếu lý lịch nộp đi rất nhanh đã nhận được trả lời, Tần Tuyên Tuyên đợi đến thời gian phỏng vấn, nhưng mà kết quả phỏng vấn không được như ý muốn. Không phải là công ty đó không phải là không phù hợp với kỳ vọng của cô thì là cô không đạt được yêu cầu của công ty. Sau vài lần phỏng vấn thất bại, Tần Tuyên Tuyên nhận được lời mời phỏng vấn của một công ty mới. Tần Tuyên Tuyên không nhớ là mình có gửi hồ sơ đến công ty này hay không, nhưng hình như nó mới thành lập được hai ngày, có nhu cầu tuyển dụng nhân tài thiết kế rất lớn, có lẽ là đã nhìn thấy hồ sơ xin việc của cô ở trên mạng nên đã chủ động mời phỏng vấn. Tần Tuyên Tuyên đối với việc công ty mới thành lập cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn cảm thấy ở một công ty mới thì còn có điều kiện phát triển nhiều hơn nên liền đến. Địa chỉ công ty mới là ở nội thành, ở một nơi vô cùng tốt nên có thể thấy được rằng công ty này có tài chính cực kỳ lớn mạnh. Tần Tuyên Tuyên đến sớm một chút, sau khi bàn bạc vui vẻ, lúc rời đi cô cảm thấy có lẽ lần này sẽ thành công. Có lẽ là tâm trạng tốt thì rất dễ quên đi nhiều việc, vừa rời khỏi phòng nhân sự thì Tần Tuyên Tuyên phát hiện ra bản thân quên mang ô che nắng nên quay đầu về lấy. Vừa đến cửa, trong phòng bỗng truyền ra một xưng hô quen thuộc, cô đột nhiên dừng bước. "Đỗ tổng, Tần tiểu thư vừa rời đi." Phòng nhân sự cười nịnh, "Vâng, ngài cứ yên tâm, cô ấy cũng không biết việc này là sắp xếp của ngài mà..." Nghe đến đó, Tần Tuyên Tuyên đã hiểu được tất cả. Cô không quan tâm đến chiếc ô kia nữa, cẩn thận lùi ra khỏi phòng nhân sự, nhanh chóng rời khỏi cái chỗ gọi là công ty mới này. Tần Tuyên Tuyên cầm di động, trên màn hình là số điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, cô nhìn rất lâu, vẫn quyết định là nên giáp mặt nói chuyện này với hắn thì hơn. Trước đó hắn không cố ép cô đi công ty của hắn, cô đã nghĩ chuyện đó cứ thế qua đi thôi, không ngờ Đỗ Mộ Ngôn lại lừa cô thành lập một công ty mới, muốn nặc danh đưa cô vào làm việc. Cô nên sớm phát hiện ra điều không đúng chứ, công ty này thành lập ngay sau ngày cô nói chuyện đổi công việc với Đỗ Mộ Ngôn, trên đời làm gì có chuyện tình cờ đến thế chứ? Không phải là cô cổ hủ hay giả vờ thanh cao, nếu Đỗ Mộ Ngôn là chồng của cô thì cô đến công ty của anh ta cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (những lý lẽ đúng đắn trong trời đất), nhưng mà giờ họ chỉ là người yêu mà thôi, có thể chia tay bất cứ lúc nào, nếu cô thật sự đến làm ở công ty hắn, về sau họ chia tay thì sao đây? Cô vẫn mặt dày ở lại Minh Khải hay là bỏ lại sự nghiệp mà đi? Cô không muốn ngay lúc đổ vỡ tình cảm mà sự nghiệp cũng không giữ được, cho nên mới kiên trì không muốn đến Minh Khải. Lúc Tần Tuyên Tuyên đến phòng bệnh, Lý Tái đang xử lý công việc với Đỗ Mộ Ngôn, thấy cô đến đây, lông mày Đỗ Mộ Ngôn hơi nhướn lên, giật mình, "Hôm nay đến thật sớm." Thực tế thì lúc này còn đang là thời gian đi làm, Tần Tuyên Tuyên vốn không nên xuất hiện ở đây. "Đỗ Mộ Ngôn, em có chuyện muốn nói với anh." Gương mặt Tần Tuyên Tuyên vô cùng nghiêm túc. Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp lại giấy tờ một chút, khẽ liếc mắt với Lý Tái một cái, đợi anh ta ra ngoài rồi hắn mới cười nhìn Tần Tuyên Tuyên nói: "Tuyên Tuyên, có chuyện gì lại đây nói." Tần Tuyên Tuyên không hề động đậy. "Em đứng ở đây nói được rồi." Tần Tuyên Tuyên nói, "Anh có phải đã thành lập một công ty mới, để người ta tuyển em vào hay không?" Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên, hắn có thể nhận ra được rằng cô đang tức giận. Tần Tuyên Tuyên nói tiếp: "Hôm nay phỏng vấn xong, em để quên đồ nên quay lại lấy, trở về thì nghe được người phòng nhân sự báo lại với anh." Biết Tần Tuyên Tuyên đã phát hiện ra mà không phải là đoán lung tung mơ hồ, Đỗ Mộ Ngôn không chối bỏ, "Tuyên Tuyên, anh chỉ muốn chăm sóc em thật tốt." Tần Tuyên Tuyên nghĩ, chuyện buồn bực nhất trên thế giới này chính là đối phương dùng cái cớ vì tốt cho bạn để tự tiện can thiệp thậm chí quyết định cuộc sống của bạn. Vốn dĩ là săn sóc yêu chiều bây giờ đã biến đổi, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy lần đầu tiên mình phát hiện ra, Đỗ Mộ Ngôn dường như có loại dục vọng khống chế đến quá đáng. "Em không cần loại chăm sóc này của anh!" Tần Tuyên Tuyên nâng cao giọng, "Em có quyền quyết định em sẽ đi nơi nào, sẽ làm công việc gì, anh không thể can thiệp vào như thế được." "Anh chỉ là không muốn em bị làm khó, bắt nạt thôi!" Đỗ Mộ Ngôn dịu dàng bình tĩnh giải thích, "Tuyên Tuyên, chúng ta là người yêu, anh chỉ muốn em vui thôi mà." "Việc này không làm cho em vui nổi." Tần Tuyên Tuyên có chút vô lực, cô cảm thấy cô chắc là không thuyết phục nổi Đỗ Mộ Ngôn. Cô thậm chí đã nghĩ, nếu Đỗ Mộ Ngôn bởi thế mà tức giận đưa ra đề nghị chia tay thì cô cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được.