Cố Chấp Không Muốn Rời Xa FULL
Chương 3
Trên người Dịch Tuyên luôn có một cổ sát khí, không biết là do di truyền từ chú Dịch hay mẹ cậu.
Chỉ cần đuôi mắt hắn khẽ nhíu một cái, có thể làm người khác cảm giác được một luồng khí lạnh kéo dài thấm sâu vào từng cốt thịt.
Tân Nguyệt phải mất ròng rã 3 năm trời mới có thể an tĩnh đối diện với cậu.
"Ai nói với chị?" Giọng nói của Dịch Tuyên lạnh như băng.
Tân Nguyệt nỗ lực duy trì khuôn mặt bình tĩnh: "Dịch Tuyên chị đã từng nói với em, chú Dịch trước kia làm những chuyện như vậy, em không thể đi theo vết xe đổ được."
"Tại sao chứ?" Dịch Tuyên đánh gãy lời cô: ""Ông ta cái gì cũng không để lại được, chỉ để lại một đống cục diện rối rắm kia.
Tôi xử lý gọn gàng giúp ông ta, chị không khen ngợi tôi sao?"
Thái độ của cậu như vậy làm Tân Nguyệt nhớ tới khoảng thời gian mà "món nợ" chú Dịch để lại tìm đến tận nhà cô, khi đó cô phải bỏ ra một đống công sức mới thuyết phục được đám người đó không đi tìm mẹ con Dịch Kỳ.
Không có chú Dịch quản lý, tập đoàn chia năm xẻ bảy bên, trong đấu tranh gay gắt tất cả mọi người đều muốn trèo lên vị trí cao nhất.
Chú Dịch đã từng đối đãi với họ rất chân thành chỉ vì không muốn nội bộ sụp đổ, còn bọn họ chỉ một lòng mong muốn tìm kiếm một vị "Hoàng Đế bù nhìn", tạm thời ổn định cục diện.
Chú Dịch vì có liên quan đến lợi nhuận đen, cho nên báo ứng của chú ấy cũng đã đến.
Tân Nguyệt vẫn nhớ rõ những lời nói thời điểm dì Giang Mỹ mang Dịch Kỳ đi, bộ dạng xinh đẹp của Dịch Kỳ vẫn cứ ở trong trí nhớ cô.
Dì Giang Mỹ nói đúng Dịch Kỳ muốn sinh hoạt bình thường, vì thế cô nhất định phải cắt đứt hết tất cả các mối quan hệ ấy.
Bất luận là Giang Mỹ hay Dịch Kỳ, bọn họ đều không thể chấp nhận được việc làm của chú Dịch, chỉ sợ nếu tiếp tục ở lại đây thì cũng chỉ làm một con rối mà thôi.
"Tôi nghe nói sếp Dịch có hai đứa con 1 trai 1 gái, không bằng cô đem cậu ta cho chúng tôi."
Tân Nguyệt không biết bọn họ làm sao có được tin tức của Dịch Tuyên nhưng lúc ấy cô đã sống chung với Dịch Tuyên hai năm rồi, cô yêu thương Dịch Tuyên nhưng không có nghĩa là muốn lợi dụng cậu để kiếm lợi.
"Không thể." Tân Nguyệt như đinh đóng cột nói: "Cậu ấy không phải là một thứ đồ chơi, cậu là một con người sống bằng xương bằng thịt.
Thậm chí ngay cả tiếng cha còn chưa được gọi, nói cho cùng cậu ấy với chú Dịch chẳng khác gì hai người xa lạ.
Các người không thể xem như một công cụ để sai khiến, các người có thấy công bằng không hả."
"ĐM! Cái này cũng không được cái kia cũng không được! Rốt cuộc con mẹ nó cô muốn cái gì đây hả?!" Tân Nguyệt từ chối hai quyết định trên, bọn họ vốn nóng tính liền lật bàn làm đổ mấy ly nước.
Tân Nguyệt nhìn mấy mảnh thủy tinh vỡ vụn của bình trà, ánh mắt vẫn luôn trầm tĩnh: "Đó là chuyện của mấy người, không liên quan gì đến chúng tôi."
"Đánh rắm! Cô con mẹ nó đừng trước mặt chúng tôi nói không cần! Đừng tưởng cô là con gái mà tôi không dám đánh cô, lão tử nói cho cô biết, hôm nay cô không đem cái tên tiểu tử kia giao ra đây, lão tử liền giết chết cô!"
Chuyện phát sinh phía sau có chút hỗn loạn, trong nhà bị bọn họ làm cho rối loạn lung tung, Tân Nguyệt dọn dẹp gần hai giờ đồng hồ mới khiến cho ngôi nhà trở lại trạng thái ban đầu.
Cô khi đó cảm thấy rất may mắn, may mắn Dịch Tuyên trọ ở trường.
Dưới tình hướng như thế này, nếu cậu ở nhà cô không chắc cậu có bị mang đi hay không.
Nghĩ đến những chuyện vừa rồi, da đầu bên trái Tân Nguyệt đột nhiên xuất hiện một trận đau đớn như kim châm, đau đớn rất mau liền lan tràn tới huyệt Thái Dương.
"Chị đã nói rồi những chuyện đó em không cần quản, tại sao lại không nghe lời chứ?" Tân Nguyệt nói, thanh âm có một chút lớn.
"Chị làm sao vậy?" Dịch Tuyên nhíu mày.
Tân Nguyệt chăm chú nhìn Dịch Tuyên, đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó giơ tay chống đỡ huyệt Thái Dương, nhíu chặt mày nhìn qua rất thống khổ.
"Đau đầu sao?" Dịch Tuyên thấy thế đứng dậy cất bước đến bên cô, xem xét cái trán của cô, không khỏi lo lắng mà ấn bả vai cô xuống, sau đó đem cô bế lên.
Tân Nguyệt nghiêng người đẩy tay cậu ta ra, "Đừng chạm vào chị!"
Tiếng nói cô vừa dứt, hai tròng mắt Dịch Tuyên đột nhiên trầm xuống, quanh thân cậu phát ra hơi thở âm trầm đến đáng sợ.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng như tuyết của Tân Nguyệt, giống như đang nhìn con mồi của mình, chỉ cần Tân Nguyệt nhẹ nhàng động đậy một cái, hắn ta liền sẽ nhào lên đem cô nhai nuốt.
Sau khi đau đớn như kim đâm đi qua, Tân Nguyệt mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: "Phù."
"Rất đau sao?"
Tiếng thở thả lỏng vừa xong, một giây sau âm thanh của thiếu niên bên cạnh liền thay đổi, hắn tận lực đè thấp thanh âm xuống, làm cho giọng nói của bản thân nghe có tính ôn hòa nhất.
Dịch Tuyên đè nặng tâm tình điên cuồng của bản thân, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: "Nguyệt, chị cần nghỉ ngơi."
Tân Nguyệt đột nhiên bị sự ôn nhu của cậu câu mất hồn phách.
Dịch Tuyên luôn như vậy, mỗi khi cô tức giận cậu đều sẽ dùng giọng nói ấy dụ dỗ cô, giống như chú mèo vậy, ngoan ngoãn nằm ở nằm trong vòng tay cô, dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, làm không thể dứt tâm bỏ mặc cậu.
Tân Nguyệt lúc này đây cũng không có bất ngờ gì khi hắn dùng ánh mắt ấy.
"Dịch Tuyên chị không muốn em xảy ra chuyện, em có hiểu không?" Tân Nguyệt ngưng mi nói: "Em nghe chị nói cố gắng học xong cao trung và đại học, chờ chú Dịch trở về chú ấy sẽ an bài cho em."
"Nếu ông ta không xuất hiện?" Nói đến người kia, biểu tình Dịch Tuyên bỗng chốc lạnh xuống: "Thân ông ấy còn chưa lo xong, vậy mà còn lo an bài cho tôi? Tân Nguyệt, chị quá ngây thơ rồi."
Tân Nguyệt so với Dịch Tuyên lớn tuổi hơn, cô tự định vị trí của mình là chị Dịch Tuyên, thậm chí còn là trưởng bối cậu.
Nhưng giờ phút này, Dịch Tuyên lại dùng biểu tình lạnh nhạt biểu tình đó nói với cô "chị quá ngây thơ rồi".
"Có thể......"
"Được." Dịch Tuyên bỗng nhiên đứng dậy, khôi phục lại giọng nói lạnh lùng: "Tôi biết nên làm gì, chị không cần phải xen vào."
"Dịch Tuyên." Tân Nguyệt cảm thấy thực bất lực, cô chỉ muốn cậu ta có một cuộc sống bình thường, vì sao lại khó như vậy? "Em đừng làm cho chị lo lắng, được không?"
Cô bất đắc dĩ mềm mại xuống, khiến cho Dịch Tuyên nghe tới một loại sủng ái có một không hai, làm cho tâm tình của cậu trở nên không xong rồi.
Cậu khom lưng, một tay đem Tân Nguyệt chặn ngang bế lên, sườn mặt tuấn đẹp vô cùng: "Được."
Tân Nguyệt ngửa đầu nhìn Dịch Tuyên đang nghiêng đầu sườn mặt cọ cọ trán cô, giọng nói trầm ổn như một bài hát ru ngủ vậy: "Ngủ chút đi, tôi đưa chị trở về."
Dịch Tuyên đã thành niên, trên người cậu phát ra nhiệt huyết thiếu niên, Tân Nguyệt có thể cảm giác được sức lực từ khuỷu tay cậu không ngừng tản ra hormone tuổi trẻ.
Bọn họ không nên quá thân mật Tân Nguyệt biết.
Nhưng cô hiện tại rất mệt, mệt đến mức không có chút sức để động đậy mà bả vai Dịch Tuyên lại kiên định như vậy.
Cô gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý để bản thân lâm vào giấc ngủ.
Tân Nguyệt mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng.
Cả đêm cô thường xuyên ngủ không ngon, sau khi ngủ rất nhanh liền giật mình tỉnh lại.
Nhà cô không có đồng hồ, toàn bộ đều là đồng hồ điện tử, bởi vì mỗi đêm cô không tài nào chịu nổi tiếng kim đồng hồ chạy trong đêm khuya yên tĩnh.
Sau khi gặp được Dịch Tuyên bệnh càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Tuy rằng giấc ngủ được kéo dài hơn một chút, nhưng chất lượng lại tụt dốc không phanh, cô thường xuyên lâm vào tình trạng bóng đè.
Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến đau đầu.
Nhưng tình huống như vậy lại không xảy ra khi Dịch Tuyên ở nhà.
Tân Nguyệt ở trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, nghe thấy cậu rót nước, lật tạp chí, sau đó kéo cửa ban công ra, mở bật lửa "Tách ——" một tiếng.
Ngày thường những tạp âm rất ảnh hưởng đến Tân Nguyệt, nhưng nếu là những âm thanh do Dịch Tuyên tạo ra, tựa hồ như một bản nhạc nhẹ nhàng.
Cô mơ màng sắp ngủ, nhưng lại không muốn cậu hút thuốc.
Cơn buồn ngủ trong đầu cô chỉ giãy giụa một chút liền bùng lên.
Tân Nguyệt hôn mê mà đứng dậy, vặn cửa phòng, nhìn lại hướng tay phải, Dịch Tuyên quả nhiên ở nơi đó.
Dịch Tuyên dựa trên lan can ban công, tùy ý đem cơ thể gầy gò của mình đặt ở trên cao.
Bóng đêm mờ mịt, trong tay hắn thỉnh thoảng xuất hiện làn khói trắng, khuôn mặt nhàn nhạt tựa như sương khói lướt qua.
Cảnh tượng ấy, thần bí như ảo mộng.
Gió đêm đem hương vị của nicotin [1] đưa vào trong phòng, Tân Nguyệt ngửi được, hắt xì mấy cái.
[1] Nicotin: là một ancaloit tìm thấy trong các cây họ Cà, chủ yếu trong cây thuốc lá, và với số lượng nhỏ trong cà chua, khoai tây, cà tím và ớt chuông.
Dịch Tuyên nghe thấy thanh âm, quay đầu lại: "Tỉnh rồi à?" Cậu tiện tay đem bật khói dập tắt, hai tay bỏ vào túi quần, giống như không có việc gì, đi vào đóng cửa ban công lại.
Trên người vẫn còn mùi thuốc, cho nên Dịch Tuyên cũng không tới gần Tân Nguyệt, mà lại vòng qua sô pha đi bật đèn: "7 giờ rồi, có đói bụng không? Tôi đi mua cho chị chút đồ ăn."
Khuôn mặt Tân Nguyệt bị ánh đèn chiếu xuống nhìn có chút suy nhược, thân ảnh cô trước mắt thoạt nhìn rất tiều tụy.
Cô đi vào buồng vệ sinh, lại chỉ vào túi tiền của Dịch Tuyên: "Ném xuống, sẽ cháy đấy."
Bị vạch trần dễ như trở bàn tay, Dịch Tuyên cũng không có cảm thấy có bao nhiêu xấu hổ.
Cậu nhún vai, dựa theo chỉ thị của Tân Nguyệt mà làm.
Tân Nguyệt nghe thấy trong phòng vệ sinh vang lên tiếng dội nước hai lần, Dịch Tuyên mới bước ra.
Cậu săn sóc cô, bộ dạng nghe lời như vậy thật khiến Tân Nguyệt rất nhanh...!không có chính kiến.
Một giấc đã ngủ đến 7 giờ.
Tân Nguyệt lâu rồi chưa có trải qua cảm giác ngủ say như vậy, hư bất thụ bổ [2], lúc này cô vẫn còn lâng lâng, tay chân rụng rời thiếu chút nữa ngã lên trên mặt đất.
[2] Nghĩa là cơ thể hư suy vẫn không thể hấp thụ được chất bổ.
Cô nỗ lực đi đến ghế sô pha mà ngồi xuống, đập vào mắt là bàn trà hoa văn đẹp đẽ, trên mặt bàn màu xanh xám còn có một lọ hoa chưng hoa sơn trà rất đẹp.
Tân Nguyệt lại lâm vào một trận kinh ngạc.
Cái bàn nhỏ này, là Dịch Tuyên mua cho cô khoảng hai ngày trước.
Trước khi bọn người đó tới.
Cậu nói cái bàn cũ kỹ kia không còn đẹp nữa, bắt ép một hai cô phải đi đổi cái mới.
Cũng khéo, cái kia thật sự gỗ có chút mòn, Tân Nguyệt liền không nghĩ nhiều tùy ý để Dịch Tuyên đem bàn trà đổi đi.
Ngẫm lại, hiện tại cũng có chút kỳ quái, Tân Nguyệt không đồng ý yêu cầu của những người đó, còn nháo đến mức như vậy.
Cô căn bản cho rằng bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho nên có nói Dịch Tuyên tạm thời không cần về nhà, cô thậm chí đã chuẩn bị hết thảy để "kháng chiến" lâu dài.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, không thấy một bóng dáng người nào đến tìm.
Bọn họ vì sao không tới?
Tân Nguyệt ngẩng đầu hỏi Dịch Tuyên: "Mấy tên lính của chú Dịch, tại sao lại không tới nữa?"
Dịch Tuyên trầm xuống, trên mặt một mảnh lạnh lùng.
Tân Nguyệt lại hỏi: "Có phải em đã nhất trí sẽ đi theo bọn họ đúng không?".
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
51 chương
211 chương
19 chương
123 chương
94 chương
22 chương