Chương 51: Chiến tranh kết thúc. Tác giả: Thiên Địa Linh Linh *** Các triều đại từ trước tới nay đều có một quy luật dễ hiểu: Việc vị vua mới lên ngôi, là báo hiệu cho sự kết thúc của vị vua trước. Cho nên sau khi nghe câu chàng hỏi, phản ứng đầu tiên của Thuấn Thần là giật mình trách: "Chàng nói gì thế? Đừng có mà nghĩ quẩn!" Nàng lo lắng tới mức quên béng sự khác biệt của triều Trần. Trần Thuyên hoang mang cúi nhìn vẻ lo lắng của nàng, chốc sau mới hiểu ra, lòng đột nhiên thấy ấm áp, dở khóc dở cười, dí dí trán nàng mắng: "Nàng mới nghĩ lung tung ấy!" Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chàng giải thích "Ý trẫm muốn để nó lên ngôi, còn trẫm lui về làm Thượng hoàng." Thuấn Thần cứng người. Có phải ... nàng vừa mới nói chàng nghĩ quẩn? Trước giờ ngoài thời Trần, các vị vua nhường lại ngôi cho con đều là khi sắp băng hà. Vậy nên nàng vừa nghe chàng nói muốn nhường ngôi, trong đầu chưa nghĩ kĩ càng đã buột miệng thốt ra lời trong lòng. Giờ cẩn thận ngẫm lại, không phải nàng vừa trù ẻo quân vương của một nước hay sao? Ở thời cổ đại này, trù ẻo vua thì xử thế nào? Không phải nghĩ nhiều, chắc chắn là lôi ra chém rồi! Thuấn Thần toát mồ hôi hột. Vậy mà khi nãy Trần Thuyên chẳng lấy gì làm tức giận, cùng lắm là day trán nàng chút chút. Chàng đúng là dung túng nàng tới không còn phép tắc nữa rồi. Nếu nàng sinh thói kiêu ngạo thì phải làm sao? Có khi nào nàng trở nên xấu xa, chàng vẫn chẳng trừng trị, khiến dân chúng bất mãn nổi loạn, đem hai người ra chém đầu "pặc pặc" không? Suy nghĩ của Thuấn Thần lạc ra ngoài vũ trụ, nàng hốt hoảng nghiêm mặt nhận lỗi: "Bệ hạ, thần có tội. Bệ hạ nên trách phạt." Đối mặt với sự luống cuống của nàng, chàng vẫn bình thản cười: "Không sao, trẫm miễn phạt." Dù là vậy, Thuấn Thần vẫn thấy lấn cấn, không nhịn được phê bình một câu: "Chàng cứ như vậy, ta sẽ sinh hư mất!" Trần Thuyên nhìn nàng: "Thôi được, nàng giỏi thì trở thành bé hư ngay tại đây đi, lát nữa về phòng, trẫm sẽ phạt một thể." Thuấn Thần: "..." Thuấn Thần đỏ mặt đẩy bàn tay đang được nước lấn tới phía sau lưng nàng ra. Cái người này đúng là càng ngày càng mặt dày, càng ngày càng hạ lưu! Sao có thể biến tướng lời của nàng thành như thế mà không hề xấu hổ cơ chứ? Trần Thuyên thản nhiên như không, lờ tịt đi ánh mắt lên án của nàng, nhún vai khích tướng, giọng điệu xen lẫn chút tiếc nuối: "Thấy chưa, nàng có dám đâu." Thuấn Thần bất lực. Cái kẻ ấu trĩ này! Còn không bằng tên nhóc con Trần Mạnh! Nghĩ tới đó, nàng mới vội kéo câu chuyện trở về chủ đề chính: "Thái tử hiện tại còn chưa lớn bằng chàng khi ấy, sao không để nó thoải mái một vài năm nữa?" "Trẫm sợ nó không rèn giũa từ bé, sau này lớn lên khó mà uốn nắn." "Khi chàng mới lên ngôi, không phải cũng ham chơi ham ngủ sao?" Thuấn Thần bĩu môi. Chợt nhớ ra gì đó, nàng "à" lên một tiếng, liếc mắt: "Phải rồi, năm đó có người đã quá thành niên còn uống rượu say tới mức phải nhờ ta viết biểu tạ tội với Thượng hoàng kia mà." Trần Thuyên bật cười day day trán nàng: "Ừ. Đều nhờ nàng cả. Nàng là phúc tinh của trẫm." Rồi đôi mày của chàng lại hơi nhíu, đầy vẻ ưu tư "Chính vì năm đó không được rèn giũa từ bé, nên lúc mới lên ngôi còn bỡ ngỡ, nhiều việc không biết nên xử lý thế nào, chỉ muốn bỏ trốn cho đỡ nhức đầu. Cha thì nghĩ trẫm đã trưởng thành, nên không nhúng tay vào. Nếu Trần Mạnh làm quen với công việc từ bây giờ, có trẫm và nàng giúp đỡ chỉ bảo, ắt sẽ trở thành một vị vua tốt, không như trẫm trước kia." Nghe lời này, Thuấn Thần mới ngộ ra. Cũng phải. Nàng vốn dùng tư tưởng của người hiện đại để suy nghĩ, nên mới xót thương cho Trần Mạnh không có một tuổi thơ đúng nghĩa. Nhưng ngẫm lại, ở thời cổ đại này, nó là Thái tử, lại là con trai duy nhất của Trần Thuyên. Ngôi vị này, nó không muốn nhận cũng phải nhận, không còn lựa chọn khác. Đáng buồn thay! Nhưng lịch sử ngàn năm nay truyền lại vẫn như vậy, sẽ không thể vì một người hiện đại như nàng mà thay đổi. Thôi thì để thằng bé làm quen sớm một chút, sau này cũng đỡ vất vả. Nghĩ thông suốt, Thuấn Thần ngẩng nhìn Trần Thuyên mỉm cười: "Bệ hạ quả thật nhìn xa trông rộng. Thái tử còn nhỏ nhưng thông minh mẫn tiệp, chắc hẳn sẽ không quá khó khăn." Trần Thuyên nhìn chiếc rèm lay động theo từng nhịp vó ngựa, đôi khi để tia sáng dìu dịu của vầng trăng lọt vào. Chàng nhớ tới cảnh tượng trước thềm cung Quan Triều năm đó, Thuấn Thần cùng Trần Mạnh chơi đùa cười nói, vô ưu vô lo. Ánh nắng ngày hôm ấy, vượt qua cả thời gian và không gian, sưởi ấm lòng chàng tới tận bây giờ. Chàng chợt thấy tràn ngập kì vọng vào tương lai, mong mình có thể lần nữa nhìn thấy khoảnh khắc đó. Những cảm xúc đang xao động ấy, chàng chỉ đem gói gọn vào một câu: "Thuấn Thần, chiến tranh kết thúc rồi." *** Ở dưới chân núi Hổ (*), có một căn nhà nhỏ xinh nằm giữa khu vườn đầy trái ngọt. Trời vào hè, tuy màn đêm đã buông xuống, nhưng những cơn gió thoảng qua vẫn đem theo sự oi bức. Trước hiên nhà treo một ngọn đèn le lói, bên dưới là một cậu bé trạc bốn, năm tuổi, chỏm tóc ngắn cũn nghiêng nghiêng theo đỉnh đầu tròn trịa. Trên tay cậu là một cuốn sách. Tiếng côn trùng và ếch nhái rả rích xung quanh cũng chẳng thể khiến cậu nâng mi. Vì vậy, cho tới khi mũi giày của người lạ bước tới và dừng lại ngay bên cạnh, cậu bé mới giật mình ngẩng lên nhìn. Trước mặt là một người đàn ông to lớn, với đường nét gương mặt rắn rỏi, khiến người ta không nhìn ra được chút thân thiện nào. Nhưng nhìn kĩ, người đàn ông này dường như rất quen thuộc, có lẽ bởi vậy, nên cậu bé không hề sợ hãi, chỉ ngạc nhiên xen lẫn tò mò ngước lên đánh giá người vừa đột ngột xâm nhập nhà mình. Cậu cất giọng non nớt thử thăm dò: "Bác, bác tới tìm mẹ con phải không? Mẹ con đang niệm kinh ngoài am, có lẽ sắp về rồi. Bác đợi một lát nhé." Tiếng gọi của cậu bé kéo người đàn ông nọ thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ. Trái ngược với vẻ ngoài lạnh nhạt cứng rắn, âm thanh người đàn ông phát ra lại run rẩy, như thể đang kìm nén một loại cảm xúc rất mãnh liệt. Hắn hỏi: "Con là Đa Đa phải không?" Cậu bé kinh ngạc mở tròn mắt: "Bác biết con ư? Chẳng hay bác là...?" Người đàn ông cúi người ôm lấy cậu bé, bế bổng lên. Đối diện với đôi mắt giống hệt mình, giọng hắn nghẹn lại: "Đa Đa, ta là cha của con." Cậu bé cảm thấy dường như đôi tay ôm mình cũng đang run lên dữ dội. Còn đang ngơ ngác bần thần, một tiếng "choang" vang lên phía cổng nhà khiến một lớn một nhỏ giật mình quay đầu nhìn. Chiếc đèn dầu vỡ nát lăn lóc trên con đường gạch dẫn vào nhà. Thiếu phụ đứng bên cửa nước mắt đã lã chã rơi từ khi nào. Tầm nhìn của người đàn ông cũng vương một tầng sương trong suốt. Hắn bế cậu bé bước tới, ôm thiếu phụ vào lòng. Sóng gió cả nửa đời người, ngỡ rằng đã âm dương chia cách, sinh ly tử biệt, ngờ đâu có thể tương phùng. Chỉ mong ông trời có thể để bọn họ bình yên hết quãng đời còn lại. "Xin lỗi." Xin lỗi vì đã để nàng một mình. Xin lỗi vì đã không ở bên khi nàng khó khăn nhất. Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ nàng. "Chàng ở đây, vậy Chiêm Thành thì sao?" Nàng vô cùng bất an níu lấy tay áo hắn, tựa như sợ ngay giây tiếp theo hắn sẽ rời đi. Tiếng thở dài khe khẽ của Chế Mân cất lên trên đỉnh đầu nàng. Tiếng thở dài đem theo sự bất lực và trăn trở của cả đời người. Hắn than: "Huyền Trân, ta không phải là một vị vua tốt." Trước đây, đối mặt với cảnh nhà cảnh nước loạn lạc, hắn bất lực, cuối cùng đành vờ như không thấy. Chính cách xử lí bạc nhược ấy đã khiến mọi chuyện đi đến bước đường không thể cứu vãn. Tình cảnh ngày hôm nay, nguyên nhân đều bắt nguồn từ hắn mà ra. Bây giờ hắn còn mặt mũi nào giành lại ngai vàng? Hơn nữa liệu giành lại được ngai vàng rồi, liệu hắn có thể làm tốt được không? Chưa nói đến chuyện tuy Trần Thuyên giúp hắn, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức hoàn toàn tin tưởng hắn, nên mới phái người luôn theo sát hắn. Chỉ cần hắn có động tĩnh khác thường, hẳn là chưa ra khỏi lãnh thổ Đại Việt đã bị bắt lại rồi. Nếu vậy, chẳng bằng để cho người giỏi hơn hắn trị vì. Kì thật Chế Mân cũng biết mục đích của Trần Thuyên không phải là chiến tranh, nếu có thì cũng sẽ không thực hiện vào thời điểm này. Chế Chí từ bỏ ngôi vị, người có thể lên ngôi hiện tại sẽ là người giỏi nhất. Huyền Trân chẳng hiểu gì về những điều Chế Mân nghĩ. Nhưng nàng vẫn hiểu ý của hắn, hắn sẽ không bỏ đi. Chỉ cần là lời hắn nói, nàng sẽ tin. Ngước đôi mắt còn lấp lánh ánh lệ lên nhìn hắn, nàng hỏi: "Chiến tranh kết thúc rồi phải không?" "Ừ, kết thúc rồi." Huyền Trân lau khoé mi, nhoẻn miệng cười, xoa đầu con trai, chỉ chỉ Chế Mân: "Đa Đa, gọi cha đi con." Chế Đa Đa ngập ngừng hồi lâu. Có lẽ cậu bé còn quá nhỏ để hiểu được sự rắc rối của người lớn, nên không hề rơi nước mắt. Nhưng cậu đã được nghe mẹ kể về cha rất nhiều lần. Tuy cha có hơi khác so với tưởng tượng của cậu, nhưng cũng không khiến cậu ghét bỏ. Chế Đa Đa mãi sau mới kêu khẽ một tiếng "Cha" thật nhỏ. Nhưng tiếng gọi nhỏ này lại giống như tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ, khiến trái tim Chế Mân gợn lên từng đợt sóng. Hắn không kiềm chế được, hôn một cái thật mạnh lên đôi má phúng phính. Sương đêm phủ lên gia đình nhỏ ba người, nhưng dường như họ không hề thấy lạnh lẽo. Người chồng bế con, ôm vợ. Người vợ tựa đầu vào lồng ngực chồng. Từ bọn họ phát ra thứ ánh sáng ấm áp của tình thương. Lần này bên nhau, không biết được bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ là cả đời. - Hết chương 51 -