Nhớ lần đầu tiên lúc cô vừa vào lớp 10 đã phải trèo tưởng vào vì ngủ nướng quá đà, gặp thầy giám thị thì vừa nói vừa cười đến nỗi sái quai hàm mà vẫn không được tha. Thế là phải năn nỉ anh trai đến chịu tội thay mặt phụ huynh nghe nhạc cải lương miễn phí. Lần thứ 2 thì ngủ trong lớp rồi đánh nhau với mấy chị khóa trên đến sứt đầu mẻ trán. Và vô vàn cái tội trạng nữa đã được ghi vào lịch sử trường. Dù nói thế nào đi chăng nữa, 12 năm vất vả đã qua, 12 năm đẹp nhất cũng đã là quá khứ. Cô theo như luật pháp hay theo như lẽ thường thì đều đã là một người lớn đúng nghĩa. Dường như một chút tiếc nuối vẫn còn đeo đuổi cô, một chút nhớ nhung khiến cô mềm lòng…….. Tuy nhiên, nếu so năm tuổi đời thì cô vẫn còn rất trẻ. Nếu thở dài chỉ vì quá khứ, gục ngã chỉ vì quá khứ, thì cô thật đáng thương. Quá khứ là thứ đã qua đi, tâm lý thường tình, thì với thứ đã qua, người ta thường luyến tiếc, mơ tưởng, hoài niệm và lãng mạn hóa nó. Cô lấy một tay chống cằm, khuôn mặt suy tư. -Chậc…… Nếu mình cứ như thế này thì sớm muộn cũng ra đường gặm cỏ thôi chứ đất bây giờ cũng đáng tiền lắm….. -Biết thế thì kiếm việc mà làm đi. Bằng này Bằng nọ cuối cùng bắt anh mày nuôi cơ đấy. – Prince lẩm bẩm. Dạo này không biết có phải vì sắp vào hội cao tuổi hay không mà Prince mắc bệnh hay cằn nhằn và lẩm bẩm. Anh ấy đang làm việc tại công ty liên doanh Việt-Nga, một tháng chắc cũng không đến nỗi tệ thế mà lại ca cẩm về tiền. Cô thầm đoán già đoán non, hay là bạn gái đòi chi tiêu dữ quá? -Em biết rồi. Em cũng tính nộp hồ sơ đây. Anh có gì muốn tư vấn cho em không? -Tư vấn ấy hả? Thôi thì vào công ty anh đi. – Prince cười đùa. Và hình như lâu lắm rồi, anh mới có thời gian tán gẫu với cô. Cô xua tay : -Không thích. Prince lắc đầu đáp: -Làm gì thì cũng kiếm việc đi. Con gái mà cứ ở nhà ăn bám thì chả thằng nào nó rước đâu. Đợi Prince đi rồi, cô mới tặc lưỡi. Cô thì trình độ không xuất sắc như người này người nọ, chỉ có môn tiếng là trước nay khá thông thuộc. Có lẽ nên xin vào một công ty liên doanh nào đó. Cô gật đầu với bản thân rồi bắt đầu điền vào lý lịch. Buổi phỏng vấn diễn ra trong một không khí im lặng khá là bức bối. Một trong ba vị phụ trách phỏng vấn hỏi cùng một câu hỏi cho bốn người : -Vì sao các bạn nộp đơn đến công ty chúng tôi? Cô liếc nhìn một lượt những “đối thủ”. Người đầu tiên là một cô gái có ngoại hình bình thường, đeo một cặp kính cận to, mái tóc xoăn và có vẻ không được nhanh nhẹn lắm. Người thứ hai khiến cô giật mình. Là Annie. Người thứ 3 là một người con trai còn trẻ, anh ta ăn mặc rất thoải mái – không le không cà vạt, chỉ một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần ka ki màu đen. Nhận thấy ánh mắt cô nhìn mình, người con trai cười, làm quen: -Chào. -Chào. – Cô đáp lại, không chút biểu cảm, có lẽ vì cô hơi lo lắng nên không đủ bình tĩnh để cười nữa. Cô gái đeo kính ấy trả lời đầu tiên. Vị nữ giám khảo trông chừng đã 40 tuổi, búi tóc quấn cao, mỉm cười thân thiện: -Trần Mai Lan, tốt nghiệp trường đại học YYY, bằng đỏ. Tôi cũng từng học ở đấy. -Dạ. – Cô gái e dè đáp. -Mời cô trả lời câu hỏi. -Dạ thưa chị em nộp đơn xin vào công ty vì công ty là một sân chơi, một nơi để em có thể rèn luyện, tu dưỡng; công ty lại có bề dày và tiềm năng phát triền……..etc….. Trần Mai Lan tuôn một tràng về việc ca ngợi công ty nhưng dường như không lôi kéo được nhiều sự đồng tình. Tuy vậy có một anh chàng tuấn tú cười rất tươi, vặn vẹo cô gái trẻ: -Sân chơi? Em xem công ty này là một sân chơi? -……..- Trần Mai Lan lúng túng như gà mắc tóc không biết trả lời ra sao. Vị nữ giám khảo kia liền trừng ánh mắt nghiêm khắc: -Tôn Duy. -Chị Hà , em đang hỏi cô ấy, sao chị lại gọi tên em? – Anh chàng ấy vui vẻ cười đùa. Vị nữ giám khảo không dài dòng nữa mà mỉm cười với Trần Mai Lan, sau khi hỏi vài câu, bà ấy nhẹ nhàng nói: -Cảm ơn cô. Người tiếp theo. Cô buông ánh mắt mệt mỏi rồi dựa đầu vào tường tranh thủ chợp mắt một tí. Không muốn nghe người khác trả lời nữa. Tiếng vị giám khảo lại đánh thức cô. -Người tiếp theo ?? Nhã Tử Đông Thy. Cô bật dậy như cái lò xo, chấn rập một cái vào cái móc rồi lại va phải chiếc ghế lớn. Nén đau cô vừa vào vừa chửi rủa cái tật hậu đậu của mình. Người phỏng vấn cô là một cô gái có vẻ ngoài rất chững chạc, đẹp lạnh lùng nhưng thuần khiết không pha vẻ Tây gì, cũng ko tỏ vẻ sành sỏi. Cô gái này tạo cho người ta một cảm giác thoải mái và mến mộ. Cô thầm nghĩ, giả như có một tình địch như vị này thì không biết sẽ phải làm sao?~! Đang nghĩ mông lung thì cô gái đó cất giọng mềm mại: -Hừm…… Nhã Tử Đông Thy, tốt nghiệp trường ĐH ngoại ngữ GGG, văn bằng 1 tiếng Nga, văn bằng 2 tiếng Nhật….. Tốt. Mời cô trả lời câu hỏi, lý do cô nộp đơn vào công ty chúng tôi là gì? -Thưa chị….. Là vì tiền. Trừ vị giám khảo đã đứng tuổi kia, còn lại đều nhìn cô với ánh mắt khá sững sờ. Nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, cô gái nọ hỏi tiếp: -Chỉ thế thôi sao? -À, còn vì tôi rất thích công ty và trụ sở to lớn của nó nữa. – Đông Thy đáp và nói thêm- Đừng xem là tôi đang đùa. Nếu làm việc ở một nơi mà đến cả trụ sở cũng không thích thì làm sao có thể hiệu quả chứ?! Anh chàng điển trai nhìn cô với ánh mắt lấp lánh: -Em vừa bảo, em xin vào công ty vì tiền, em không nghĩ đến việc sẽ không bao giờ được nhận vì câu trả lời trần trụi đó sao? -Thưa anh, tiền đâu phải thứ quá xấu xa. Thực ra, sử dụng nó vào cái gì mới là quan trọng. Chẳng phải ai cũng sợ thất nghiệp mà không có cái ăn đó sao? Chung quy, tuy nó trần trụi nhưng mà thật nhất. -Em muốn gây sự chú ý với câu trả lời này? -Một phần là thế ạ. Phần còn lại là vì em thấy cao lương mỹ vị, lời khen bay bổng anh chị đều đã nghe qua, như vậy, có lẽ thứ cuối cùng nên “nếm” là một cái gì đơn giản mà thật lòng ạ. Rất chuyên nghiệp, cô gái đó không biểu lộ cảm xúc gì mà mỉm cười xã giao, nhưng trong nụ cười đó, Đông Thy thấy một chút vẻ khinh khi, hệt như lời nói mà cô gái đó sắp nói ra là cái gai đâm vào người cô ấy, giọng nói của cô gái đó thiếu tự nhiên: -Cảm ơn cô. Mong là sẽ tiếp tục được gặp cô. Không thể phủ nhận là sau vài phút “huy hoàng” trong lời nói, cô trở lại với mối lo lắng về câu trả lời của mình. Nó trần trụi thật. Nó trần trụi đến nỗi không phù hợp với màu sắc chói lóa hoa mỹ đang trên đà phát triển. Nếu cô không được nhận thì cũng không phải quá bất ngờ. Chuông điện thoại đột ngột reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ dang dở của cô. Angel is calling….. -Alo……. -[ Phỏng vấn tốt không?] -Ổn. -[Kể lại rồi anh sẽ đoán xem em đỗ hay trượt nhé?] Cô như bị chạm đúng mạch, liền tuôn một tràng xích xô lô, cùng với đó bày tỏ cả cảm nghĩ của mình nữa. Bên đầu kia im lặng khá lâu, cô nghĩ chắc là vì choáng cũng nên. Lát sau, Angel đáp: -[ Cái này, anh chịu rồi. Còn tùy vào cách nghĩ của mấy vị ấy. Em nộp đơn vào công ty nào thế?] -Crystal….. -[À……] - Angel bật cười- [ Em có 50% rồi đấy] -Hử? -[ Gặp nhau anh sẽ nói sau. Trưa nay anh mời. Quán cũ] -Ờm. Em biết rồi. Cô nhún vai tắt điện thoại. Angel có tính rất hay úp mở. Thỉnh thoảng cô thấy không hợp với anh ấy lắm vì Angel có một vẻ hoa mỹ cầu kỳ ; còn cô thì hơi quá đơn giản về cả ngoại hình lẫn tính nết . Cứ hệt như một bông hoa dại cắm trong một chiếc bình tinh xảo vậy. Tự hào và tự ti trộn lẫn với nhau. Cô nhắn một mẩu tin về cho Prince, không quên trêu chọc: “ Trưa nay em ăn ở ngoài. Anh có thể ăn một mình hoặc “hai mình”, tùy ý.” Lập tức có tn trả lời: “May quá cơ. Anh đang tính bảo em ra ngoài đấy, cục nợ ạ” Cô cười lắc đầu. Lần nào cũng bị vặc lại. Chán thế cơ chứ. Chắc cô nên đi dạo cho đến khi được ăn cơm mời…… =)) End CHAPTER 47