Anh ta bước đến bên cạnh tôi. Dựa người vào cửa số, đôi mắt thoáng tia bực bội. Tôi nhìn thấu tâm can anh ta, bèn cười lớn, giễu cợt hỏi: -Trốn thoát không? Anh ta nhìn tôi, trong một chút, tưởng chừng, người con trai đó sẽ nhào đến mà giết chết tôi, nhưng may cho tôi và cũng may cho anh ta, là anh ta ko làm vậy. -Trốn thoát thì đâu còn ở đây. -….. Ừ. Lần sau cố mà trốn thoát nhé. – Tôi buông lời chúc đểu giả. -….. – Anh ta im lặng, không đáp rồi bất chợt quay người bước đi. Tôi bực bội, phần vì bị lờ, phần vì chưa biết rõ anh ta nghĩ thế nào: -Đi đâu? -Cô nhạt nhẽo quá nên tôi tìm người khác. Quên nhỉ? Tôi chưa nói. Anh ta khác lắm. Cái vẻ lạnh lùng ấy còn hiển hiện nhưng nếu tôi đứng trên phương diện của một người con gái mà nói, thì anh ta vô cùng đểu cáng và đáng hận. Tôi biết chứ. Anh ta gần như tán tỉnh tất tần tật các cô gái gần xa quanh cái lâu đài này. Anh ta cố ý chọc tức tôi. Ban đầu đương nhiên tôi giận dữ tìm đến những cô gái đó, nhưng dần dần tôi lại hiểu rằng, thứ tôi nên phá hỏng là bộ mặt quá đẹp trai của anh ta. Con gái mà…. Thích những kẻ đẹp trai như anh ta cũng ko khó hiểu. Tôi cười nhạt, cố kìm chế sự tức giận nhưng giọng nói của tôi thì vừa khản, âm lượng lại từ từ lớn hơn: -Gì chứ? Anh quên là anh tán tỉnh bao nhiêu người rồi sao? Khóe mắt anh ta có ý cười. Anh ta không đáp lại nữa mà rảo bước ra khỏi phòng. Nếu như tôi đoán không nhầm thì anh ta sẽ lại tìm cách bỏ trốn. Tôi bất giác mỉm cười thú vị. Hay thật đấy. Tôi sẽ chong mắt lên xem, khi nào thì anh ta thoát khỏi bức tường thành vững chãi này. Tôi bật cười thật lớn. Hôm nay là một ngày vui đấy. Tôi quả thật cảm thấy nên đi shopping một chuyến. Nhưng vừa vào trung tâm thương mại, tôi vô tình lại gặp con bé Triều Mỹ An. Nghe nói nó là sinh viên năm cuối trường ngoại ngữ. Tôi không ghét con bé này, nhưng ghét con bé đi cùng nó, là Đông Thy. Ha~! Dạo này Kinh Tế nhà nó phát triển quá. Quần áo Triều Mỹ An chọn, cái nào nó cũng gật đầu mua hết. Nó mới câu được đại gia hay sao mà có vẻ phung phí thế? Bất chợt, tôi nhìn thấy một đôi giày hàng mới nhất, hình như chỉ sản lượng số lượng có hạn. Tôi vội vã bước đến thì một bàn tay khác cũng cùng lúc chạm vào đôi giày. Tôi cắn chặt môi, ngẩng đầu lên, ko cần biết là ai, mà đã gằn giọng: -Bó cái tay ra. Hừ. Cùng vào một chỗ, ko thèm nhắc, đằng này, lại cùng nhắm một đôi giày. Triều Mỹ An có vẻ ngơ ngác nhìn tôi. Còn Đông Thy, nó đứng từ xa, chưa vội can thiệp. Nhưng tôi kệ quách nó chứ, cái tôi cần trước tiên là đôi giày. Tôi vẫn ko bỏ tay ra, cười cười nói: -Lâu ngày không gặp, Triều tiểu thư, liệu còn nhớ bạn cũ ko? Triều Mỹ An mà tôi biết là một cô gái trọng lễ nghĩa và không thích gây chuyện thị phi, tôi chắc mẩm, cô ta sẽ bỏ tay ra. Nhưng….. -Nhớ thì có nhớ. Nhưng không nhường cái này được. Tôi trợn tròn mắt. Thời gian thật là đáng sợ. Nó thay đổi một cách chóng mặt một con người. Triều Mỹ An, cô ta ko biết, gây sự với tôi thì sẽ mất mặt thế nào sao?! Tôi nói lớn hơn: -Tôi chọn nó trước. -Chúng ta cùng chạm vào mà. – Triều Mỹ An vẫn cười có nét dịu dàng- Nếu muốn nói như cậu, thế thì mỗi người cầm một chiếc nhé? Tôi quắc mắt nhìn cô ta lần nữa rồi ko nề nang gì giật lấy, nhưng ko ngờ cô ta giữ cũng chặt lắm, tôi chỉ lấy được một chiếc nhưng lại vô tình làm vỡ một mảng kính bằng cái gót nhọn của đôi giày hàng độc lúc tôi loạng choạng suýt ngã. Một anh chàng nhân viên bước tới. Tôi lập tức ném trượt chiếc giày nọ sang phía khác, và di chuyển thật nhẹ nhàng tránh xa cái tủ kính. -Xin lỗi. Quý khách nào đã làm vỡ cái này? Tôi không vội trả lời, mà đưa ánh mắt ngân ngấn nước nhìn anh chàng nhân viên nọ, khiến anh ta một hai phần liêu xiêu. Triều Mỹ An không phát hiện ra, bản thân đã bị đưa vào tròng. Tôi bấy giờ mới đáp: -Tôi đã nhường đôi giày này cho cô kia rồi, thế nhưng cô ta còn đẩy tôi, khiến tôi va vào kính nên mới xẩy ra chuyện này. Phí tổn tôi sẽ bồi thường. Tôi xin lỗi. Một mặt, tôi đổ lỗi cho Triều Mỹ An nhưng một mặt lại tỏ vẻ thánh thiện ko chấp nhặt. Tôi rất đắc ý về màn kịch tự do này. Nhưng Đông Thy, cô ta bước đến, không để anh chàng nhân viên kịp mở lời với Triều Mỹ An mà đã nói: -Sự thể thế nào, tôi nghĩ nên mở camera để nhìn rõ. Tôi trợn tròn mắt, tức giận vô cùng. Con nhỏ đó, từ khi nào,………!!!!!!!!!! Để tránh bản thân mất mặt, đương nhiên tôi phải hạ nước một chút: -Thôi, ko cần rắc rối như thế. Tôi sẽ trả phí bồi thường. Triều Mỹ An hỏi: -Còn đôi giày? -Tôi nhường cô. –Tôi rút ví trả tiền rồi vừa đi vừa mỉm cười. Tôi chỉ cần trả một khoản kha khá nhưng cô ta thì chi nhiều đây. Vừa nãy tôi đã dùng móng tay và kéo nhỏ cào vô số đường lên chiếc giày cô ta cầm, phen này, cô ta vừa ko có giày lại vừa mất tiền oan. Ha ha. -Thưa cô, có gì mà cô vui thế? – Ông quản gia nhà tôi đấy. Ông ấy là người quan tâm đến tôi nhất. Tôi cười rồi trả lời qua loa: -Có chuyện vui ấy mà. Quên nữa, ông đã lấy đôi giày tôi đặt mua bên Ý chưa? -Rồi ạ. Cô vào phòng là sẽ thấy đấy. Tôi chạy ngay vào. Đôi này còn đẹp hơn nhiều lần so với cái đôi ở trung tâm mua sắm. Tôi nhếch môi cười, nghĩ đến cái khuôn mặt nhăn nhó của 2 con bé kia…..