“…Chị khá là hiểu Lucifer. Hắn là người khó biểu lộ những gì mình nghĩ, không làm những gì mình muốn, không làm những gì thái quá, tất cả chỉ dừng lại ở ranh giới lạnh lùng….” ….. “…Kail lại là người làm mọi việc một cách kỳ quái, sử dụng ánh mắt làm phương tiện, chị cứ cảm giác, Kail là một mỹ quái biết cả trăm cách để mê hoặc người khác, nhưng có lúc chị lại thấy Kail không hiểu rõ thứ mình đang hành động.” ….. “-Mai Chi em có đang nghe chị nói ko? Tại sao lại ngẩn người ra thế? – Cô ngạc nhiên hỏi. -À, em vẫn đang nghe mà! -Vậy em nghĩ sao? -Cái đó, chỉ có kiểm tra thử một thứ. -Là gì? -Dấu vân tay của hai người đó. – Khương Mai Chi nói từ từ.” ****. Cô cứ suy nghĩ mãi lời Mai Chi, giờ chỉ có một người mới có thể cho cô dấu vân tay của Lucifer, còn của Kail thì đương nhiên là ko thành vấn đề rồi. ……… -Con gái, là con đó sao? Lâu rồi mới thấy con về. Có phải việc học mệt nhọc lắm hở? – Ba cô- người luôn luôn lo lắng, tuôn ra một tràng câu hỏi dành cho cô. Cô mỉm cười, trông ba có vẻ rất vui. -Ba ơi, mình ba ở nhà hở? -Không. Kiên vừa về vài ngày trước đó con.- Giọng ba có chút kỳ lạ. -Còn anh Trần Minh? -Nó vào Vũng Tàu làm việc rồi. Hình như có công việc gì đó mà chị họ nó xin giúp đấy. -À, ra vậy. Anh Kiên đâu ba? – Cô ngó nghiêng rồi thả giày đi vào. Ba vào bếp vừa đáp: -Trên phòng. Con uống gì? -Thôi khỏi, con đâu phải khách mà ba khách sáo vậy? Con lên phòng anh ấy chút nhé. …….. “ Cốc cốc” -Ba à, con đang mệt mà. Có gì nói chuyện sau đi mà ba. – Tiếng Prince khó chịu vang lên trong phòng. -Là em. Đông Thy. – Cô đáp. Có tiếng chạy sầm sập rồi cánh cửa mở bừng. Prince xuất hiện, ôm chầm lấy cô: -Em gái, sao lâu rồi em ko về nhà thế? Cô thậm chí không nhận ra nổi người anh trai mỹ nam luôn lóng lánh trong những bộ quần áo chỉnh chu, bây giờ, râu ko thèm cạo, tóc bù xù, áo phông, quần lửng. -Đúng là anh hở, Prince? Gì mà như yêu quái tu luyện thế này? – Cô giơ giơ nhúm tóc bù xù của Prince lên, nhăn mũi giả vờ ho- Khụ Khụ…… Anh mấy tuần rồi sống xa “tổ quốc” hở? -Đâu có gì. Chỉ là 1 tháng tròn anh chưa tắm. – Cười hì hì ra bộ vô-tội, Prince nói. Cô giơ chân đạp một cú, đẩy anh ra xa: -Đi tắm, không thì em thề sẽ không nói chuyện với anh nữa. Prince nhún vai điệu bộ không cần nhưng rồi cũng phải vào nhà tắm, e hèm, gọi là sửa sang lại bản thân. ………. -Nói đi, có chuyện gì mà em cần gặp anh?- Prince vừa lấy khăn lau tóc vừa hỏi. -Lucifer……….. anh ta còn sống. – Câu đó vừa thốt ra từ miệng cô, lập tức Prince ngừng lại, cơ mặt anh đông cứng. Pince đau đớn, anh nghĩ chắc hẳn, cô đã bị hoang tưởng với ảo ảnh nào đó, đã mấy tháng rồi mà cô vẫn không quên được hình ảnh mơ hồ đó sao. Cô vội vàng lắc tay anh, giải thích như đã rõ anh nghĩ gì: -Không phải như anh nghĩ, em ko bị hoang tưởng, em hoàn toàn ổn. Em đã nhìn thấy thậm chí anh ấy còn học cùng trường cùng lớp với em….. Chỉ có điều, hình như anh ấy bị ………mất trí nhớ… Prince khó nhọc nói: -Em quên là Lucifer là bạn anh sao? Nó không thể học cùng lớp với em. Thấy ánh mắt thương hại lẫn đau xót của anh trai, cô không thể nào ko tức giận: -Anh nghe rõ đây, anh ấy bị mất trí nhớ. Nếu anh ko giúp em làm một việc, em sẽ ko phải điên giả mà là phát điên thật sự đấy! -Được. Em nói đi. – Hoang mang với lời “dọa dẫm nghiêm túc” của em gái, Prince vội vàng đồng ý. ………… Prince bắt chéo tay sau gáy, nằm nhìn lên trần nhà. Không phải anh ko muốn tìm lại thằng bạn thân chí cốt mà là……..điều đó có thật ko hay chỉ là …… sự tưởng tượng của em gái anh . Anh nhìn lại tấm ảnh em gái đã đưa, quả thật rất giống, nhưng người giống người thì thiếu gì chứ? “- Em cần dấu vân tay của Lucifer -Sao? -Em sẽ đối chiếu với dấu vân tay của Kail, nếu chúng trùng khớp thì đó chính là một. -Nhưng…… -Anh có giúp em không? -Thôi được, anh sẽ tìm thứ gì đó có dấu vân tay của Lucifer. Anh hứa. -Cảm ơn anh, em xuống nhà nhé” Ừ. Thì vậy đó. Anh đã hứa với cô và giờ không thể nào thất hứa, không thể. Nếu là thật thì anh ko biết mình sẽ vui hay buồn nữa……. Thật kỳ lạ và trớ trêu. Đôi lúc anh lại cảm thấy bản thân thật là ngu ngốc. ………….. Ở nhà thật là sướng. Không cẩn phải nấu gì hết , cả ngày chỉ việc ngủ và ăn………. Đời mà cứ bình yên thế này thì có phải tốt không chứ?????? Trong khi Prince day dứt ko biết nên làm gì thì đã đến ngày cô phải đi học, sau khi dặn đi dặn lại là Prince phải nhanh chóng tìm được dấu vân tay và anh phải chú ý sức khỏe để nhanh đi học lại , cô yên tâm trở về KTX. “ Anh nên đưa cho em không? Anh đã lo lắng rằng em sẽ hỏi anh đã đi đâu nhưng dường như anh lo lắng thừa rồi……. Em vốn ko cần thắc mắc điều đó……..Phải không, Đông Thy?” ________ End chapter 36________