Vừa thay quần áo xong, cô đã vội kéo tay Khương Mai Chi ngồi xuống đối diện, vẻ mặt nghiêm túc cao độ, cô hỏi: -Giải thích đi. -Về cái gì cơ ạ? – Khương Mai chi hỏi lại vẻ bướng bỉnh. -Chắc chắn em giấu chị cái gì đó. -Chị muốn biết thật sao? -Ừ. – Cô gật đầu- Hãy nói chuyện em với Trương Tử Vệ trước đã. Khương Mai Chi cúi đầu, nói gọn: -Kết thúc rồi. -Cái gì gọi là kết thúc rồi chứ?- Cô nhíu mày hỏi lại,- Nói cho rõ ràng xem. Úp úp mở mở, thật chẳng giống em! -Như thế nào mới là giống em chứ? Nhẽ nào tất cả đều phải phơi bày cho người khác thấy sao?- Khương Mai Chi nói vẻ uất ức, cứ như tất cả những nỗi niềm dồn nén lâu nay đều được lôi ra ánh sáng. Đông Thy lặng người đi, đáp: -Không thích nói thì thôi, khỏi cần miễn cưỡng. Khương Mai Chi im lặng một lúc lâu rồi đáp: -Nhưng chuyện của Triều Mỹ An và anh trai chị thì em có thể nói cho chị nghe. -Vậy thì nói đi.- Cô đáp vẻ bất cần. …………… Sáng hôm sau, trong tiết học, không ai thấy giáo viên đâu, chỉ thấy lớp trưởng Hà Anh đứng trên bục giảng, khuôn mặt rạng rỡ như vừa đào được mỏ kim cương vậy. - Hi! Hà Anh tiếp tục cười tươi, nói tiếp: -E hèm…….. Trước tiên, mình xin giới thiệu 2 bạn mới của lớp ta, 2 bạn vào đây đi. Cô nhìn 2 người mới bước vào mà tự cảm thán: “Không phải trùng hợp đến thế chứ? Người muốn gặp thì ko thấy, người ko muốn gặp thì cứ lù lù xuất hiện” Cậu bước vào, khuôn mặt với mái tóc bạch kim và khuyên tai bằng đá quý làm toàn thân cậu toát ra một vẻ đẹp long lanh lóa mắt khiến người ta ko khỏi muốn ngắm nhìn. Người con gái đi cùng cậu thì vẫn cái vẻ kiêu ngạo cùng nụ cười giả tạo. Những kẻ “mắt mờ” thì bảo nhau cô ta thật đẹp. Những kẻ “mắt sáng” thì chỉ cảm thấy rờn rợn khắp người. Hà Anh có vẻ rất sung sướng, cô ấy nói: - Từ hôm qua đến giờ, mình nát óc nghĩ cho ra diễn viên cho vở kịch nhưng bây giờ thì tìm được rồi đấy. Cả lớp ko thèm hưởng ứng mà “ồ” lên một cách thất vọng. Ai cũng chắc mẩm, tên con trai kia sẽ là “ quái vật”, còn cô gái kia thì sẽ là “người đẹp” nên mọi người quay qua nói chuyện riêng, Lớp trưởng Hà Anh sau khi chỉ chỗ cho 2 người mới, cô đập bàn mạnh, giọng nói chắc nịch, uy quyền: -Yên lặng!!!!!!!!!!!!!!! -………. -Để mình đọc danh sách nhân vật nhé. -Thôi khỏi. Không đọc cũng biết rồi mà- Tên quậy nhất lớp gác chân lên bàn nói vẻ chán nản. Hà Anh trừng mắt, nói: -Bạn đừng tỏ vẻ như thế nhé. Bạn cũng có 1 vai đấy. Tên quậy liền im bặt tỏ vẻ ko-còn-gì-đáng-sợ-hãi-hơn. Hà Anh lấy lại giọng tiếp tục nói: -Vai “Người đẹp”: Minh Tây Tây, mời bạn lên đây. – Chỉ vào cô gái mới đến, Hà Anh ngừng một lúc đợi cô ta đi lên rồi lại nhìn vào tờ giấy- Vai “Quái Vật”:……. Hừm…….. Nhã Tử Đông Thy. Cả lớp mắt chữ A mồm chữ O trố ra nhìn cô lớp trưởng vẫn thản nhiên nhìn vào bản phân vai. Còn cô thì suýt tý nữa, miệng đập xuống đất. Có nhầm ko vậy? Cô vội vàng giơ tay: -Ê Ê, Hà Anh…….. -Có chuyện gì sao? -Sao tui…. Tui phải nhận vai quái vật hở????? Tui là con gái mà…….. – Cô uất ức kêu. Hà Anh cười lớn rồi quay xuống hỏi cả lớp: -Ngoại trừ việc Nhã Tử Đông Thy là con gái còn có vấn đề gì ko? To be continued………… __End chapter 34/1___ Chapter 34 ( tiếp) Cô vội vàng giơ tay: -Ê Ê, Hà Anh…….. -Có chuyện gì sao? -Sao tui…. Tui phải nhận vai quái vật hở????? Tui là con gái mà…….. – Cô uất ức kêu. Hà Anh cười lớn rồi quay xuống hỏi cả lớp: -Ngoại trừ việc Nhã Tử Đông Thy là con gái còn có vấn đề gì ko? *** - Tại sao chị lại phải đóng vai quái vật chứ? Why me? Why??? Khương Mai Chi đã phải nghe câu này từ miệng Mun đến tận “n” lần rồi. Mai Chi nói: - Chị đi mà kiện lớp trưởng ấy, kêu ca hoài……. -Hà Anh nó muốn chơi ác chị hay sao chứ?- Cô nói vẻ cáu kỉnh – Dù nói thế nào, chị cũng là chuẩn girl 100%, ( Khương Mai Chi đấm ngực vờ ho ho), thế mà nó kêu chị đóng vai quái vật vừa xấu vừa xa, hứ……… -Thực ra…….- Khương Mai Chi nuốt nước bọt, “dũng cảm” phát biểu” – Chị đóng vai đó cũng hợp lắm…….. -Cái…… cái gì?- Cô trợn tròn mắt, chân ngừng lại. -Chị à……. Vai quái vật ấy chủ yếu là gầm với rú, lời thoại rất là ngắn gọn, với lại đội lốt ác thú suốt,………..Rất ……rất được mà. -Rồi sao?- Cô nở nụ cười nguy hiểm hỏi tiếp, nhưng Khương Mai Chi ko chú ý nên tiếp tục thao thao: -Với lại, vai Quái Vật đó dù sao cũng là hoàng tử hóa thành……….. Có sao đâu chứ? Chị cũng tomboy mà…… Á….Á- Khương Mai Chi đột ngột hét. Cô cốc đầu Mai Chi thật mạnh rồi hậm hực bỏ đi, lúc đi còn lẩm bẩm gì đó vẻ ko hài lòng. ……………….. Sáng hôm sau, lại vụ kịch của lớp trưởng, tên siêu quậy hôm trước được phân vai đóng con vịt trong hồ của lâu đài quái vật………..=))) Hà Anh nói: -Ngày mai là chủ nhật, tất cả mọi người đến nhà mình để tập kịch nhé. – Hà Anh dừng lại một chút rồi chỉ vào Minh Tây Tây và Mun- Nhất là 2 bạn. 2 bạn là nhân vật chính, cấm cáo vắng đó. -Bạn phân vai kiểu gì vậy?- Lần đầu tiên 2 cô gái có cùng tiếng nói, họ nhìn nhau rồi nhìn lớp trưởng. Đông Thy phẫn nộ nói: -Mình ko đến tập. Không. Nhất quyết không. -Không sao. Mình đã xin được giấy đồng ý từ ba của bạn. Nếu bạn có ý kiến, xin hỏi lại ba bạn. – Hà Anh bình thản đáp – Đến hay ko chắc bạn biết. Giải quyết xong đối tượng 1, Hà Anh chuyển sang đối tượng 2, cô lớp trưởng ma mãnh thở dài: -Xem nào, Kail vào vai cha của Người Đẹp, có mấy cảnh ôm nhau luôn nè, bạn Tây Tây ko đóng hở, để mình chọn người khác thay thế……… Hay Mun đóng vai này nhỉ? Minh Tây Tây trố mắt nhìn Kail rồi cứng miệng hồi lâu mới nói nhỏ: -Không…… Thôi được. Minh Tây Tây vốn chẳng ưa gì phải đóng cặp với Đông Thy, cô ta vốn định dùng sức ép bắt lớp trưởng loại bỏ Mun ra khỏi vai chính, nhưng ai mà ngờ, cô lớp trưởng hiền lành tưởng dễ bắt nạt lại ranh ma đến kinh khủng, khiến cô chịu thua, hạ vũ khí đầu hàng vô điều kiện. Nở nụ cười hài lòng tuyệt đối, Hà Anh nói: -Vậy là OK rồi nhé. Nhất Ngôn Cửu Đỉnh nhé. Bất mãn! Cực kỹ bất mãn! Ai nấy mang tâm trạng ấy ra khỏi lớp học, bàn tán sôi nổi, chỉ có 1 số phần từ thoát nạn nên ko bình luận gì, còn đứa nào bị lôi vào màn kịch của lớp trưởng thì đều mang 1 bụng ấm ức, tất cả định bụng sáng mai sẽ phá tan hoang kịch bản “hoàn hảo” của cô lớp trưởng. …………………………………………………………………………….. Sáng hôm sau, vì bị giao nhiệm vụ đưa Đông Thy đến nhà lớp trưởng nên Khương Mai Chi bất đắc dĩ cũng phải dậy sớm, mất toi cả chủ nhật hp’, tức ghê cơ, đã thế, Đông Thy còn ngủ rốn, gọi mãi chả dậy, hic hic. Cuối cùng sau những nỗ lực tuyệt đỉnh, Mai Chi đã kéo được cô lên taxi…….. ……………… Lúc đến nơi thì mọi người đã đông đủ, mặt ai nấy bí xị kiểu như sắp bị đem ra làm trò hề, mà hình như đúng thế thật. -_- Hà Anh hôm nay vẫn như mọi khi, áo trắng quần jeans, tóc bối cao. Cô gái hơi đẩy cái kính to lên một chút rồi nói: -Mọi người đến đủ chứ? – Đảo mắt nhìn quanh – Đông Thy, Minh Tây Tây,…… OK. Mình sẽ phát kịch bản, các bạn đọc rồi tí nữa diễn thử vài đoạn nhé! Hà Anh nói tiếp: -Các bạn theo mình đi……. Theo chân cô gái nhỏ, mọi người thấy hiện ra trước mắt một căn phòng mở điện sáng choang , rộng rãi, mát lạnh và hoàn toàn trống trải. - Mình đã nhờ bác quản gia dọn dẹp phòng này. Các bạn thấy có được không vậy? Ai nấy trầm trồ. Không ngờ đằng trong cái vẻ giản dị, mộc mạc của cô lớp trưởng, lại là một gia thế mạnh mẽ, tài sản kếch xù. Riêng cái biệt thự mà họ đang đứng cũng đủ để biểu hiện cho sự giàu có của gia đình này rồi. Cô đi quanh chạm vào bức tường trắng tinh, nhìn lên chùm đèn trang trọng treo trên trần nhà, vô thức thốt lên: - Tuyệt thật đấy. -Chỉ như thế này đã làm em hài lòng rồi sao? Cô giật mình quay người lại, hơi nhíu mày: -Kail, có gì liên quan đến anh? Và tại sao, -cô khẽ vặn tay- Tôi nhớ anh là hs lớp trên tại sao, anh lại chuyển về học cùng lớp tôi? Tại sao anh lại cứ cố ý đi theo tôi làm gì chứ? -Đây có vẻ là thắc mắc từ lâu của em rồi nhỉ?- Kail hơi nghiêng đầu, cười mị hoặc. Khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng, ngượng ngùng, cứ như cô vừa tỏ tình với cậu vậy. Thật điên rồ. Cô vội vã đi tới chỗ Khương Mai Chi. Minh Tây Tây thu vào tầm mắt tất cả nhưng không hề có một biểu lộ của sự tức giận, khuôn mặt cô ta, có vẻ một vẻ thỏa mãn kỳ lạ, đôi môi nở nụ cười vừa đắng chát vừa hài lòng. _____ End chapter 34_____