Bây giờ, cậu đang ngồi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Nhìn bề ngoài thì cứ nghĩ chàng trai đang “âu yếm” ngắm nhìn cô gái, nhưng ngó kỹ ra - thành thực mà nói, chàng trai đang trố mắt nhìn cô gái với vẻ kinh ngạc khó nói rõ. Cô gái đang chú mục ăn và ăn…….. Thức ăn trên bàn chẳng mấy chốc mà “tiêu điều – trống vắng” ………. Cô sau khi xử lý gọn ghẽ, đáp ứng nhu cầu đầy đủ cho cái bụng thì mới quay sang cậu, nói: - Sao…… anh ko ăn? Cậu nghĩ: “ Ăn hết rồi mới thèm hỏi, còn cái gì mà ăn chứ? ”, tuy nhiên, cậu vẫn nở nụ cười, đáp dịu dàng: - Nhìn cô ăn là tôi no rồi. Cô bật cười lớn, trả lời: -Vậy chúng ta đã đều no rồi phải ko? Xong rồi thì tôi phải về đây. Nói xong, cô đã chạy mất hút, ko kịp để cậu nói thêm câu nào. Cậu ôm đầu, cười một mình. Đi ăn sáng mà gọi cả bàn toàn thức ăn. Đã bị đói lại còn phải trả tiền. Không hiểu nổi nữa. **** Khương Mai Chi thấy cô về rất sớm, vẫn kịp giờ đi học thì vô cùng ngạc nhiên: - Chị đi hẹn hò về sớm vậy sao? Hay là….. Hay là chị làm ngta tức quá bỏ về????? Cô hờ hững, xoa xoa mớ tóc, đáp: -Cái gì chứ? Chỉ là đi ăn thôi mà. Khương Mai Chi vỗ đầu như nhớ ra gì đó, nói: -À….. suýt quên! Prince, anh ấy cũng đi vắng nên nhắn chị cuối tuần về với bác. Cô làu bàu: - Mấy người này rủ nhau đi trốn thì phải. Về là thấy ai cũng đi vắng hết…….. ********** Đi giữa một rừng cây nhân tạo, thoáng nghe tiếng chim véo von trên cành, cậu đi tới một gốc cây lớn quen thuộc, nhìn thẳng lên bầu trời….. “….Cô cũng kinh ngạc mãi mới nói: -Tại sao? Tại sao chúng ta phải quen nhau chứ? “ Khuôn mặt cô lúc ấy toát ra vẻ gì đó thu hút người ta mãnh liệt….. Khiến ngta phải lúng túng, chọn lọc từng từ để nói chuyện…….. “……..-Ê ê………. Không lẽ ……….. anh định ……- Cô ngập ngừng rồi nói tiếp - …… đòi tiền tôi sao???- Đưa tay đẩy mạnh cậu, cô lại nói, giọng có hơi lên cao- Tôi ko có trả tiền nhé….. Tôi cũng ko có tiền đầu…….” Hiếm có cô gái nào suy nghĩ kỳ quặc như vầy. Con trai đến tìm con gái, lý do đầu tiên thì đáng nhẽ phải nghĩ khác chứ nhỉ? Không những suy nghĩ như vầy, đến bày tỏ suy nghĩ cũng vô cùng thô sơ kỳ cục…….. Nếu là Minh Tây Tây thì sao nhỉ? Cô ấy sẽ mỉm cười dịu dàng e thẹn….. “…..-Ở với cô ta, anh bị nhiễm sắc thể khùng cực đại rồi à?” Hình như đây là lần đầu, nụ cười sát gái của cậu tung ra mà ko đạt chút hiệu quả nào. Không những mắng cậu mà còn mắng cả Minh Tây Tây…… Cậu bất giác cười một mình. Bản thân cậu ko ý thức, mắt mình đang long lanh một cách lạ lùng, khiến cho con người nấp sau cành cây rậm rạp, nắm chặt tay giận dữ……… …………. Cô cùng Khương Mai Chi đang bước ra khỏi lớp học, thì có một người bước tới, vỗ vai cô, cười tươi: -Lâu rồi không gặp nhỉ? Cô quay người lại, đáp: -Ờ….. Chào. Khương Mai Chi nhìn chằm chằm vào anh chàng ấy, thì thầm: -Bên trường chị nhiều người handsome ghê ta. Cô đáp nhỏ vẻ trêu chọc: -Vâng. Handsome. Tiểu cô nương, cô nên về nhà ngắm lại Tử Vệ, kẻo cậu nhóc héo hon đấy. Khương Mai Chi lầm bầm cái gì đó rồi im bặt. Cô cười miễn cưỡng nói: - Doãn thiếu gia, phiền anh nói nhỏ chút chút, mặt tôi sắp thành cái thớt cho ngta chém rồi đây. - Đằng nào cũng đã vậy, tôi mời cô đi ăn trưa tại canteen nhé!- Doãn Hạ Âu nháy mắt tinh quái. Cô nhìn Khương Mai Chi rồi cả hai cùng cười lớn. Khương Mai Chi chắp tay ra bộ chúc tụng: -Hôm nay Sao ăn uống chiếu xuống rồi. Cả ngày được mời ăn. Cô vỗ vai Khương Mai Chi: -Đừng lo. Đứng bên cạnh chị, em cũng sẽ được chiếu ké mà. Doãn Hạ Âu đột nhiên rùng mình một cái. =))))))))))) ​To be continue...... ------- End chapter 32/1____ Chapter 32 ( continued) Khương Mai Chi chắp tay ra bộ chúc tụng: -Hôm nay Sao ăn uống chiếu xuống rồi. Cả ngày được mời ăn. Cô vỗ vai Khương Mai Chi: -Đừng lo. Đứng bên cạnh chị, em cũng sẽ được chiếu ké mà. Doãn Hạ Âu đột nhiên rùng mình một cái. =))))))))))) ******* Cô ho mạnh rồi vuốt vuốt ngực. Angel lo lắng hỏi cô: -Không sao chứ? - Chị ấy không sao đâu ạh.- Khương Mai Chi trả lời thay cô đồng thời mắt nhìn Angel ko chớp. Cô nhéo Mai Chi một cái rồi cộc cằn đáp: - Có. Đương nhiên là có sao rồi. Angel vẫn giữ nguyên thái độ hiền hòa, hỏi: -Có vấn đề gì xảy ra với cô vậy? -Trời đánh còn tránh bữa ăn, vậy mà ………. Vậy mà……- Vuốt ngực liên hồi, cô đáp ngắt quãng. Angel nhìn quanh canteen một cách có chủ ý. Rõ ràng, anh biết trong trường này, anh là người nổi tiếng, nhưng vẫn cố ý nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên, bàng hoàng. Anh nhìn cô, ngây thơ hỏi -Tại sao họ lại nhìn tôi? -Sao tôi biết được. Anh có thể là kẻ trộm kẻ cắp lưu manh yêu râu xanh, vô vàn lý do, kiếm cái nào đó tự giải thích đi……- Cô nói một mạch rồi tiếp tục cho thức ăn vào miệng rồi lại ngồm ngoàm- Vậy nên anh đi đi ….. Khoan, nhớ bỏ tiền lại nhé, anh mời tôi mà. …… Chiều. Cô được nghỉ. Lẽ ra là sẽ được đánh một giấc, cơ mà tự dưng hôm đó cô lại ko ngủ được. Cả ngày ăn nhiều thứ quá, toàn dầu với mỡ, tối về ko tài nào chợp mắt, cứ mở thao láo, quay hết bên này đến bên kia. “Thức đêm mới biết đêm dài”. Những lúc ko ngủ được, cô lại nhớ đến mấy câu chuyện ma hay mấy vụ án kinh dị. Hôm trước nếu cô nhớ ko lầm, Hứa Quy từng kể câu chuyện thế này: “ …… Ngày xưa người ta thường dậy rất sớm để ra phiên chợ lớn mong bán được chút đỉnh. Hôm ấy, có 2 người đàn bà đi cùng với nhau, một người luôn miệng nói, còn một người suốt quãng đường chỉ im lặng. Cuối cùng khi đến một cái hồ sạch, người đàn bà hay nói bảo người đàn bà kia dừng lại tắm. Khi người đàn bà im lặng kia kỳ cọ cho người đàn bà nói nhiều thì ko có chuyện gì nhưng khi họ làm ngược lại, mỗi lần người đàn bà nói nhiều kỳ mạnh vào lưng người đàn bà im lặng là một tảng thịt lớn rơi ra, cứ như thế cho đến khi chỉ còn lại bộ xương, người đàn bà nói nhiều sợ cứng người… Buổi trưa hôm đó người ta tìm thấy xác một người đàn bà cùng một bộ xương đang mỉm cười bên cạnh,,,,,,,,,” Thoạt tiên nghe thì chẳng thấy sợ chút nào, nhưng nhớ lại thì cô rùng mình. Cô tưởng tượng là bộ xương cùng cái xác là đã muốn chạy rồi….. Còn một chuyện nữa cơ là chuyện người đàn bà nhặt được chiếc áo đỏ màu máu tươi, bà ta đem về mặc, cuối cùng giết con ăn nội tạng, rồi khi chết đi, vừa lấp quan tài cho bà ta, thì có con mèo đen chạy ngang quan tài, con mèo chết còn người đàn bà đó sống lại mang một đôi mắt đỏ rực đáng sợ….. Cô thỉnh thoảng gọi: -Mai Chi… Mai Chi……. Em còn thức ko? -…… Gì vậy? -Không….. Không có gì.- Nghe tiếng trả lời của Mai Chi, cô mới yên tâm thở phào, ma ko biết nói mà……… vậy là ko phải ma, may quá. (?!) Cô sau một hồi suy nghĩ, hết xem đồng hồ rồi lại xem đồng hồ, thời gian nhích từng nhích chậm chạp. Lúc cô ngủ sao nó ko chậm như vầy mà bây giờ lại như rùa bò vậy nè. Ngồi dậy thật khẽ, cô tới cầm Iphone, chơi trò chơi giết thời gian, vừa mở ra cô đã thấy một loạt tin nhắn từ Tử Vệ. “ Mai Chi có đến chỗ chị ko?” _ 6h20’ ngày hôm qua “ Chị ơi, nguy quá, em ko tìm thấy cô ấy.” _ 7h ngày hôm qua. “ Làm sao bây giờ? Chị ơi, em lo quá.”_ 7h05’ ngày hôm qua. “ Mai Chi, cô ấy đi đâu được? Em đã hỏi mọi người rồi mà ko ai biết” _ 7h10’ ngày hôm qua ……… “ Chị ơi, em báo cảnh sát đây. Em phải đi báo”_ 23h10’ ngày hôm qua. “ Sao chị ko tl tin nhắn của em? Chị cũng giấu em sao? Cả chị và Mai Chi đều tắt máy hoài vậy?” _ 1h15’ ngày hôm nay. Cô xem đồng hồ, gần 1h30’ rồi. Mở ra thì gần 62 cuộc gọi nhỡ. Cô bất giác nở nụ cười. Mới “mất tích” từ chiều ngày hôm kia mà đã cuống lên thế này thì thật là…….. Soạn tn báo cho Tử Vệ, cô khẽ ấn gửi. Chỉ vài giây sau đã có tn trả lời: “Vậy thì được rồi. Cảm ơn chị. Em đi ngủ đây, từ tối hôm qua đến h em ko chợp mắt tí nào, lại mất gần 200k tiền điện thoại” “Ừ. Đi ngủ đi nhé!” _______ End chapter 32___