Chapter 21 Minh Tây Tây cầm cốc nước hất mạnh vào người cô một cách thô bạo…. Cô tròn mắt ….. Diệp Tấn Du cũng quay ngoắt lại nhìn Minh Tây Tây…. Khuôn mặt Minh Tây Tây đang rất đỗi lạnh lùng bỗng chốc biến thành một nét biểu cảm đáng thương hết mức… -Mẹ… - Cùng là một tiếng “mẹ” nhưng sao khi cô ta nói lại thấy ngọt ngào đến thế- Con xin lỗi! Chỉ là… Chỉ là…. Con thấy cô ta quá vô lễ với mẹ, nên con…. Diệp Tấn Du ôm lấy vai Minh Tây Tây, an ủi: -Thôi, con, nín đi! Cô ngồi đối diện nhìn hai người không biết kịch hay giả kịch liền bình luận một câu, với đôi mắt mở to tròn trĩnh: -Hai người đóng phim đó à? Thứ lỗi cho cháu nhé, bác Du, sao hai người khóc mà chả thấy tí nước mắt nào thế? Diễn tốt hơn một chút mới được người ta trả nhiều tiền đó. Diệp Tấn Du sững sờ nhìn cô, đôi mắt trong sáng ấy thốt nhiên lúc này khiến bà thấy sợ hãi. Ban đầu, nghĩ rằng, ngu ngốc đến vậy chỉ một màn là hạ, không ngờ cái ngu ngốc của cô đôi lúc lại khiến bà kinh ngạc đến vậy…. Cô đá mạnh ghế, hơi cúi người, đưa một tay ra, bóp mạnh vào cằm Minh Tây Tây đưa qua đưa lại: -Xinh đấy! À… mà… sao mặt cô lại dày như cả tấc phấn thế này????? Mọi người vốn đã chú ý vào cái bàn có 2 mỹ nữ, ý lộn, 3 “mỹ nữ”, nay thấy lời cô nói, liền bật cười sảng khoái. Diệp Tấn Du uất không nói nên lời, bèn đưa ánh mắt sắc lẻm lườm một cái khiến không khí trong quán chợt ngột ngạt hẳn. Cô lại thoắt cái trở lại với vẻ “hiền dịu” và ngây ngốc: -Bác à, cháu hỏi tí, anh ấy dạo này có hay ăn cơm ở nhà không? Cái này, cô chắc chắn với lương tâm là khi ấy cô quên béng mất việc cậu đang ngụ cư ở nhà cô…. Diệp Tấn Du lạnh lùng đáp: -Nó ăn ở đâu liên quan đến cô à? -Ơ… - Cô tròn mắt- …… không phải là bác không biết đấy chứ ạ? Thấy bà Diệp lúng túng, Minh Tây Tây khẽ khàng mở miệng nói: -Nhã Tử tiểu thư, cô nên biết chút lịch sự, không lẽ mặt cô dày đến mức đó? Cô không chút quan tâm đến vế phía sau, chỉ mừng rỡ cười cười hỏi: -Cô gọi tôi là tiểu thư? Ái chà, tôi chưa bao giờ được ai gọi như vậy! Minh Tây Tây hoàn toàn không có một chút lúng túng trước cử chỉ ngây ngốc của cô. Cô ta khẽ cúi xuống thì thầm với Diệp Tấn Du, rồi cả hai cùng đứng dậy. Minh Tây Tây cười rất mỹ miều nhưng ẩn đâu đó có chút miễn cưỡng và gian xảo: -Cô sẽ thấy! Anh ấy là của tôi. Cô cười tươi, đôi mắt vẫn lạnh : -Hì hì! Của cô thì của cô, nhưng cô không thuộc về anh ấy. ha ha. Bản tính cô vốn ghét cay ghét đắng những người dám nhục mạ cô, lần này chỉ cần Annie cố thêm một câu thì đảm bảo trên mặt báo ngày mai sẽ có tên cô ta, đằng trước có chữ “tử thi” ( Xác chết). Annie giận dữ nhưng kìm mình lại, vẫn rặn ra được cái cười giả tạo: -Chào cô. Cô không nói gì chỉ đạp mạnh cái ghế. “Rầm” Âm thanh vang lên có chút mạnh mẽ. Cùng với đó là tiếng la hét ai oán của Annie…. Cô ta tưởng như không thể giữ được bình tĩnh, nhưng khả năng sống hai mặt suốt mười bảy năm buộc cô ta dừng lại, cô ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi ngoe nguẩy bước đi. ………….. Đã mấy ngày rồi cô không đi học, phần vì chán phần vì chẳng muốn gặp Triều Mỹ An. Vừa đến ký túc xá, cô “may mắn” được chứng kiến màn “thanh trừng” của đàn chị khóa trên ……. “Bốp” “Bốp” Hai cái tát mạnh tóe ra lửa “hạ thẳng” vào người một cô gái…. -Tránh xa anh ấy ra! Tụi tao đã nhẹ tay với mày rồi đó! Cô gái khá xinh đẹp đứng đầu nhếch môi căm hận nói. Lạ thay, cô gái bị đánh không nửa lời oán thán, những từng cử chỉ đều thể hiện sự bất phục. Cô dụi mắt nhìn kỹ lại…. Jesus Christ!!! Đó là Triều Mỹ An mà! Cô không thể tin được….. Cái đôi mắt kiên cường ấy lại đc xuất phát từ một cô gái mềm yếu như Triều Mỹ An…. Nhưng lúc đó, có cái gì đó ngăn cản cô cứu lấy TMA. Triều Mỹ An ngẩng khuôn mặt sưng vù lên, nói: -Kiều Như Thủy, chị hà tất phải làm vậy? Chị có giết em, hay sao đi chăng nữa, thì em khẳng định lại với chị, em không rời xa anh ấy đâu! Cô gái được gọi là Kiều Như Thủy lồng lộn lên, đôi mắt long sòng sọc: -Mày….!!! -Anh Kiên là của em! Em sống vì anh ấy. Anh ấy là cuộc sống của em. Kiều Như Thủy cười đểu: -Mày không phải nói nhiều! Tao biết cả rồi! Triều Mỹ An giật mình: -Chị nói cái gì? - Anh Prince yêu em gái anh ta đúng không? Chính chị mày đã khai với tao vậy, mày chối ư? Chối này! Kiều Như Thủy đập đầu Mỹ An xuống đất…… Có thể Kiều Như Thủy đã làm nhiều việc ghê tởm hơn nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa…. Cô cảm thấy như mất tất cả các giác quan…….. Cô ta vừa nói gì? Anh Prince yêu cô? Vớ vẩn! Làm sao anh ấy yêu cô được? Cô và anh là anh em mà!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cô thẫn thờ không nhìn nổi cái gì nữa….. Và đột nhiên, tất cả tối sầm lại………. Cô ngã xuống từ từ trên nền đất lạnh….. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc…….. ____ End Chapter 21/1___ CHAPTER 21/2 Cô mơ màng tỉnh dậy, cảm nhận bàn tay mình đang được ai đó siết chặt…. Tưởng như ấm áp nhưng cũng thật lạnh…. Cô mở mắt…. Những tưởng người mình được thấy là…… Nhưng….. người ngồi trước mặt cô là người mà hiện giờ cô không muốn gặp nhất…. Prince…. -Sao em lại bị ngất ở hoa viên trường thế?- Prince ấm áp nhìn cô. Cô khẽ quay mặt đi, nhưng rồi nghĩ: “ Anh ấy không có lỗi. Tất cả chỉ là do …. Cuộc sống này rũ bỏ anh ấy…” Cô bất chợt quay lại nở nụ cười tươi, nũng nịu: -Anh ơi, em thèm kem. Dạo này, thấy mọi người bận nên không dám đòi… He he… Giờ bị ốm tiện thể luôn hén? Prince dí nhẹ ngón tay vào đầu cô: -Trời đang hơi lạnh, ăn kem vào không tốt! Cô vẫn giữ nụ cười, hơi nghiêng đầu vẻ “uy hiếp” nhìn Prince khiến anh bất giác rùng mình, vội đứng dậy: -Thôi thôi, anh đi mua đây! Bóng anh khuất sau cánh cửa, cô nhăn mũi… Chết tiệt! Dạo này, cứ gặp chuyện gì là cô lại… Bệnh rồi! Cô tự kết luận một câu vớ vẩn rồi trầm ngâm hồi lâu…. Rồi từ ngoài cửa có bóng một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt vốn quen thuộc và xinh xắn, nay có chút sưng lên, dù hình như đã dặm không ít phấn…. Thấy cô gái có vẻ ngập ngừng, nghĩ ra thì cô chưa bao giờ xử sự tốt một chút với Triều Mỹ An… Úi, sao dạo này cô nghĩ nhiều thế? Triều Mỹ An vâò cùng với Khương Mai Chi, hai người cùng xúm xít lại hỏi thăm, hết gọt táo gọt cam đến quay quay cho cô chóng hết cả mặt… Và bây giờ cô đag chịu một cực hình mới…. Không biết Mai Chi học ở đâu món đàn vĩ cầm nên đem đến “gảy” cho cô, ôi thôi, khỏi nói làm gì, tệ y như kèn lá của Võ Trạng Nguyên…. Cô chỉ có là bệnh không có cũng thành có thôi.. Híc híc… Mà anh Prince đi đâu mà lâu thế không biết…. Báo hại cô chịu khổ ở đây… Huhu… T_T Bức bối ghê gớm, cô nổi sùng lên, hét: -Khương Mai Chi, em có ba phương án để chọn. -..??? -Một là em đi khỏi đây, hai là em dừng cái tiếng đàn chết tiệt ấy đi, ba chị sẽ đi khỏi phòng. OK? Bỗng một tiếng nói từ ngoài vào: -Con số còn nhiều mà, sao cô không cho nhiều hơn ba phương án? Cô bặm môi nhìn ra cửa…. Lucifer….. Hôm nay cậu mặcple, thật là một điều đáng ngạc nhiên…. Nhưng dáng vẻ nghiêm túc này, lần đầu cô thấy ở cậu, lại khiến cô hình như nhận ra… hưm.. hưm.. cậu có … một chút thôi nhé, đẹp trai. Và hình như trong phòng chỉ còn mình cô điều khiển được cái đầu ngốc của mình, còn hai cô nàng còn lại thì đơ củ bơ. Cô lay lay Mai Chi, hỏi- vì cô không nghĩ rằng Mai Chi cũng thấy cậu đẹp ^_^: -Sao em bất động thế hả? Khương Mai Chi không mở miệng nổi để trả lời chỉ đăm mắt nhìn cậu một cách quá sức khiếm nhã…. Cậu bước lại gần, không để mắt đến hai cô gái, à không, bao gồm cả mấy cô y tá đang ngây ngốc nhìn mình, chỉ chú tâm bước …. Rồi cậu nhếch đôi môi đẹp nhìn cô kèm một tiếng thở dài: -Cô thảm đến mức này rồi à? Nghe câu nói chả biết chê hay khen ( Ngốc quá! )… của cậu, cô đanh mặt, mở miệng cãi liền tuy lời lẽ không được.. ..cứng lắm: -Thảm á? Chớ không biết ai thảm hơn. Cậu ngạc nhiên : -Tôi “thảm”? -Ờ… thì bình thường… ma mơ cũng có thấy anh mặc bộ đồ này bao giờ đâu…??? Cậu cười đểu nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn ra cửa sổ: -Coi vậy cũng tinh mắt nhỉ? -??? – Cô & cả những người ưa “hóng” chuyện đều không hiểu ý cậu. Cậu nói: -Tôi vừa đi gặp “vợ chưa cưới”! Mấy cô y tá lè lưỡi nhìn nhau, ra là “hoa-đã-có-chủ”. Họ bấm bụng bảo nhau rồi lẻn ra ngoài hết…. Cô hơi khó chịu khi nghe cậu phát âm từ “vợ chưa cưới” một cách dễ dàng như vậy nên bảo: -“vợ chưa cưới”, anh nhiều “vợ” thật! Cậu vẻ không hề quan tâm đến lời cô nói mà chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi ném một xấp tiền lên bàn: -Đây là tiền bồi dưỡng. Hơ… Cô vốn thích $$$ nhưng cậu làm vậy thì có phải quá quá đáng không? Định nhục mạ người khác sao?!! Cô không phải robot đâu nhé! Cô cầm xấp tiền rồi nuốt cục tức mà nói: -Anh bị khóa thẻ rồi mà? -Đừng lo. Tôi vẫn sẽ trả tiền cô đầy đủ. – Cậu khẽ mở miệng, vô thức nói, và vô thức cảm nhận ngay lập tức mùi tanh tưởi của tiền khi cô ném mạnh vào người cậu, đôi mắt vằn tia đỏ…. Rồi đột nhiên, cô hét lên: -Sao anh cho ít thế hả? . . . . Mọi người trong phòng không lường được nên đơ như robot hết pin.... Sau, Cậu phì cười… Cứ nghĩ sao hôm nay cô ngốc lại có tự trọng ghê, ai ngờ, là chê ít à?! Cậu quỳ khẽ xuống, mái tóc lơ thơ trước mắt như che đi dòng tâm sự nào đó, khuôn mặt cậu lúc đó đẹp huyền áo, khiến cô mặt đột nhiên đỏ bừng, tim đập lỗi nhịp,…. Đưa nhẹ xấp tiền bên bàn cô, cậu lãnh đạm nói: -Đây! Hãy làm cho tốt! Tôi mong sẽ không phải thất vọng vì chọn cô. Cô nhìn cậu, đôi mắt tím khẽ chớp…. Lại chớp…. Cậu nói vẻ có chút ngạc nhiên: -Cô đang quyến rũ tôi à? Cô té ghế… ấy nhầm té giường cái rầm…. “ Ta đòi thêm mà hắn không hiểu? Đúng là đồ ma vương keo kiệt!” Cậu không quan tâm mặt cô đang xị xuống, chỉ khẽ đưa mắt nhìn Triều Mỹ An một chút, ánh mắt ấy…. như quan tâm, như tiếc nuối….. Đằng sau cánh cửa tựa hồ có một bóng người buồn buồn nhìn vào và lại nhìn cây kem trên tay, một lát quay đi, dáng cô đơn.... Cậu đi được một lúc, cô mới quay mặt lại, lấy một quả táo gặm gặm, miệng c.h.ử.i thề: -Chết tiệt! Khốn kiếp! -Anh ấy là ai vậy chị?- Mai Chi ngó mãi rồi mới khẽ hỏi cô. Cô nhăn nhó: -Tên điên! -Không đúng. – Không ngờ hai cô gái còn lại cãi lại, phản bác cô. Cô bảo: -… Thế thì là gì? -Là handsome-boy/ Ice-boy!- Hai cô gái đồng thanh. Cô ngạc nhiên: -Handsome-boy? Ice-boy? Ơ… nghĩa là gì? “RRẦM” --------- End Chapter 21-------