“Vì sao em không thể tới? Muốn đi cũng là anh ta đi!” Giọng Bạch Đốc không kiềm chế được giống như tiếng vải vóc bị xé toạc. “Ở bên cạnh anh chỉ có thể là em! Anh ta có tư cách gì? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh sao có thể không cần em nữa, người anh yêu rõ ràng là em! Vẫn…” Nắm đấm xé gió dừng trên mặt Bạch Đốc, cậu không hề phòng bị, đầu đập mạnh lên tường, phát ra tiếng vang nặng nề, tiếng la hét cũng ngưng bặt. Trước mắt Bạch Đốc chồng chất hình ảnh khiến cậu không nhìn rõ thứ gì. Cố Cách chán ghét chuyện quá khứ của bọn họ từ miệng người này nói ra, nhất là dưới loại tình huống này. Chỉ là hắn không nghĩ tới chính mình không kiềm chế được mà động thủ. Du Khô muốn đi tới lại bị ánh mắt Cố Cách ngăn lại, do dự một chút vẫn là yên lặng đi vào phòng vệ sinh. Khóe miệng Bạch Đốc chết lặng, đầu bị đập mạnh làm cho trước mắt tối sầm. Đây là lần đầu tiên Cố Cách đánh cậu, vì người kia. Cố Cách cùng một chỗ với người khác. Hô hấp của Bạch Đốc vô cùng khó khăn, toàn thân đều giống như bị từng mũi đao cắt qua, đau đớn không chịu được. Làn da trước ngực cậu giống như bị tưới thuốc độc, từng chút từng chút ngấm vào trái tim, chỗ đó đã nhồi chật ních toàn là Cố Cách. Hai tay Bạch Đốc gắt gao nắm chặt áo trước ngực, cậu muốn ngăn cản đau đớn xâm nhập, lại phát hiện hoàn toàn vô dụng. Ngày đó cậu nói Cố Cách ở bên cạnh cậu chỉ vì tiền, cậu nói trong lòng Cố Cách chắc chắn là có ý đồ. Đó là nói dối, sau này ngẫm lại cậu cảm thấy nói ra như vậy rất buồn cười, quả thực không khác gì học sinh tiểu học cố tình gây sự cãi nhau, làm sao có thể là thật, làm sao có thể! Nhưng vì sao Cố Cách lại tin là thật? Cậu luôn cho rằng những người tiếp cận cậu đều có mục đích, cậu cũng biết Cố Cách nhất định không giống những người đó. Cậu ở bên ngoài đã quen với việc người ta a dua nịnh hót, đã quen hô phong hoán vũ vì vậy khi về nhà cũng luôn tự cho mình là đúng. Cậu vẫn nghĩ Cố Cách sẽ trước sau như một luôn nhường nhịn cậu, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ cậu. Là cậu rất tùy hứng, thế cho nên đã quên mất ngay từ đầu tính cách của Cố Cách vốn lạnh lùng, lãnh đạm. Cậu có thể đi vào trong lòng Cố Cách, lại không sưởi ấm được hắn. Mà Cố Cách lại đem tất cả ôn nhu chỉ dành cho mình cậu. Hắn cuối cùng cũng cảm thấy lạnh lẽo mà dứt khoát rời đi. Bạch Đốc đã tỉnh ngộ, cậu đã hiểu, cũng đã cố gắng sửa chữa. Ba năm qua, cậu sâu sắc hiểu được một điều, đó chính là mọi thứ đều không quan trọng, chỉ có Cố Cách là không thể không có. Nhưng Cố Cách không cho cậu cơ hội chuộc lỗi. Cố Cách cùng một chỗ với người khác. Cố Cách thật sự không cần cậu nữa. Bạch Đốc nắm chặt tay, đáy lòng tràn ra từng đợt đau đớn khiến cả người đều run rẩy. Cố Cách không biết Bạch Đốc sẽ đau thành như vậy, hắn muốn vươn tay đỡ người kia. Lại không ngờ một khắc kia khi cánh tay hắn vừa đưa ra phía trước đã bị cậu bắt lấy, gắt gao ôm chặt hắn. Bạch Đốc lung tung hôn lên khóe miệng cùng đôi mắt Cố Cách. Nước mắt cậu rơi trên cổ, trên mặt Cố Cách, chảy cả vào trong áo. Cả người Bạch Đốc đều run lên, nghẹn ngào khiến lời nói ra khỏi miệng rất khó nghe. Cố Cách cố gắng thật lâu mới nghe rõ người kia một lần lại một lần lặp lại vài chữ rời rạc. Cố Cách, xin lỗi… Anh trở về được không? Cố Cách nhẹ nhàng xoa xoa lưng Bạch Đốc, giây phút này hắn mới biết cách mấy tầng quần áo đầu xuân, cơ thể gầy gò dưới bàn tay hắn này vẫn khiến hắn đau lòng đến vậy.