Trên đường về nhà trái tim Bạch Đốc không ngừng điên cuồng đập loạn, cái cảm giác vô cùng chờ mong này cậu chỉ có thể tự nhủ là do linh cảm sẽ có một bất ngờ đang chờ cậu ở nhà. Cậu vốn cũng không kỳ vọng nhiều lắm, nhưng đám tiểu tử ở công ty cố tình nhắc đến, cậu liền nhịn không được muốn về nhà thật nhanh, kiềm chế không được mà nghĩ rằng có phải Cố Cách sẽ chuẩn bị cho mình một bất ngờ lớn hay không? Cố Cách đang cho Bão Bão luyện tập, con chó lớn không dời mắt nhìn chằm chằm miếng thịt ngon lành đang treo lơ lửng trên đầu mình, nước miếng đã chảy đầy đất. Tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên đinh đang ngoài cửa, Cố Cách đợi trong chốc lát nhưng không thấy cửa mở ra. Hắn xoa xoa đầu Bão Bão, đứng lên, “Được rồi, ăn đi.” Được cho phép, con chó lớn nhanh chóng vươn người nhảy lên, dựng thẳng chân trước, mở rộng miệng gọn gàng ngoạm lấy miếng thịt, sau đó vui vẻ nằm xuống bắt đầu ăn. Cố Cách nhìn qua mắt mèo thấy người con trai đang đứng trước cửa không ngừng loay hoay chỉnh sửa lại áo sơ mi, sau đó lại đưa tay vuốt vuốt lại mớ tóc lộn xộn trước trán. Hắn khó hiểu nhún vai, quay đầu lại hỏi Bão Bão: “Có mở cửa cho em ấy không?” Bão Bão không thèm quan tâm xoay mông đi vào nhà, Cố Cách đồng ý gật gật đầu, sau đó cũng đi vào ngồi trên sô pha. Bạch Đốc cuối cùng cũng chỉnh trang xong xuôi, mỉm cười hài lòng, vẻ mặt đầy mong chờ đẩy cửa ra. Này, có cái gì không đúng a? Nến, hoa hồng và bữa tối đâu? Bạch Đốc nhìn quanh một chút, thấy người kia đang ngồi trên sô pha, Bão Bão thì nằm bên chân hắn. “Anh đang làm gì vậy?” Cố Cách lười biếng nâng nâng mí mắt. Đây là giả vờ không thèm để ý! Bạch Đốc hạnh phúc ngây ngô cười rộ lên. Con ngựa gỗ ngốc nghếch kia lại phát điên cái gì nữa a, Cố Cách xoay người tiếp tục ngủ. Ánh mắt Bạch Đốc nhanh chóng quét một lượt khắp các góc, cuối cùng cũng không phát hiện được có gì kì lạ, cậu mất một giây thất vọng sau đó lập tức tỉnh táo lại, bất ngờ thì cũng không cần phải có mấy thứ rườm rà đó a, hơn nữa muốn Cố Cách luôn lạnh lùng như vậy giấu một bông hoa hồng sau đó thừa dịp mình không chú ý lấy ra rồi chân thành nói với mình mấy câu marry me gì gì đó, aizz, cậu không dám cầu mong đâu. Bạch Đốc đi đến sờ sờ trước ngực cùng sau lưng Cố Cách, thực sự là không có giấu cái gì. “Em sàm sỡ anh.” Cố Cách lên án nói. Anh mới là đồ lưu manh! Bạch Đốc ngồi xuống sô pha, kéo tay Cố Cách qua, nhẹ cào cào trong lòng bàn tay hắn. “Anh không có gì muốn nói với em sao?” Nếu như Bạch Đốc mở miệng ra đòi quà thì thật xấu hổ, hơn nữa nếu như Cố Cách không nhớ sinh nhật của cậu thì cậu sẽ buồn chết mất. “Nói cái gì?” “Hay là có cái gì muốn tặng cho em không?” “…” Cố Cách ngồi dậy, “Làm sao em biết được?” !!! Thật sự là có a ha ha ha! Mình nên làm gì bây giờ, làm thế nào để thể hiện là mình rất thanh nhã và rụt rè đây? Cái đuôi của Bạch Đốc giống như được lắp thêm motor, điên cuồng vung lên, cả thân thể phi sang nhào vào lòng Cố Cách. Cố Cách bị dọa, sửng sốt một giây, sau đó đạp qua một cước khiến Bạch Đốc ngã lăn xuống, lưng đập vào bàn trà, phát ra một trận loảng xoảng. Cậu vội vàng đứng dậy, kiên nhẫn xông đến cọ cọ lên xương quai xanh khêu gợi của hắn. “Cố Cách, Cố Cách là cái gì thế? Mau lấy ra cho em đi!!” Cố Cách đẩy đầu Bạch Đốc ra, thổi thổi chỗ bị cậu đụng vào. “Có kích động thì cũng không cần cắn đũng quần anh chứ, kê kê đều bị em dọa chạy rôi.” Cố Cách đứng dậy, xốc Bão Bão đang nằm bên cạnh lên. Bạch Đốc lại sáp đến vô cùng mong chờ nhìn hắn. Cố Cách lấy ra một thứ gì đó từ dưới bụng Bão Bão, quay lại quăng lên mặt Bạch Đốc. Bạch Đốc bừng bừng hứng trí lấy thứ trên mặt xuống, mị ~~ bọc túi nilong? Lão yêu tinh này đúng là không bao giờ suy nghĩ bình thường. Cố Cách cảm thấy bộ dáng người kia lúc này cực kỳ giống Bão Bão lúc nó ăn được miếng thịt kia. Người ta bảo càng sống chung lâu, chó sẽ càng ngày càng giống chủ nhân, đằng này Bạch Đốc càng ngày càng giống chó a. “Đây là cái gì?? Nội y tình thú sao??” Không biết có phải do chất lượng quá kém hay không mà hoa văn bên ngoài đều dính vào nhau. Tay Bạch Đốc run rẩy, cũng không đem gói kia bóc ra. “…” Cố Cách xấu hổ sờ sờ mũi, giúp cậu đem vải tách ra, “Em không cần để ý, chúng nó dính lại với nhau là vì muốn em lập tức mặc lên đấy, khó tránh có chút sợ hãi.” “Áo ba lỗ à?” Bạch Đốc phe phẩy cái đuôi, ngây ngô cười than thở, “Thật keo kiệt, chất liệu thế này chắc là 10 đồng một cái hả?” Cố Cách nhìn Bạch Đốc tỏ ý em chẳng biết gì cả, giơ lên hai ngón tay. “20 đồng? Mẹ nó anh bị lừa rồi!” “Không phải.” Cố Cách bất mãn thu tay lại, “10 đồng hai cái.” Bạch Đốc chăm chú nhìn cái áo ba lỗ, động tác trên tay lập tức dừng lại, “Hai cái? … Hai cái? Hai cái sao??!!” Cậu đột nhiên bật người nhào đến túm lấy Cố Cách, “Là áo ba lỗ tình nhân sao? Để em xem một chút!!” Cố Cách đem đầu Bạch Đốc ôm vào trong ngực khiến cậu không thể động đậy. “Cái kia bị mấy bác gái giằng kéo… rách rồi, vứt ở thùng rác kia kìa.”