Cố Cách im lặng chờ hắn nói tiếp. “Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó cậu mười sáu tuổi…” Nói tới đây Du Khô lại đột nhiên cười tự giễu: “Tôi thật khờ, cậu sao mà quên được chứ.” Du Khô không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Cách, hắn thản nhiên nói: “Tôi khi đó… Thật ra còn có rất nhiều thời gian.” “… Trước khi xe nổ còn một khoảng thời gian dài, nhưng là lúc đó tôi rất sợ.” “Agger, cậu lúc ấy cả người đều là máu, khóc lớn cầu xin tôi cứu cha mẹ cậu, tôi cũng không dám, tôi… Nếu lúc ấy tôi…” Du Khô khổ sở đến không nói ra lời, hắn hung hăng bóp chặt miệng ép chính mình trấn tĩnh lại, “Thời gian còn rất dài, chỉ cần lúc ấy tôi chạy đến, thậm chí không cần tốn sức… tôi đã có thể…” “Du Khô,” Người đàn ông trước mắt hối hận đến rơi lệ, Cố Cách lại bình tĩnh giống như đang nghe chuyện của người khác vậy, “Anh đã cứu tôi ra, anh không làm gì sai cả.” “Không, không phải,” Du Khô lắc đầu, “Cậu sau đó ngất đi, căn bản là không biết được, thật sự còn rất lâu, tôi thật sự có thể… có thể cứu được bọn họ. Họ lúc đó vẫn còn giãy dụa, họ vẫn còn sống, chỉ cần… Agger, cậu không biết, cuộc sống của cậu sẽ không khó khăn như vậy, tôi lúc ấy… thầm nghĩ lúc ấy đối với người xa lạ đã hết lòng quan tâm, là tôi…” “Làm sao có nhiều giả thiết không có khả năng như vậy, anh cũng nói, lúc đó chúng ta là người xa lạ.” Giọng nói của Cố Cách giống như vang vọng từ một nơi vô cùng xa xăm, “Anh cũng nói, lúc đó chúng ta là người xa lạ, vốn không quen biết mà anh lại cứu tôi một mạng, là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.” Tay phải Cố Cách nắm lấy tay trái của chính mình, “Anh cũng không biết, khoảnh khắc khi anh vươn tay kéo tôi ra từ trong xe đối với tôi có ý nghĩa gì đâu.” Cố Cách nhìn ánh mắt Du Khô đỏ sẫm, “Tôi đối với anh luôn luôn chỉ có cảm kích, không có oán hận, đây là sự thật.” Du Khô mở to hai mắt giống như nhìn thấy hy vọng, hắn vui sướng, đây là nỗi đau hắn luôn đặt trong lòng nhiều năm qua, thật ra điều hắn chờ đợi chính là một câu tha thứ này của Cố Cách, đây là sự cứu dỗi đối với hắn. “Agger, tôi biết rồi…” “Nhưng tôi vẫn không hiểu,” Mắt Cố Cách đen thăm thẳm như sắp nhỏ mực “Vì sao anh lại muốn nói với tôi những điều này?” Biểu tình vui sướng trên mặt Du Khô lập tức đóng băng, hắn giống như có thể nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của mình in trong đáy mắt Cố Cách. Cố Cách vẫn như trước, bộ dáng không chút thay đổi, Du Khô lại rõ ràng cảm nhận được nỗi bi thương quá lớn trong mắt hắn chảy ra. “Đều là chuyện cũ năm xưa, anh không nói, tôi cũng sắp không nhớ rõ. Anh vì sao lại khiến tôi nghĩ đến hả? Lấy phương thức như vậy khiến tôi hối hận. Khiến tôi hận không thể quay lại quá khứ, lay tỉnh chính mình, dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng phải cứu người thân của mình.” Cố Cách cẩn thẩn xoa nắn ngón tay đang dần tái nhợt của hắn, “Mẹ tôi vì cố gắng cho tôi tiếp tục theo học âm nhạc mà cãi nhau với cha tôi. Tôi còn nhớ rõ câu nói cuối cùng của bà, bà nói rằng suốt ngày xem cổ phiếu rất nhàm chán, hãy theo đuổi con đường mà tôi đã chọn.” “Cha tôi còn muốn phản đối nhưng cuối cùng đã không còn cơ hội.” Cố Cách niết mạch đầu ngón tay nhưng chúng vẫn cứ tái nhợt như trước. Cố Cách rất ít khi nói nhiều như vậy, hắn thấy mệt mỏi lắm nhưng lại không ngăn được chính mình tiếp tục nói, “Du Khô, tôi đã tiếp nhận việc cha mẹ tôi đã qua đời, anh lại muốn nói cho tôi biết bọn họ thực ra có thể sống tiếp. Anh muốn thoát khỏi bóng tối lại muốn kéo tôi xuống địa ngục sao?” “Anh đã cứu mạng của tôi, anh cũng lại muốn đứng trên lập trường của một ân nhân đến cầu xin một câu tha thứ của tôi. Du Khô, tôi chịu không nổi.” “Anh chỉ muốn thỏa mãn dục vọng thiện lương của chính mình. Bây giờ anh nói xong rồi, tôi nên làm cái gì đây?” Tôi nên làm cái gì bây giờ? Bị nỗi đau quá lớn như vậy bao phủ. Rõ ràng đã kết vảy, lại muốn đâm một dao, xé toạc ra. Đến cùng là có bao nhiêu đau đớn, tôi đã nếm đủ, vì sao chỉ vì muốn cho anh xem mà tôi lại phải trải qua một lần nữa? Du Khô muốn phản bác nhưng lại không nói nên lời, biểu cảm trên mặt Cố Cách không chút thay đổi khiến hắn đau lòng đến tột đỉnh. Hắn muốn nói xin lỗi, lời nói đến bên miệng lại phát hiện chính mình không có tư cách. Chân tay hắn lập tức luống cuống lên, hắn chỉ nghĩ Cố Cách một bên còn nợ hắn ân tình, một bên lại căm hận hắn. Hắn khó chịu hốt hoảng. Nhưng Cố Cách chưa từng hận hắn, hắn lại đem Cố Cách tra tấn đến mức này. Du Khô gắt gao ôm lấy Cố Cách, trừ bỏ việc từng tiếng từng tiếng kêu tên người này hắn không biết làm thế nào để an ủi nữa. Màu sắc tái nhợt từ đầu ngón tay lan dần đến trên mặt Cố Cách, cuối cùng cả cơ thể đều lạnh lẽo như băng.