Zyn nhận làm gia sư cho Tiểu Linh và nhóc Bảo. Đang trầm ngâm suy nghĩ về việc Minh Quân và Nam Phong cãi nhau vì cô (là nhỏ Trang Anh nói thế) thì tiếng mẹ cô từ dưới nhà vọng lên – Zyn ơi bạn con đến đấy! Cô vừa mở cửa phòng ra thì đập ngay vào mắt là bản mặt mà cô ghét nhất trần đời. Ya, đúng rồi đó. Trên bản mặt đó có ghi lù lù hai chữ Nam-Phong. Khóe miệng cô giật giật. Gì đây? Cơn gió độc nào đưa hắn đến đây? Mà hắn đến đây làm quái gì? – Sao không mời Nam Phong vào phòng?- Mẹ cô xuất hiện như ninja làm Zyn giật thót mình, haizzz, cô sống trong cái nhà này không khéo có này vào viện vì đau tim mất! – Mẹ ơiiiiii….- Zyn ngân dài giọng- Con đang dạy Tiểu Linh với nhóc Bảo mà – Vừa dạy vừa nói chuyện thì có sao nào? Cùng lắm là con cho hai đứa nó nghỉ giải lao một chút!- Mẹ nói rồi nháy mắt với cô Nháy mắt à? Ý gì đây? Zyn thở dài nhìn mẹ đi xuống cầu thang một cách vui vẻ rồi lại quay ra nhìn Nam Phong. Hay thật, hắn đứng dựa lưng vào cửa một cách rất tự nhiên. – Chắc anh lướt gió trái mùa đến nhỉ?- Zyn nhìn hắn châm chọc – Vậy sao? Đây là lí do cô bị trúng gió à?- Nam Phong cười mỉa mai – Anh…ngồi im đó cho tôi Nam Phong chẳng thèm nói gì chỉ đưa mắt nhìn xung quanh phòng cô một cách thích thú. Zyn chưa bao giờ thấy quyết định của mình đúng như hôm qua. Chẳng hiểu vì sao mà tối hôm qua cô lại nổi hứng nổi thú dọn dẹp phòng ốc. May thật, hắn mà thấy căn phòng bừa bộn, lộn xộn ngang với bãi chiến trường chiến tranh thế giới thứ hai của cô chắc là thảm lắm. Chậc, xem ra sau này nếu thất nghiệp cô vẫn còn đường đi làm nhà chiêm tinh , thầy bói hay đại loại là như vậy! – Gì đây?- Nam Phong cầm một khung trên mặt bàn lên xem Người trong ảnh không ai khác chính là Zyn, bên cạnh cô còn có hai cô gái nữa. Bên phải là Trang Anh, còn bên trái là một cô bạn tết tóc, có má núm đồng tiền xinh đẹp. Cả ba cùng đều mặc váy trắng tinh khôi, đứng giữa cánh đồng hoa cải vàng ươm như màu nắng mới. Nụ cười của họ thật đẹp, thật hút hồn người! – Đừng động vào nó!- Zyn giật lại khung ảnh – Cô gái đứng bên trái là ai vậy?- Nam Phong tò mò hỏi Zyn đờ người. Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác đau lòng, cái cảm giác cô đã chôn dấu từ rất lâu. Ba năm, không, đúng hơn là từ khi người bạn thân của cô mất. Một giọt nước mắt trong veo lăn xuống gò má rồi cứ thế theo đà nhỏ xuống khung ảnh. Zyn đưa tay chạm vào khuôn mặt có nụ cười hiền hòa như hoa cỏ mùa xuân ấy, tim cô đau nhói. Cô đã mất đi người bạn thân rất tốt của mình. – Đó là Hải Lam, bạn thân của tôi và Trang Anh. Nhưng cô ấy đã mất rồi, đã mất rồi…. Là tôi hại chết cô ấy…- Zyn nói trong vô thức – Thôi nào, đừng tự trách mình!- Nam Phong an ủi cô, hắn hiểu tâm trạng của cô lúc này vì đã có khoảng thời gian hắn cũng phải an ủi một người, là ba năm trước. Rồi chẳng hiểu tại sao, hắn bỗng kéo cô lại để đầu cô gục trên vai hắn. Nam Phong cũng chẳng biết lí do mình làm vậy là tại sao. Nhưng hắn muốn chở che cho cô lúc này. Zyn ngạc nhiên vì hành động của Nam Phong nhưng cô cũng không làm gì cả, chỉ để im như vậy. Có vẻ như cô cũng cần một người bên mình lúc này, im lặng nhưng thấu hiểu. Zyn cũng không khóc, nước mắt của cô có lẽ đã rơi hết vào ba năm trước rồi, cái ngày mà bạn cô ra đi. Tất cả nhìn thấy được trên vẻ mặt cô bây giờ chỉ là sự thất thần… – Chị ơi!- Cô bé tóc dài, mặc váy hoa rụt rè lắc tay cô Tiếng gọi của cô bé làm Zyn giật mình, cô vội vàng chỉnh đốn lại tư thế của mình. A, cô đang làm gì thế này, thật xấu hổ quá đi! Trái với vẻ bối rối, ngượng ngùng đến độ hai má đỏ ửng của Zyn, Nam Phong, cái con người chủ động chỉ ho khẽ rồi cầm lấy khung ảnh từ tay Zyn và để nó lại trên bàn. Chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua đi. – Có chuyện gì không Tiểu Linh?- Zyn nhìn cô bé kia nhẹ nhàng hỏi – Em và Bảo làm xong bài tập chị giao rồi!- Tiểu Linh chỉ tay vào thằng bé làm xong bài đang ngồi vắt chân đọc truyện – Ừ, hai đứa mang vở chị xem, nếu đúng hết thì hôm nay được nghỉ sớm coi như thưởng. – Dạ- Tiểu Linh ngoan ngoãn chạy ra cầm vở Nam Phong ngồi nghe cuộc trò chuyện của hai người, môi như thoáng một nụ cười. Khác nhau thật, ai có thể ngờ cô nhóc suốt ngày gào thét như Godzilla, hở ra là đấu khẩu với hắn lại có lúc dịu dàng như thế chứ? Cộc…cộc…cộc… – Mẹ, gì nữa đây? Lại bạn con đến nữa à? – Quà của con này, người gửi là cái gì đó prince…Con cũng thật lắm người hâm mộ!- Mẹ cô cười đầy ẩn ý – Rồi, con biết là con giống mẹ rồi- Cô ngán ngẩm đẩy mẹ ra rồi ôm hộp quà quay vào phòng Trong hộp có một tấm thiệp màu xanh ghi một dòng chữ: ‘Tặng Tiểu Phương, nhớ mặc nó vào ngày mai nhé! Kí tên: Your prince’ – Your prince? Thân mật quá nhỉ?- Nam Phong liếc cô rồi lạnh lùng nói – Việc của anh à?- Zyn lườm lại hắn. Hừ, cái tên này, cô vừa mới cảm động vì hắn muốn chết mà vụt cái hắn lại hiện nguyên hình ác ma không hơn không kém. Đúng là ác ma thì không thể trở thành thiên thần được! – Woa…đẹp quá đi!- Tiểu Linh thốt lên khi nhìn thấy bộ váy màu trắng sữa trong hộp Zyn cũng quay lại nhìn và sửng sốt vì chiếc váy quá ư là đẹp! – Chà đẹp thật! Ai tặng chị thế chị Zyn? – Là bạn chị, Minh Quân! – Váy em bé mà cô thích thế cơ à?- Nam Phong liếc qua chiếc váy Zyn đang cầm – Váy em bé? Anh không phân biệt được kích cỡ à?- Zyn đến tức chết với hắn mất. Là mắt hắn có vấn đề thật sự hay là không chọc giận cô thì hắn chết? – Lớn đầu còn mặc váy em bé!- Nam Phong nhếch miệng cười Aaaaa…cái tên này, cô thề là sau này hắn không bị méo mồm thì cô không phải là người. Không còn kiểu cười nào khác hay sao mà cứ cười đi cười lại kiểu cười này chứ! Nhàm thật! – Chị Zyn ơi, trong này còn có chiếc vòng này!- Tiểu Linh giật giật áo Zyn Hai mắt Zyn sáng trưng, a ha, cái vòng này cô thích ngay từ khi nhìn thấy nói trên mạng, tuy chỉ là đồ thủ công thôi nhưng nó vẫn thật đẹp, đẹp một cách tinh tế. Nhưng sao Minh Quân cũng biết cô thích chiếc vòng này nhỉ? Chẳng lẽ cậu ấy có thuật đọc suy nghĩ của người khác? – Hình như nó là hàng thủ công của Pháp!- Nhóc Bảo liếc qua chiếc vòng rồi bình thản bảo. Chậc thằng nhóc này nhìn vậy mà hiểu biết uyên thâm phết! – Này nhóc, chiếc vòng này đâu cũng bán, hết mốt từ thời kì đồ đá rồi!- Nam Phong lại tiếp tục chiêu ‘dìm hàng’ của mình – Hừ, anh làm ơn khéo khóa miệng vào cho tôi nhờ!- Zyn trừng mắt nhìn hắn, ước gì bây giờ cô có thể đính một cái khóa thiệt to vào miệng hắn và kéo thật chặt cho hắn từ giờ trở đi câm luôn. Hừ, mở miệng ra là xỉa xói người khác. – Hơ hơ hơ…tôi đảm bảo nó made in Vietnam – Anh…- A, Zyn uất muốn chết, bây giờ mà có đá tảng ở đây thì chắc chắn việc đầu tiên là cô sẽ bê nó và đập vào đầu hắn. Cô thề đấy! Nhưng tất nhiên, trong nhà cô thì không bao giờ tích trữ đá tảng và tất nhiên là hắn vẫn sống nhăn răng, cười nói bình thường. Chậc! – Anh sao lại nói vậy? Đồ anh Quân tặng chị Zyn đẹp mà!- Tiểu Linh chớp mắt, lên tiếng bênh vực cô Khuôn mặt Nam Phong trong phút chốc đã tối dần như bão cấp cao đổ bộ đất liền, chẳng nói chẳng chỉ liếc Zyn xoẹt một cái rồi đùng đùng bỏ về. – Hơ, hắn làm sao vậy?- Mặt Zyn ngơ ngác Thật là, Tiểu Linh nói đâu có sai? Tại sao lại giận chứ? Xem mặt hắn kìa, cô cảm tưởng rằng mình đang đứng giữa mặt trận Điện Biên Phủ của thời kì chống Mĩ vậy đó! – Tiểu Linh, lớn lên mình nhất định sẽ tặng cậu chiếc vòng lấp lánh giống như vậy!- nhóc Bảo thì thầm vào tai cô nhóc – Ủa là sao? Đó đâu phải vòng lấp lánh! – Không phải, là chiếc vòng anh đẹp trai kia cầm cơ – Hai đứa làm sai bài này rồi, làm lại đi nhé!- Zyn nói rồi đưa lại cho hai cô cậu nhóc cuốn vở Tối Zyn nằm đọc truyện, hai tai đeo headphones, miệng ngân nga hát vài câu trong bài hát đang nghe. Trên màn hình máy tính phát ra tiếng ‘tút…tút…’ và biểu tượng lá thư. Cô mò mẫm ngồi dậy, click chuột vào đó ‘To: Ánh trăng khuya Zyn ah, chuẩn bị gì chưa, ngày mai đi rồi đó! Chậc đừng bảo là cậu đang nằm đọc truyện đấy nhé! Haizzz…mình chẳng biết nên mang những thứ gì nữa, cái gì cũng muốn mang. Zyn, cậu nói xem tớ làm món gì đi ăn là ngon nhất? A, cậu mang trà sữa tự làm đi nhé! Hì, mình sẽ làm phô mai que mang đi. À à, Thu Nhi bảo cậu ấy làm sandwich cá ngừ rau cải mầm và bánh pie chanh. P/s: Mai nhớ sang gọi mình nhen! P/s nữa nè: Cặp Kim Đồng-Ngọc Nữ sẽ nhận giải ở biển đó! Chuẩn bị tinh thần đi nha! ^o^ From: Cơn cảm nắng dai dẳng’ Gì đây? Kim Đồng-Ngọc Nữ của trường sao? Nam Phong và Thùy Dương ư? Ai thì cô không biết chứ tên đó là là Kim Đồng thì chắc chắn là mắt mũi cái trường này có vấn đề hàng loạt rồi! Chậc, mấy bệnh viện mắt thao hồ hốt tiền đây, nhiều bệnh nhân thế cơ mà! Hừ, tại sao cô lại phải chuẩn bị tinh thần cơ chứ, yên tâm cô không có sốc đến nỗi mắt đớp đớp, mồm chớp chớp với ba cái chuyện cỏn con này đâu nhé! Mà sao hắn đi khiêu vũ lúc nào mà cô không biết nhỉ? Đồ mặt trơ trán bóng, đồ háo sắc @%#)&(&$_+#^*^)……… A, cô ghét hắn! Zyn lục lọi hết vốn từ của mình để rủa xả hắn. Không hiểu sao cứ nghĩ đến cảnh hắn đứng sát chị Thùy Dương, mặt tươi cười, cả hai đung đưa người theo điệu nhạc nhẹ nhàng thì cô lại điên tiết quăng quật chú gấu Misa đáng thương bay từ góc này bay sang góc kia! Cô điên thật rồi! Tức quá…tức quá cơ… Kết quả là đêm đó Zyn toàn gặp ác mộng về Nam Phong… Hắn ám cô cả trong giấc ngủ! ~ ~ ~ Hôm sau, sau khi ăn xong ăn món ăn nhẹ do hai cô bạn yêu quý làm thì Zyn lăn ra ngủ khò. Trang Anh ngồi bên cạnh trở thành cái gối bất đắc dĩ. Trong giấc ngủ, cô lơ mơ cảm thấy một bờ vai vững chắc, ngửi thấy mùi hoa cỏ dịu nhẹ, mùi chanh thơm mát, thật tuyệt! Một bên tai nghe được nhét vào tai cô, bản nhạc du dương, nhẹ nhàng dìu dắt cô vào giấc ngủ sâu… – Tiểu Phương, đến nơi rồi, mau dậy thôi! – Ừm, hứ?- Zyn mắt nhắm mắt mở nhìn lên- Aaaaaaa…sao lại là cậu? – Tại sao không thể là mình?- Minh Quân cười nhẹ, khuôn mặt ngơ ngác đến đáng yêu của cô thật khiến người ta thích thú – Trang Anh, cậu đừng hù mình nha! Cậu…cậu biết thuật biến hình hả?- Zyn nhìn người ngồi cạnh mình đầy nghi hoặc – ……- Đôi lúc tính cách này lại khiến người tai uất ức muốn chết, có vẻ như cô đã xem quá nhiều phim ảo tưởng! – Hi hi, có phải giống mấy bé yêu quái đáng yêu trong Tây Du Ký không?- Mắt cô chợt trở nên sáng hoắc Bé yêu quái? Đáng yêu? Lần đầu tiên trong đời Minh Quân thấy có người gọi yêu quái là bé và còn khen chúng đáng yêu. Xem ra sau này nếu khen cô đáng yêu thì phải thêm cụm từ ‘giống yêu quái’ đằng sau rồi! Đúng là đồ Trung Quốc, không cái gì tốt cả, kể cả phim! – Tiểu Phương, cậu mơ ngủ hả? Mình là Minh Quân thật chứ đâu phải do Trang Anh biến hình- Cậu âu sầu nói – Ủa, dzậy hả? Thế sao cậu ngồi đây?- Zyn ngây thơ hỏi – Là mình đổi chỗ cho Trang Anh! 1s…2s…3s… – Aaaaaaaa…- Zyn nhắm mắt mắt mũi mà hét toáng lên. Cô không ngờ người làm gối miễn phí cho mình lại là Minh Quân. Khuôn mặt cô dần đỏ ửng như ăn nhầm phải ớt cay. Ôi, mất mặt quá! – Trời, gì mà hét to vậy? Chuyện bình thường ấy mà, cậu lại xúc động quá rồi!- Minh Quân bịt tai lại – Keke, yên tâm đi, lần này ngủ không có biểu hiện bất thường nữa đâu. Chậc, nhủ trong lòng hoàng tử có khác, ngoan hẳn đi!- Trang Anh từ dưới thò đầu lên cười tươi như hoa với cô, bên cạnh là Thu Nhi cũng mỉm cười đầy ẩn ý Cái con nhỏ đáng bị sét đánh cháy thui như cục thịt nướng này! Biểu hiện bất thường mà nhỏ nói đến đích thị là việc vừa ngủ vừa chảy nước dãi tong tỏng như thèm thuồng món gì đó và lảm nhảm, đánh đấm vô tội vạ người bên cạnh. Đấy là lí do chẳng ai dám ngủ cạnh cô trừ nhỏ Trang Anh, cái đứa có võ Karate siêu đẳng, híc, đánh nó khéo nó đấm lại cho nòi thảm khốc hơn. – Thôi nào, đến nơi rồi, xuống thôi!- Thu Nhi kéo con người đang tư-ki (tự kỉ) là Zyn xuống xe Chậc, cô đi đến đâu là những ánh mắt soi mói đáng ghét ấy lại nhìn cô chằm chặp nhưng không phải ánh mắt thần tượng mà là ánh mắt dành cho kẻ thù. Động đến hoàng tử trong lòng mấy bé fan là thảm thế đấy! Nếu mấy nàng này biết cô đã từng có chiến công đổ cả cái bể cá cảnh vô đầu tên Nam Phong thì chắn cô đã về chầu trời, à không, phải là đi gặp Diêm Vương uống máu, ăn lửa, ngủ giường chông ấy chứ! Aisss, sao Zyn lại nghĩ đến hắn nhỉ, cái tên ác ma có họ hàng với Sở Khanh ấy chắc bây giờ đang vui vẻ cười nói cạnh người đẹp của hắn rồi. Bực mình ghê cơ! – Woa…biển kìa! Đẹp quá đi!- Zyn reo lên thích thú Gió biển thổi vào mát lạnh cả người. Từng đợt sóng biển tung bọt trắng xóa vỗ vào bờ rồi lại rút ra xa mang theo những hạt cát nhỏ. Phía ngoài xa, mặt trời chỉ còn là một màu đỏ rực rỡ làm những đám mây bên cạnh nhuốm một màu vàng lấp lánh đẹp đến mê hồn. Mặt biển xanh thăm thẳm được tiếp thêm ánh sáng trở nên lung linh như một tấm thảm dệt bằng ngọc xanh ngắt một màu. Zyn giơ tay hít lấy chút không khí trong lành vương mùi biển nơi đây. Thật là khiến cho tâm hồn người ta trở nên sảng khoái. Ya, cô thích biển! – Xì nhìn nhỏ kìa, trên xe dựa vai hoàng tử ngủ tít mù, bây giờ mới để ý đến cảnh đẹp!- Trang Anh bĩu môi – Con nhỏ kia, có thôi đi không hả? Có mỗi chuyện nhỏ xíu mà sao nhắc hoài dzậy? Không phải tại cậu đổi chỗ cho Minh Quân thì làm sao có chuyện?- Zyn la lên ầm ĩ – Chuyện nhỏ xíu? Hê, đó là chuyện nhỏ xíu thì chuyện gì to đây?- Trang Anh nguýt dài cô, hất đầu ra hiệu cho Zyn nhìn xung quanh Haizzz…lại thế, lại thế rồi, Zyn lại vinh dự được các bé fan cuồng nhiệt trao cho những ánh mắt đầy ghen ghét, những cái nhìn hình viên đạn bay vèo vèo vào phía cô. Chậc, sau này cô mà có vấn đề về mắt thì chắc chắn 100% nguyên nhân là do những ánh mắt giết người này! – Tập trung rồi kìa, mau đi thôi!- Thu Nhi thấy chiến sự bắt đầu nổ ra thì vội chạy lại kéo hai đứa bạn đi. Hai người này thật là, đứng giữa cảnh đẹp vậy mà gân cổ lên cãi nhau chí chóe, đúng là không biết nhìn cảnh để nói chuyện mà! – Các em vào khách sạn Á Kim nhận chìa khóa phòng nhé! Ba người một phòng, đi theo nhóm đã chia trước ở lớp! Các em nghe rõ chưa? – Cô Thanh Hương tập trung hai lớp A1, A2 vào và dặn dò – YES!- Làn sóng giọng người choe chóe vang lên có thể gây thủng màng nhĩ bất kì lúc nào Sau khi đáp bằng giọng đầy vui vẻ, hứng khởi, cái đứa được cho là mù đường cấp độ nặng là cô bị hai đứa hại đồng tâm hiệp lực kéo lên phòng không thương tiếc. Cạnh, sau khi xoay chiếc chìa khóa vào ổ, cánh cửa căn phòng mở ra trước sự ngỡ ngàng và sửng sốt của ba người – Woa…- Cả ba cùng đồng thanh – Rộng quá à!- Zyn thốt lên kinh ngạc – Trời ơi, trường mình chơi ‘sộp’ ghê- Thu Nhi nói xong phi lên chiếc giường đệm lò xo, sức nặng của cơ thể làm tấm đệm nhún xuống rồi bật lên, đẩy người nhỏ nẩy lên rồi lại đập xuống. – Khách sạn lớn có tiếng châu Á mà lị! Nhìn thích mắt ghê!- Trang Anh là người tiếp theo phi lên chiếc giường lớn đấy – Híc nó mà gẫy là tại hai người, mình không muốn nằm đất đâu!- Zyn nói xong cũng…nhảy tưng tưng lên đó với vẻ mặt vô cùng khoái chí (Yo: giương mẫu thấy mồ, nhảy còn ác liệt hơn cả người khác) – TẠI CẬU THÌ CÓ!- Cả hai đồng thanh hét vào tai cô – Híc, không sao đâu, hàng Viêt Nam chất lượng cao mà. Keke, không sợ- Zyn cười nhe răng. Ngay lập tức cô cảm thấy hối hận tột cùng. Nếu như cô nói là ‘chiếc giường yểu điệu đó sẽ gẫy’ thì hay biết mấy! Đúng như mẹ đã bảo cô, Zyn mà nói cái gì đó thì cái đó sẽ đột nhiên ngang bướng mà đi ngược lại lời cô nói… Híc, minh chứng rõ rệt nhất là đây, câu nói ra chưa quá năm giây thì… Rầm! Chiếc giường sập! … … … Ba đứa vừa nãy còn tí tởn nhảy tưng tưng trên chiếc giường thì bây giờ nằm bẹp dí, chồng chất lên nhau như ba con gián vừa bị một bà nội trợ hung ác đập bẹp, gói vào một tờ giấy to chính là đống chăn màn và bị quăng thẳng vào sọt rác! Đời người cũng thật phũ phàng! … … … Việc bây giờ ba đứa đang làm là chuyển phòng. Tất nhiên là không ai có thể yên giấc trên cái giường gẫy và chỉ cần đặt lưng vào là sẽ lọt thỏm xuống dưới như một con thú sa hố bẫy. Không bao giờ. NEVER! – Mỏi quá đi! – Than cái gì? Là ai nhảy tưng tưng làm nó sập hả?- Trang Anh hét lên bất bình – Cậu cũng nhảy mà! Sao đổ lỗi hết cho mình! – Chậc, Zyn ơi là Zyn cậu có biết là lời nói của cậu lúc nào cũng ngược lại với mong ước không hả?- Nhỏ lại vặn to cái volume của mình và hét vào tai Zyn cái giọng chua hơn dấm – Đến rồi!- Thu Nhi nhìn số phòng 179 ghi lù lù trên tấm biển vàng mà thở dốc, vác cái vali đầy ú ụ này mấy phút nữa mà không khuỵu chắc nhỏ có đường làm supergirl quá à Zyn với Trang Anh cũng ngừng đấu đá, thở hồng hộc đặt vali xuống. Cạch! Cửa phòng lại mở ra… – Trời ơi, còn lung linh hơn cả phòng kia- Zyn hét lên sung sướng – Oa đẹp quá đi mất!- Trang Anh cũng la lên rõ to Hai người đang định chạy vào xem bên trong còn có cái gì thú vị tiện thể ngắm nghía căn phòng kĩ hơn một chút thì – Khoan!- Tiếng Thu Nhi phía sau làm cả hai khựng lại – Làm gì thì làm, tránh xa cái giường ra!- Thu Nhi ngán ngẩm nhắc nhở, nhỏ không phải supergirl mà đủ sức chuyển phòng lần nữa Sau khi xét nét căn phòng kĩ càng, cặp đôi soi mói Trang Anh và Zyn kết luận rằng đây là phòng Vip cấp cao. Quá tuyệt! – Hai người soi xong chưa?- Thu Nhi ngồi trên chiếc ghế tròn vo như một quả bóng, mắt xem phim nhưng vẫn không quên liếc hỏi – Ok, quá tuyệt luôn!- Trang Anh hào hứng đáp – Kể ra trong cái xui cũng có cái may!- Zyn cười hi hi ngồi xuống chiếc ghế tròn vo giống Thu Nhi – Cậu còn nói may. Vì ai mà siêu mỹ nữ Trang Anh này bị đè bẹp như con gián dưới hai tên béo tốt vậy hả?- Trang Anh vẫn chưa nuốt nổi cục tức này, nhỏ là người thảm nhất trong ba đứa – Hai tên béo tốt? Bọn mình người chuẩn dáng đẹp mà, Zyn nhỉ?- Thu Nhi quay sang nhìn cô cười như tìm kiếm sự đồng tình. Và tất nhiên là Zyn gật đầu cái rụp. – Thôi, hai người uống trà sữa không này, đủ các vị đấy!- Zyn lôi từ trong ba lô ra một lô một lốc trà sữa- Có vị táo, bạc hà, caramen, socola, nho, cam, kiwi, hoa hồng…đủ hết – Trời, nhiều quá vậy? Làm cái này chắc lâu lắm hả?- Thu Nhi cầm cốc vị kiwi lên chọc ống hút vào hút một hơi – Lâu gì, một tiếng là xong hết à!- Zyn xua tay rồi cầm vị táo yêu thích của mình lên – Chậc, lấy vị gì bây giờ? Bạc hà vậy!- Trang Anh sau một hồi ngó nghiêng thì nhìn thấy cốc trà sữa bạc hà màu xanh – Ơ, Trang Anh, cái đó không được!- Zyn giật lại cốc trà sữa đấy – Sao thế? Có người đặt hàng trước rồi à?- Nhỏ chu môi nói – À…cái này, ừ…- Zyn ấp úng, cô cũng không hiểu tại sao mình phải giữ lại cốc trà sữa vị bạc hà này nữa. Haizzz, nhưng mà cô chỉ muốn duy nhất một người uống nó thôi. – Vậy socola thì sao?- Trang Anh giơ một cốc trà sữa khác lên – Cái này, sorry nhưng Minh Quân đặt trước mất rồi!- Zyn khó xử nhìn nhỏ bạn – Hừ, biết ngay mà, đồ trọng sắc khinh bạn- Trang Anh nguýt dài cô rồi lấy vị caramen uống – Ê ê nói lại đi, ai trọng sắc khinh bạn hả? Chứ không phải hôm thứ hai tuần trước cậu nhìn thấy Nam…ưm ưm…- Zyn chưa nói hết câu đã bị Trang Anh bịt miệng lại – Gì thế?- Thu Nhi tò mò nhìn hai đứa bạn – Không có gì!- Trang Anh cười xán lạn Cuối cùng thì cả ba cũng yên ổn ngồi ôm cốc trà sữa của riêng mình và cùng nhau xem hoạt hình Oggy và ba chú gián, cực kì đồng cảm với tâm trạng của ba con gián khi bị đập bẹp, đơn giản vì ba đứa cũng vừa trải qua một phen bị bẹp dí.