Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Chương 99
"Thiên Ưng nha. . . . . ." Song khuông mặt thoáng qua một tia ánh sáng rực rỡ đầy gian xảo , Lăng Thánh Quân cố ý nói chậm lại, nói ra từng chữ: "Có một ‘ cô gái ’ hiện tại đang ngủ say trong thang máy, ai nha, ai nha, tư thế ngủ của cô ấy mê người như vậy, chọc ta. . . . . . Không nhịn muốn bắt đầu sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mê người kia, làm thế nào đây? ?"
Sau khi Dạ Thiên Ưng rời đi, người chán đến chết này, Lăng Thánh Quân lại lần nữa trở lại công ty.
Không ngờ được, ngay khi cửa thang máy mở ra, hắn liền thấy được Ngô Hiểu Dao đang ngủ say trong thang máy.
Lúc trước hình tượng rực rỡ như ánh mặt trời ngay vào lúc này trở nên trầm ổn lạ thường, hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, bàn tay từ từ đưa ra hướng về phía cô, đúng lúc đụng chạm khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, Lăng Thánh Quân dừng lại. . . . . .
‘ không nên có ý niệm không an phận! ’
Hình tượng bướng bỉnh lại trở về, hắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười xấu xa, cố làm như không có chuyện gì định gọi điện thoại cho Dạ Thiên Ưng, vậy mà. . . . . .
Nội tâm là cảm giác như thế nào cũng chỉ có chính hắn mới biết!.
Dùng lời lẽ sắc bén bức bách Dạ Thiên Ưng, hắn đến muốn biết một chút, Dạ Thiên Ưng cảm thấy người tình quan trọng hơn? Hay là trước mắt cô gái này quan trọng hơn? !
"Phù! Rõ là phiền toái." Khẽ thở dài một hơi, mặt của Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt đen xuống: "Thánh quân, cậu cho là ta coi trọng cô ấy, ta sẽ tới đây!" Thiên Ưng để mặc cô sao.
Lời này vừa nói ra, hắn dùng lực không ngừng Thước Tịch Dạ bên trên thân mình bắt đầu khởi động: "Đứng lên, anh có việc, muốn đi ra ngoài."
"E hèm, Thiên Ưng, đợi xong việc này rồi hãy đi." Người tình nhân này chậm chạp, lẳng lơ quyến rũ nâng đôi tay lên ôm thật chặc bờ vai của hắn, sống chết chính là không đứng dậy.
‘ Hừ ’ trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng giống như thay đổi gương mặt, giờ phút này nằm ở trên người của hắn Thước Tịch Dạ còn không biết mình sắp gặp tai họa đến nơi!
"Tịch Dạ!" Lời nói lạnh nhạt phát ra, hai mắt hắn chợt lóe, khớp xương phát ra tiếng vang ‘ răn rắc, răn rắc ’.
"Cái gì?" Thước Tịch Dạ nhõng nhẽo ngẩng đầu lên, con ngươi thâm tình từ từ hướng về phía khuôn mặt khôi ngô kia ngắm nhìn. . . . . . Đột nhiên, trái tim truyền ra ‘ bình bịch. . . . . . Bình bịch. . . . . . ’ có chút căng thẳng rung động.
Quá đáng sợ, lúc này Dạ Thiên Ưng thật sự quá đáng sợ, quả thật so với lúc trước còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Không đợi Thước Tịch Dạ kịp phản ứng, đôi tay Dạ Thiên Ưng vừa dùng lực, nhanh chóng đem cô lên trên giường: "Anh sẽ trở lại, nếu như em không chấp nhận được, chúng ta lập tức chia tay!"
Nói xong, Dạ Thiên Ưng nhặt y phục trên đất lên, đơn giản sửa sang lại liền vội vã rời khỏi phòng. . . . . .
Chỉ thấy, Thước Tịch Dạ trần truồng nằm trên giường có chút sững sờ. . . . . . Có chút tràn đầy tức giận!
Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai đoạt đi Thiên Ưng! ! ! ! ! Người phụ nữ nào lại có sức hấp dẫn lớn như thế đem Thiên Ưng trong lòng của cô cũng đoạt đi?
Không cam lòng đáy lòng nỉ non tự vấn, tay nhỏ bé Thước Tịch Dạ nắm thật chặt quả đấm, trên mặt hiện đầy phẫn hận!
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
64 chương
49 chương
5 chương
66 chương