Cô bé ngốc của tôi
Chương 3 : Nụ hôn hẹn ước
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ, xuyên thấu qua tấm rèm trắng, len lỏi vào trong phòng.
Trong phòng ngủ rộng lớn, trên chiếc giường king size, một nam một nữ tư thế thân mật đang ôm nhau nằm ngủ.
Lạc Thưởng Nhi như thường lệ, 7 giờ là mở mắt dậy.
Bàn tay Văn Trạch vẫn đang ôm trên bụng cô, đầu anh dựa vào gáy cô. Người cao lớn như anh lại nằm ngủ với tư thế như trẻ con đang làm nũng phía sau cô.
Lạc Thưởng Nhi không khỏi buồn cười. cô khẽ động đậy, lại phát hiện dưới mông mình có cái gì đó. cô sờ sờ mới biết có một cái gối đệm bị kẹp giữa bọn họ.
Văn Trạch giật mình dậy, cử động tay mới phát hiện suốt cả buổi tối duy trì một tư thế làm cho cánh tay anh tê rần.
Lạc Thưởng Nhi ôm chăn mỏng ngồi dậy, vươn cao vai nói:
- Tối qua ngủ thật ngon nha.
Sau đó nhìn về phía Văn Trạch:
- Chào buổi sáng!
Tinh thần cô tràn đầy năng lượng, giống như khinh khí cầu đầy khí lập tức có thể bay lên.
Văn Trạch dùng cánh tay không bị tê còn lại xoa xoa đầu cô:
- Chào buổi sáng, cô bé! - Giọng anh có chút khàn khàn, nghe thật có sức quyến rũ.
Lạc Thưởng Nhi cười tươi, giơ giơ cái gối đệm hỏi:
- Đây là cái gì? - Cô ôm lấy cái gối mềm đặt giữa hai người, ngồi dậy, dụi dụi má vào cái gối, nghiêng đầu nhìn hắn - Anh đặt nó ở đây khi nào, sao tôi không biết?
Văn Trạch có hơi xấu hổ, tay vỗ đầu cô nói:
- Đi rửa mặt chải đầu đi, tóc rối hết rồi!
Lạc Thưởng Nhi nhún vai, học theo giai điệu bài nhạc ABC:
- Chú Văn ~ tức giận, hậu quả ~ thật ~ nghiêm trọng.
Sau đó chạy đi rửa mặt.
Văn Trạch cười nhẹ lắc đầu: Đúng là con quỷ nhỏ bướng bỉnh!
------
Ăn sáng xong, Văn Trạch và Lạc Thưởng Nhi cùng ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Văn Trạch hỏi:
- Thưởng Nhi, sinh nhật em là vào ngày nào? đã qua chưa?
Ngày hôm qua lúc ở cục dân chính, Văn Trạch giúp cô điền ngày sinh, cô có nói gia đình cô toàn tính sinh nhật theo âm lịch, Văn Trạch cũng không hỏi thêm gì.
Không ngờ anh vẫn còn nhớ để hỏi sinh nhật cô.
Lạc Thưởng Nhi trả lời:
- Ngày 15 tháng sau, chú Văn muốn tặng quà cho tôi sao? - Đôi mắt cô trong suốt sáng ngời, chớp chớp đôi lông mi dài nhìn anh.
Văn Trạch chợt nghĩ: ‘Đôi mắt cô thật đẹp.’
Lạc Thưởng Nhi thấy Văn Trạch im lặng nhìn mình chằm chằm, tự nhiên thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ cười:
- Sao nhìn tôi không chớp mắt vậy?? Bộ tôi dễ thương lắm sao?
Văn Trạch nở nụ cười, khóe miệng càng sâu nhàn nhạt nói:
- Tôi nhất định sẽ tặng cho em một món quà thật ý nghĩa. Còn câu hỏi vừa rồi của em, tôi thấy mắt em rất đẹp.
Anh nhìn cô, thoải mái thừa nhận lý do mình vừa thất thần, làm cho Lạc Thưởng Nhi không biết phải nói gì tiếp.
Văn Trạch đưa ra một cái hộp nhẫn tinh xảo, mở cái hộp ngay trước mặt cô rồi nói:
- Ngày hôm qua tôi định sau khi về nhà sẽ đưa cho em, rốt cục nhìn thấy em đau đến khó chịu như vậy nên thôi. Giờ lại đây, đưa tay em đây.
Anh lấy chiếc nhẫn nữ ra, đặt cái hộp sang một bên.
Lạc Thưởng Nhi nhìn hai chiếc nhẫn cưới bằng vàng lóe sáng, trên chiếc nhẫn nam có định một viên kim cương nhỏ, đơn giản mà phóng khoáng, cũng không mất đi vẻ đẹp sang trọng, rất giống phong cách của anh. cô nhận chiếc nhẫn nữ từ tay anh, dùng ngón tay tinh tế sờ sờ, trên chiếc nhẫn nữ có đính hạt kim cương chừng 5 Carat, xung quanh còn có những hoa văn được khắc tinh xảo, khéo léo.
Lạc Thưởng Nhi nhận ra, muốn làm một viên kim cương 5 carat thật phải tốn rất nhiều công sức, cái nhẫn này vừa nhìn là biết được làm từ công nghệ nước ngoài.
Sinh ra trong nhà họ Lạc, cô cũng từng được dự qua các buổi đấu giá lớn nhỏ, cô nghĩ, chỉ cần nhìn qua chất lượng, thủ công của chiếc nhẫn này, liền biết nó có giá thành xa xỉ thế nào.
Chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy rét run, cô lo lắng mở miệng: - Chú Văn, cái này quý giá như vậy, lỡ như đeo không vừa cũng chỉ có thể cất kỹ, dẫu không như vậy tôi cũng không thể đeo nó được. Tôi không biết chú lại hào phóng như vậy đó.
Văn Trạch tỏ ra rất nghiêm túc:
- Cả đời người chỉ có một lần, Văn Trạch phu nhân của tôi sao có thể chịu thiệt thòi được chứ. Đây là tấm lòng chân thành của người làm chồng muốn cho vợ thứ tốt nhất, em nhận lấy đi!
Có thiệt thòi lúc nào đâu chứ! Đeo cái này làm sao đến trường đây?!
Văn Trạch không để cô tiếp tục nghĩ ngợi nhiều, cầm lấy chiếc nhẫn vội nói:
- Tôi đeo cho em.
Anh cầm lấy bàn tay tinh tế trắng nõn, trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, bầu không khí có vẻ hơi trang trọng.
Nhưng khi đeo xong, một tay anh nâng tay cô lên, nắm tay cô vào lòng bàn tay mình, tay kia sờ sờ vào ngón tay đang đeo nhẫn của cô:
- Ngón đeo nhẫn này về sau sẽ có tên là Văn Trạch phu nhân.
Ngón tay Lạc Thưởng Nhi tinh tế đeo chiếc nhẫn kim cương, trong đầu hiện lên một chồng tiền mặt từ xấp xấp bay đi, cảm thấy áp lực rất lớn. Đeo chiếc nhẫn ‘xa xỉ’ này vào tay chẳng những không hề ra vẻ cao ngạo xa cách, mà còn toát lên vẻ trẻ trung lại vô cùng sang trọng, mẫu thiết kế này quả thật rất độc đáo.
- Chiếc nhẫn nữ này là do tôi tự mình thiết kế.
Văn Trạch thản nhiên nói.
- Đây là tâm ý của tôi, từ nay về sau, em là vợ của tôi. Đeo nó, tôi hy vọng em có thể hiểu được rằng em xứng đáng được trân quý. không chỉ trong hôn nhân của chúng ta, mà còn trong cuộc sống, mỗi khi thất vọng, khi khổ sở, khi không thể giải bày những đau khổ thì em hãy xem nó như một sức mạnh đáng tin cậy, tên của nó sẽ nhắc em tự nhủ với bản thân phải tin tưởng chính mình, tin rằng bản thân có giá trị, dũng cảm đối mặt với khó khăn, kiên trì vượt qua với lòng hy vọng.
Lạc Thưởng Nhi không biết, trên thế giới này lại có những câu nói dễ nghe như vậy. không phải thổ lộ, cũng không phải hứa hẹn. Nhưng so với chân thành thổ lộ và hẹn thề hứa hẹn thì việc này làm cho cô cảm động hơn nhiều. Đó là tên anh đặt cho cặp nhẫn: ‘Hy vọng bất diệt’. cô chăm chăm nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, nhịn không được nhổm người, hôn nhẹ lên đôi môi đẹp của Văn Trạch:
- Cảm ơn anh, Văn Trạch.
Văn Trạch thật không ngờ nụ hôn đầu của hai người lại phát sinh trong thời điểm này. Ngay cả khi anh biết rõ cô là vợ hợp pháp của anh, hai người không lâu sẽ phát sinh quan hệ thân mật, nhưng vẫn cứ bất ngờ.
Anh ngẩn người, nhìn Lạc Thưởng Nhi khẽ hôn anh xong liền cúi mặt xấu hổ, đâu đó trong lòng tự nhiên có chút gợn sóng. Tận sâu trong lòng anh như có một đóa hoa tulip thanh nhã đang nở rộ.
Dạng xúc động này nhanh chóng thoảng qua, làm lòng anh thấy ngứa ngáy.
- Có phải em quá chủ động rồi không? Sau một lúc, cô ngẩng đầu nhìn anh
Anh còn chưa kịp trả lời, cô đã nhanh tay cầm lấy chiếc nhẫn nam:
- Để em đeo cho anh. cô điều hòa lại cảm xúc của mình, cầm lấy bàn tay to của anh, đeo nhẫn vào ngón áp út sau đó nói với ngữ khí nghiêm túc:
- Văn Trạch tiên sinh, anh có bằng lòng lấy cô Lạc Thưởng Nhi về làm vợ không?
Anh nhướng mắt nhìn cô, cười nhưng không nói gì. cô cũng không hỏi lại lần nữa, học theo cách anh trịnh trọng đeo nhẫn vào tay cô, chỉ chỉ ngón tay tinh tế của anh:
- Ngón áp út này từ nay sẽ mang tên ‘ông xã của Lạc Thưởng Nhi’.
Văn Trạch rốt cuộc thoải mái cười ra tiếng, vươn cánh tay rắn chắc ôm lấy cô. Bên tai Thưởng Nhi vang lên một âm thanh đều đều mang hàm ý vui sướng:
- Đúng là rất chủ động, nhưng cũng thật đáng yêu! cô tựa vào lòng anh, nghiêng người kéo tay anh giơ lên trước mắt nhìn hai cái nhẫn:
- Em đồng ý, anh đồng ý, cũng đã hôn kết ước, lễ thành hôn sau này cũng sẽ làm, từ nay về sau mọi việc lớn nhỏ đều giao hết cho anh, anh phải chăm sóc cho em.
Anh đẩy vai cô ra một chút, nhìn cô:
- Vậy anh sẽ ‘chăm sóc’ em ngay bây giờ luôn!
Dứt lời, anh hôn nhẹ lên môi cô, dịu dàng ấm áp như gió xuân. Anh nhẹ mút lấy cánh môi cô, vô cùng chăm chú.
- Anh đồng ý - Anh nói vào tai cô.
Cô nghĩ, động lòng đại khái chính là cảm giác. Trong nháy mắt, vui mừng, e lệ, rung động, chờ mong đều cùng lúc tràn đầy trong lòng.
Cô đã hiểu sự yêu quý và tôn trọng của anh.
Anh lại ôm cô vào lòng hỏi:
- Thưởng Nhi của anh hôm nay muốn làm gì?”
- Em muốn đi gặp baba. cô cúi đầu, ở trong lòng anh khẽ trả lời.
- Được, vậy chúng ta đi gặp ba ba
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
75 chương
41 chương
735 chương
47 chương
117 chương
163 chương
10 chương