Cô bé ngốc của tôi
Chương 17 : Dịu dàng dẫn dắt
Văn Trạch vô cùng buồn bực nhìn Lạc Thưởng Nhi đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt anh hết sức u ám.
- A Triệt, lúc nào mình trở về sẽ nói chuyện tiếp được không? - Lạc Thưởng Nhi áy náy nhìn gương mặt khinh khỉnh của Văn Trạch, khẩn cầu nho nhỏ với Hàn Triệt.
- Hừ! Quấy rầy vợ chồng hai người sinh hoạt à? – Giọng của Hàn Triệt ở đầu dây bên kia nghe vô cùng đắc ý, Lạc Thưởng Nhi dường như có thể nhìn thấy Hàn Triệt đang che ống nói cười gian xảo.
- Này, Thưởng Nhi, tại sao không nói nữa? Công lực Văn tiên sinh nhà cậu thế nào? Kéo dài bao lâu? Chống chọi được bao lâu? Chịu đựng được bao lâu? Nhìn anh ta tao nhã lịch sự như vậy, khi leo lên giường có hóa thân thành cầm thú không?
Lạc Thưởng Nhi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dứt khoát cúp luôn điện thoại.
Văn Trạch mặt hầm hầm:
- nói xong chưa?
- Xong rồi.
- Vậy đi ngủ.
- Dạ.
Hiếm khi Văn Trạch có nét mặt dọa người như vậy. Đều do Hàn Triệt gọi điện thoại làm hỏng mất bầu không khí hiếm có như thế này. Trong lòng Lạc Thưởng Nhi cũng cảm thấy buồn bực.
Lạc Thưởng Nhi tắt đèn, hai người nằm trên giường. cô không dám thở mạnh, cô tự hỏi Văn Trạch đang tức giận sao?
Nhất định là anh đang rất giận...
Lạc Thưởng Nhi biết anh còn chưa ngủ, dè dặt vòng tay ôm lấy Văn Trạch, anh cũng không hề nhúch nhích. cô chậm rãi rúc đầu vào ngực anh, dịu dàng dỗ dành:
- Anh không vui sao?
- không có! – Giọng anh nghe không tự nhiên, giống như giọng của một cậu bé ương ngạnh.
Lạc Thưởng Nhi cười nhạt, vỗ vỗ vào cánh tay bền chắc của anh, giống như mẹ đang dỗ dành đứa con trai bướng bỉnh.
- Được, được. Anh không có tức giận...
- Sao em lại có thể xem như không có chuyện gì? Mấy cô bạn em đã phá hỏng chuyện tốt của chúng ta đó! – Văn Trạch không nhịn được lên tiếng oán trách.
Lạc Thưởng Nhi bật cười:
- Anh mấy tuổi rồi mà còn bĩu môi như thế chứ?!
- Em thấy sao?
- Dĩ nhiên, bĩu môi cao như vậy mà! – Mắt Lạc Thưởng Nhi giờ đã quen với bóng tối trong phòng, dĩ nhiên là thấy. cô cười cười dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi Văn Trạch.
Anh nghiêng đầu nhìn cô. Đúng là có thể nhìn thấy thật. Ánh mắt của cô lấp lánh sáng rực rỡ, trong đêm tối mờ ảo đôi mắt cô lóe lên một tia linh động.
Anh dường như không đợi được Lạc Thưởng Nhi nói câu tiếp theo, liền hôn lên môi cô.
Dịu dàng, triền miên, ôm hôn tha thiết, nhẹ nhàng thăm dò cô. cô hơi sửng sốt một chút, sau đó vươn tay ôm lấy cổ anh, tùy ý đón nhận, vô cùng thuận phục.
Nụ hôn này so với các nụ hôn trước lâu hơn, lãng mạn hơn. Nụ hôn day dưa thế này dần dần dấy lên khát vọng của bọn họ.
Văn Trạch cố chấp cứ muốn kéo dài nụ hôn này. thật ra anh rất muốn mở đèn lên để nhìn thấy dáng vẻ e thẹn động tình của cô, nhất định là vô cùng xinh đẹp.
Anh nhẹ nhàng khiến cô giảm dần sự khẩn trương, không còn nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác ngoài anh và cô.
Văn Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên bộ ngực mềm mại của cô, môi từ từ hôn xuống cái cổ thiếu nữ xinh đẹp.
Tay anh bắt đầu cởi quần áo cô ra, anh ngạc nhiên vì lúc này tay mình đang run run.
Người con gái xinh đẹp như vậy đang ở trong ngực mình, anh trân trọng muốn cho cô gái mình yêu có một đêm ân ái suốt đời khó quên...
Cuối cùng thì quần áo đã cởi hết.
Văn Trạch bỗng nhiên ngơ ngẩn, trong đôi mắt chợt có ánh sáng kinh ngạc lẫn vui mừng, anh không dám tin vào mắt mình:
- Em không mặc đồ lót!
Lạc Thưởng Nhi phát hiện ra anh nhìn chằm chằm cô không chút che giấu, mắc cỡ che mặt:
- Lúc đi ngủ không có mặc!
Văn Trạch cảm thấy cô vợ bé nhỏ của mình thật là đáng yêu, cô che mặt như vậy thì cho là anh không thấy sao?
Anh cười cười, kéo tay cô xuống. Đôi mắt long lanh thẹn thùng lọt vào tầm nhìn của anh, anh nói:
- Còn che mặt nữa chứ! Học ở đâu vậy? Hử? – Giọng nói của anh từng tiếng từng tiếng nghe đầy sự cám dỗ.
Áo ngủ cởi ra bị gạt sang một bên, nơi riêng tư xinh đẹp, quyến rũ chưa trải qua sự đời của cô gái trẻ như đóa hoa non nớt dần hiện ra.
Xinh đẹp, ngọt ngào vô cùng.
Môi anh lần nữa lại hôn lên môi cô, vẫn như cũ dịu dàng mà tính tế. cô vì xấu hổ và khẩn trương mà hơi run rẩy.
Văn Trạch hôn lên gò má cô, hai bàn tay tự nhiên ôm lấy bầu ngực cô..
Lạc Thưởng Nhi cũng có xem không ít tiểu thuyết tình cảm, có vài nam chính ở trên giường đều rất kích động, khi đó cô nghĩ: nắn bóp như vậy chắc là đau lắm!
Nhưng tay Văn Trạch lại rất dịu dàng, đụng chạm như vậy làm cho lòng cô gợn sóng. cô bị động ôm lấy cổ anh, cảm giác đầu anh từ từ di chuyển xuống bên dưới, hai tay chỉ có thể dời sang đặt ở hai bên.
Anh hôn lên bộ ngực không mấy đầy đặn của cô, môi anh hơi khô nứt, phảng phất ở da thịt cô làm cho từng đợt từng đợt sóng điện kích thích toàn bộ thân thể cô. cô khẽ run, nhưng vẫn còn có thể suy nghĩ: Ngày mai phải mua cho Văn Trạch son dưỡng môi, mùa đông môi rất dễ bị nứt. thật ra thì, lúc này chính nhân quân tử như Văn Trạch cũng không thể kiềm chế nỗi nữa. Anh muốn nhanh chóng điên cuồng mà chiếm đoạt cô. Nhưng của cô quá nhỏ, anh biết mình cần phải dẫn dắt tỉ mỉ.
Nếu như cứ thế mà vô tình làm cô bị thương, nhất định trong lòng cô sẽ có một ấn tượng xấu.
Anh không muốn như vậy!
Cho nên, Văn Trạch tình nguyện chịu đựng khao khát và đau đớn bên dưới mà nhẹ nhàng từng bước từng bước dẫn dắt cô.
Vừa hôn lên da thịt mềm mại của Lạc Thưởng Nhi, anh vừa cởi bỏ quần áo trên người mình.
Thân thể cô căng cứng theo từng động tác của anh. thì ra cảm giác da thịt tương phản nhau là như thế này: Da thịt cô mềm mại trơn mượt, thân thể anh lại bền chắc, tráng kiện.
Cả hai đều có cảm giác xúc động lẫn tò mò cùng nhau cảm thụ thời khắc kì diệu này.
Cơ thể xữ nữ quả thật rất nhạy cảm. thì ra trong lúc anh liên tục hôn cô, đóa hoa của cô đã sớm nở rộ. cô vì sự xâm nhập của anh mà hít thở sâu, cảm thấy khó lòng kiềm chế hơi thở của mình không trở nên gấp gáp. Nếu như không phải trong phòng ngủ không có ánh sáng, anh nhất định sẽ nhận ra toàn thân cô đã đỏ ửng hết lên.
Anh thử xông vào trong cơ thể ngọt ngào của cô.
Nhưng mà, lần đầu tiên triền miên đối với họ mà nói thật sự không dễ dàng.
Anh có hơi vội vàng, mà cô lại nhỏ hẹp quá mức.
Toàn thân Văn Trạch phủ một lớp mồ hôi mỏng:
- Thưởng Nhi, có được không?
Lạc Thưởng Nhi cắn môi theo thói quen. cô đau lòng nhẹ xoa gương mặt anh, yên lặng không nói. Trong mắt cô giờ này ánh lên sợ hãi, khẩn trương, thẹn thùng lẫn sự tín nhiệm hoàn toàn vào anh.
Anh tự hỏi trên thế giới này, lần đầu tiên của những đôi nam nữ khác có giống như bọn họ, vừa dè dặt lại vừa hết sức nôn nóng như thế này hay không. Mà không biết những người đàn ông kia có giống như anh, bị dục vọng bức bách đến toàn thân đau nhức như thế này không.
Anh cúi người, một tay chải chải mái tóc ướt mô hôi của Lạc Thưởng Nhi, một tay kia sờ soạng quyết định thử lại lần nữa.
Gương mặt anh gần sát bên cô, bởi vì nhẫn nhịn mà vẻ mặt bối rối của anh cũng lôi kéo tâm tình của cô.
Giọng nói của Văn Trạch không còn rõ ràng như lúc đầu nữa:
- Thưởng Nhi, nhịn một chút, anh biết nhất định sẽ đau. cô ôm sát hông của anh, thản nhiên gật đầu một cái:
- Được!
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
75 chương
41 chương
735 chương
47 chương
117 chương
163 chương
10 chương