Cô bé ngốc của tôi
Chương 13 : mình khai! mình khai hết được chưa!
Trong phòng, cửa đều đã đóng, cả rèm cửa sổ cũng đã kéo, đèn cũng tắt hết. Mùa đông, trời nhanh tối, Lạc Thưởng Nhi ngồi trên ghế, trong phòng tối mịt, cô bất an co quắp người lại, bên trái bên phải và trước mặt cô bị 3 gương mặt khí thế bức người vây quanh: Liên Y, Hàn Triệt và Vu Doanh.
Hàn Triệt lấy ‘dụng cụ tra khảo’ đèn pin ra, bật công tắc chiếu thẳng vào mặt cô làm mắt cô mở không lên.
Cai ngục Hàn Triệt hét lớn một tiếng, tay chỉnh đèn gia tăng độ sáng:
- nói! Người đó họ gì? Tên là gì?
Lạc Thưởng Nhi vừa trở về từ tiết thứ nhất đã bị áp giải vào phòng nghiêm hình bức cung, cô không biết nên khóc hay nên cười:
- Mấy chị tha cho em đi!!
Cai ngục Vu Doanh sờ đầu Lạc Thưởng Nhi, áp dụng kế sách nhỏ nhẹ dụ dỗ:
- Tha cho cưng cũng được nhưng cưng phải nghe lời. Ngoan nói cho bọn chị biết rốt cục tại sao ‘chú Văn’ kia lại đến đây?!
Cai ngục Liên Y vừa nhai đậu rốp rốp, vừa bắt chước hành động của mấy tên lưu manh chọc ghẹo mấy cô gái, dùng ngón tay gãi gãi cằm Lạc Thưởng Nhi:
- không nói thì tối nay đừng hòng ngủ nhé cưng! - Động tác của cô ngả ngớn, lời nói chọc đúng ngay điểm yếu của Lạc Thưởng Nhi.
Có trời biết, Lạc Thưởng Nhi đời này ngoại trừ ba mình ra thân thiết nhất chính là cái giường. Lạc Thưởng Nhi vừa sinh ra đã xác định chân lý sống: Người là sắt! Giấc ngủ là thép! (*) một đêm không ngủ chẳng khác nào lấy mạng cô.
(*) Nguyên văn của câu này là: Người là sắt. Cơm là thép. đã ăn thì không được để bụng còn đói. Có nghĩa là người ta không thể làm gì với một dạ dày trống rỗng. Gần giống câu có thực mới vực được đạo.
Hàn Triệt chậc lưỡi, tắt đèn pin, cả phòng lại một lần nữa tối thui:
- Có lẽ trước hết chúng ta nên thả lỏng đã! – Chợt Hàn Triệt đột nhiên nhanh tay mở đèn với độ sáng lớn nhất rọi thẳng vào mặt cô lần nữa – Hai người tối qua đã làm gì?
Trốn không thoát mấy tiểu ma nữ hung ác này! Lạc Thưởng Nhi rốt cuộc không chịu nổi:
- Được, được! Mình khai! Chuyện gì cũng khai được chưa!
Ngoại trừ tên đầy đủ của Văn Trạch, Lạc Thưởng Nhi khai ra hết việc cô thật sự đã kết hôn và cả chuyện tối hôm qua cùng Văn Trạch đắp chăn bông nói chuyện trời đất, hoàn toàn trong sáng.
Ba nữ sinh càng nghe càng kinh ngạc, Hàn Triệt liên tục thấy khó tin chậc lưỡi:
- thật không phải là người thường, không phải người thường mà!!! Mỹ sắc trước mặt vậy mà cũng có thể nhịn.
Lạc Thưởng Nhi đỏ mặt, im hơi lặng tiếng. nói Văn Trạch tự chủ, thật xử nam bình thường cũng không thể so sánh được!
Tối hôm qua Văn Trạch nói:
- Kỳ thật anh chỉ muốn gặp em. Anh không đợi được đến ngày mai. Hôm nay anh chỉ tùy ý đến trường em xem thử chứ không hề nghĩ sẽ gặp được em, còn đón em về nhà. Thưởng Nhi! – Anh xoa đầu cô, giọng nói có hơi khàn khàn trầm thấp – Em có thể về nhà với anh khiến anh rất vui.
Lạc Thưởng Nhi nhìn anh:
- Vậy mà anh còn trêu chọc em, hại em khẩn trương như vậy! – Anh không biết trong lòng cô rất rất rất nhớ anh.
Văn Trạch nở nụ cười:
- Ngày mai em còn có tiết. Anh không đành lòng! – Đôi mắt Văn Trạch chợt lóe lên một tia tính toán – Qua hết ngày mai, ngày kia chính là cuối tuần, lúc đó chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở chung với nhau.
---------
- Aiz....
Lạc Thưởng Nhi và Hàn Triệt đồng thời thấp giọng thở dài: Nhẫn nại như vậy quả thật không phải người bình thường. cô cuối cùng cũng hiểu tại sao đêm qua Văn Trạch đặt cái gối giữa hai người, vừa giữ nhiệt cho cô, cũng vừa ngăn ngừa ‘hành vi phạm tội’.
Nghĩ lại cô vẫn còn thấy lòng mình nao nao.
Văn Trạch ôm Lạc Thưởng Nhi nằm xuống, đưa lưng về phía anh, cánh tay anh ôm cả vòng hông mềm mại của cô:
- Cuối tuần này theo anh về nhà gặp mẹ.
- Mẹ anh? Bà ấy biết chuyện chúng ta kết hôn chưa? – Lạc Thưởng Nhi thật lòng cảm thấy cái gối phân cách giữa hai người rất quái dị, nhưng không dám lên tiếng hỏi.
- Biết. Hôm nay anh vừa gọi điện nói với mẹ xong, mẹ liền ầm ĩ muốn gặp em cho được.
- A!
- Em không cần lo lắng, mẹ nhất định sẽ thích em.
- Tại sao? – cô tò mò nhổm dậy.
Văn Trạch nghĩ tới bà mẹ trọng nữ khinh nam của mình. Nhớ lại cả đời anh chưa từng được mẹ đối xử tốt như đối xử với con gái bao giờ. Anh càng làm nũng với mẹ lại càng bị mẹ “ngược đãi chà đạp”. Lắm lúc anh cảm thấy thật đau đầu với mẹ của mình nhưng không biết phải làm sao.
- một cô gái đáng yêu, hiểu chuyện như em chắc chắn mẹ anh sẽ thích.
- thật ư? thật vậy sao? – Lạc Thưởng Nhi hồi hộp.
- Ngoan ngoãn ngủ đi! không được nhích tới nhích lui
Lạc Thưởng Nhi bỉu môi quay đầu sang chỗ khác:
- Em ngủ rất ngoan đó nha!
- Phải phải phải! Vậy nên em đừng xoay người nữa - Giọng nói Văn Trạch bắt đầu mơ màng.
Như thế là sao?
- Này, này!! Lại mơ màng đi đâu rồi! – Hàn Triệt lần nữa phát hỏa.
Lạc Thưởng Nhi hoàn hồn. Hai mắt chợt Hàn Triệt lóe lên, so với đèn pin con sáng hơn.
- Hôm nay khi nào anh ta đến đón cậu. Cho tụi mình đến gần xem mặt thật kĩ đi.
Lạc Thưởng Nhi cuối cùng đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.
--------o0o------------
Đúng 5 giờ 30 phút, Văn Trạch xuất hiện ở lầu dưới khu nhà trọ thứ 6 dãy D đại học F, trở thành khung cảnh xinh đẹp trăm năm khó gặp dưới lầu ký túc xá nữ, còn phải chịu cảnh vây xem từ lúc sinh ra tới nay khiến anh khó hiểu nhất.
- Mau tới xem đi, dưới lầu có một soái ca. Đẹp trai vô cùng. Lúc mình đi ngang qua phòng 402 nghe lén được anh ấy đến để đón Lạc Thưởng Nhi học năm tư, khoa thương mại quốc tế. Hình như đã kết hôn rồi! - một cô bạn nào đó lôi kéo bạn mình ra cửa sổ nhìn xem.
Mùa đông mở cửa sổ lập tức sương mù bay khắp nơi! Đáng ghét! không nhìn rõ được mặt của mỹ nam. một truyền mười, mười truyền trăm. Văn Trạch ở dưới lầu chờ chưa đầy 5 phút, toàn bộ cửa sổ ký túc xá đều đã đầy mấy cái đầu nhô ra.
Cánh cửa đã đóng băng, vậy màmột cô gái có sức lực lớn vô cùng đẩy ra. Thời tiết lạnh lẽo bức người, gió bấc thổi vù vù cũng chẳng ngăn nổi đám con gái tò mò nhô đầu ra tham gia vào cơn thủy triều vay xem.
Văn Trạch cảm thấy buồn cười.
Anh nhìn 3 cô gái trước mặt và cô vợ bé nhỏ đang trốn tránh tầm mắt của anh, chợt hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Anh hắn giọng nói:
-Xin chào mọi người, tôi là chồng của Thưởng Nhi.
Văn Trạch chở 4 cô gái trẻ đi ăn cơm.
Mọi người ngồi xuống bàn thành một vòng tròn nhỏ.
Chậc chậc! Làn da này! Đôi mắt này! Khí chất này! Mấy nữ sinh trong lòng nhộn nhạo.
Trong lúc ăn, Hàn Triệt năng nổ nhất, hỏi đông hỏi tây:
- À, Văn tiên sinh, tên anh là gì?
Lạc Thưởng Nhi trong lòng quẫn bách, không xong rồi! cô còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh:
- Tên tôi là Văn Trạch.
- Vậy hóa ra anh chính là người lái chiếc Rolls Royce lúc đó?!
Cho dù Lạc Thưởng Nhi lập tức bịt tai sau câu trả lời của anh, vẫn là bị mấy cô bạn mình hét cho hồn phi phách tán.
Khóe mắt Văn Trạch giật giật. Tóm lại là anh có cảm giác 囧囧.
Sau hai năm, anh lại gặp được nhóm nữ sinh nháo nhào vây quanh xe mình năm đó. Nhớ lại mấy cô gái lúc ấy vừa dựa vào xe mình, vừa bày ra đủ tư thế chụp hình, đúng là phải cực lực nhịn cười. Cảm giác này thật thống khổ nha!
Nhưng anh vẫn duy trì tốt phong độ, nhẹ nhàng mỉm cười:
- À, tôi nhớ ra các em rồi!
Lúc này đổi lại 4 cô gái á khẩu không nói được câu nào:thật mất mặt hết sức!!
Giờ thì tốt rồi, cái sự việc xấu hổ kia bị người ta nhớ lại. Từ lúc đó trở đi, mấy nữ sinh đều ngoan ngoãn dùng bữa, thỉnh thoảng nhìn Văn Trạch cười rất ‘thục nữ’, chỉ hỏi thêm vài chuyện linh tinh.
Văn Trạch tiễn 3 cô gái trở về ký túc xá, lần nữa quay trở lại xe, rốt cục nhịn không nổi anh ôm tay lái cười thật to.
Lạc Thưởng Nhi nhăn mặt nói:
- Cười đi, cười đi, anh cười tụi em cho đã đi.
Văn Trạch quay đầu lại nhìn cô, ý cười trên mặt không hề giảm.
- Thưởng Nhi, em nói xem sao anh lại gặp được nhóm bạn hài hước đó của em nhỉ.
Lạc Thưởng Nhi nhìn khóe mắt anh có vài nếp nhăn nhàn nhạt khi cười, có hơithất thần. cô nhìn anh, nhỏ giọng nói:
- Anh mệt mỏi như thế còn mời bạn em đi ăn
- Tối hôm qua anh đã nghỉ ngơi rất tốt, thật đó.
Văn Trạch vỗ nhẹ đầu cô:
- Hôm nay anh gặp lại mấy cô bạn hoạt bát của em, thật làm anh... —— anh muốn nói lại thôi.
- Làm sao?
- Làm anh mở rộng tầm mắt!
- Anh thật sự cảm thấy lúc đó tụi em rất khùng ư?
Văn Trạch khởi động xe:
- nói thế nào nhỉ? Các em đều rất đáng yêu.
- đi đâu vậy anh? Đây không phải đường về nhà.
Văn Trạch thở dài, giọng nói có phần uất ức:
- Nếu hôm nay không dẫn em đi gặp mẹ, mẹ anh sẽ nổi điên lên. Ngày hôm nay mẹ đã phá hư 3 cái áo sơ mi trắng của anh rồi đó.
- thật sao? – Lạc Thưởng Nhi kinh ngạc..
- Đương nhiên là giả - Văn Trạch mặt mày hớn hở nhìn cô vô tội nói.
Lạc Thưởng Nhi chán nản: Chú Văn à, chuyện cười của anh thật tẻ nhạt.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
75 chương
41 chương
735 chương
47 chương
117 chương
163 chương
10 chương