Cỏ ba lá

Chương 45

Diệp Hạ bừng tỉnh đại ngộ, ở đây có một cái lỗ cho cô chui xuống thì tốt rồi. Nhã Ngôn, sao em suy nghĩ xa vậy. Ngô Diệc Hiên nghe nói vậy thì cũng hiểu ra vấn đề nhưng anh vẫn điềm nhiên như không, đơn giản giải thích rồi đổi chủ đề sang chuyện khác tránh càng nói càng không ổn khiến Diệp Hạ xấu hổ. “Diệp Hạ bị ngã trẹo chân, anh giúp cô ấy bôi thuốc. Em tìm bọn anh làm gì?”. “À… ờm. Sáng mai em đi thử váy cưới, muốn nhờ chị Diệp Hạ đi cùng”. Bị gọi tên, dù đang xấu hổ, cũng rất muồn tiêu diệt kẻ đã làm cô ngã để gây ra hiểu lầm lớn như vậy nhưng Diệp Hạ vẫn rất tự nhiên, trả lời: “Được thôi, chị cũng không có việc gì bận. Đi cùng em cả ngày cũng không thành vấn đề”. Đỗ Duệ Thần thẳng tay dội cho Diệp Hạ một gáo nước lạnh: “Ồ, có lẽ ngày mai em không được rảnh rỗi lắm đâu”. “Hả?”. “Tạp chí hôm nay có chút chuyện. Chẳng là An Ninh bị diễn viên Dịch Bích Nhã tố cáo tội trộm dây vòng cổ trị giá hơn $10.000 của cô ta. Nếu chuyện này không giải quyết ổn thỏa, cho cô ta một lời giải thích đàng hoàng, cô ta sẽ kiện tạp chí của chúng ta”. Diệp Hạ không tin, cô khẳng định chắc chắn: “Anh nói An Ninh? Em chắc chắn chị ấy không phải là người như vậy”. “Làm sao chắc, lòng người khó đoán. Có thể lúc ở trước mặt em là một dạng, sau lưng lại là một dạng khác”. “Anh đang nói tới em gái mình?”. Diệp Hạ nói vậy không có ý gì cả. Cô không muốn vì chuyện của Đỗ Duệ Trúc mà làm ảnh hưởng tới quan hệ bạn bè của mình và Đỗ Duệ Thần nên muốn nhân cơ hội xử lí triệt để vấn đề tồn đọng. Bởi từ lúc gặp Đỗ Duệ Thần, cô thấy anh có biểu hiện mất tự nhiên cùng áy náy khi nhìn và nói chuyện với cô. Một câu nói của Diệp Hạ khiến cho không khí trong phòng lạnh xuống, sắc mặt của Đỗ Duệ Thần không được tốt vì anh thấy có lỗi với Diệp Hạ. Tại em gái anh gây chuyện khiến Diệp Hạ gặp rắc rối mà từ đầu anh lại là người gọi điện nhờ Diệp Hạ giúp đỡ em gái mình. Diệp Hạ lên tiếng: “Anh không cần cảm thấy có lỗi. Anh biết tính em mà, em đã nói sẽ không truy cứu tức là đã bỏ qua, không để tâm nữa”. “Cảm ơn em”. Giải quyết xong vấn đề, Diệp Hạ quay lại câu chuyện ban nãy: “Em tin tưởng An Ninh vì em tin vào mắt nhìn người của mình. Lúc em gặp chuyện chị ấy đã giúp đỡ rất nhiều. Thân phận của em ở tạp chí chỉ là phóng viên bình thường, không có gì để lợi dụng cả, vậy nên chị ấy là thật tâm. Hơn nữa, An Ninh có làm thật đi chăng nữa thì cũng là phóng viên của tạp chí. Nhiệm vụ của em là phải tìm cách giải quyết vấn đề, hạ mức độ tổn thất của tạp chí xuống thấp nhất”. Đỗ Duệ Thần gật đầu nói: “Vậy em định giải quyết thế nào?”. “Anh nói qua việc sự việc cho em nghe trước đã”. “Dịch Bích Nhã có buổi chụp bìa tạp chí, An Ninh là người phụ trách. Dịch Bích Nhã nhờ An Ninh cất chiếc vòng cổ vào hộp đồ hộ cô ta sau đó thì chiếc vòng cổ không thấy đâu nữa, nên cô ta đổ lỗi cho An Ninh lấy mất và bắt tạp chí bồi thường cùng xin lỗi”. Nghe xong, Diệp Hạ trầm ngâm suy nghĩ một lát đại khái đã nắm rõ và biết vấn đề nằm ở đâu rồi, cô nói: “Ở phòng nghỉ ngay từ đầu em đã cho lắp camera giấu kín đề phòng vấn đề. Phiền anh sáng mai đến phòng bảo vệ kiểm tra camera an ninh ở trong phòng đó hộ em. Buổi chiều, triệu tập cuộc họp tạp chí, hẹn phía Dịch Bích Nhã qua nói chuyện. Em sẽ quay về giải quyết. Còn sáng mai em sẽ đi cùng với Nhã Ngôn”. Ngô Diệc Hiên ở bên cạnh xen vào nói: “Em bận việc thì cứ giải quyết, không cần phải đi cùng Nhã Ngôn đâu”. “Việc đơn giản ấy mà, một lúc buổi chiều là giải quyết ổn thỏa. Hôn lễ quan trọng nhất đối với cô dâu là váy cưới, mặc có một lần trong đời cần phải mặc chiếc váy đẹp nhất”. “Em chiều con bé quá rồi đấy”. Diệp Hạ nhìn Ngô Diệc Hiên mỉm cười xem như thừa nhận, sau đó nói: “Vậy được rồi, mọi việc cứ sắp xếp như vậy đi”. Nhã Ngôn sau khi nghe được đáp án cuối cùng liền vui vẻ tới chỗ Diệp Hạ khoác tay cô kéo đi: “Sáng mai khoảng 9 giờ em qua gọi chị”. Ngô Diệc Hiên đứng sau lưng nhìn hai người bọn họ rồi đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Duệ Thần. Hiểu ý, Đỗ Duệ Thần liền đi tới “xách” bà xã đại nhân ra rồi đỡ cô ấy rời đi, nếu không rất có thể ông anh vợ kia sẽ “giết” anh lẫn Nhã Ngôn vì đã làm phiền Diệp Hạ mất. Sau khi Nhã Ngôn rời đi, Ngô Diệc Hiên liền đi tới đỡ Diệp Hạ, anh lo lắng hỏi: “Chân em đang đau đấy, vậy mà cứ để Nhã Ngôn kéo đi. Có đau không, vẫn ổn chứ?”. “Ban nãy ngã cũng không mạnh lắm, chỉ đau lúc đấy thôi. Giờ thuốc đã ngấm rồi nên không còn đau nữa. Có thể đi lại bình thường.”. “Anh đỡ em đi xuống dưới. Chắc sắp tới giờ ăn bữa tối rồi”. “Tới nhà anh chơi mà em lại biến mất, chắc chắn là sẽ bị phụ huynh của anh trừ điểm”. “Người nhà anh đã theo phe của em cả rồi, chỉ còn chú thôi nhưng chắc cũng sắp rồi”. Bữa ăn gia đình quây quần, có đông đủ thành viên khiến không khí vô cùng ấm áp lại náo nhiệt. Cuối cùng, đúng như Ngô Diệc Hiên nói, chú Ngô sau một buổi nói chuyện, tiếp xúc với Diệp Hạ đã hoàn toàn bị cô thu phục, cứ nhìn vẻ mặt tươi cười, gật gù của ông thì sẽ rõ. Sau bữa tối, ông nội và Ba Ngô cùng với chú tới thư phòng hàn huyên nhường lại không gian cho mấy đứa cháu thoải mái. Mẹ Ngô không rời đi mà ngồi lại trò chuyện cùng đám trẻ. Tâm hồn của bà vẫn rất trẻ trung yêu đời nha. Nhã Ngôn vui vẻ đem máy tính bảng tới chỗ Diệp Hạ, chen vào giữa đẩy Ngô Diệc Hiên sang bên cạnh khiến ai đó rất bất mãn. Nhã Ngôn mở phần ảnh trong máy ra đưa tới cho Diệp Hạ: “Đây là bản thiết kế và hình váy cưới của em khi đã hoàn thành. Chị cho em chút nhận xét trước đi, xem có cần phải sửa đổi thêm gì không ạ?”. Diệp Hạ nhận lấy chiếc máy tính chăm chú xem từng chi tiết nhỏ. Đỗ Duệ Thần ở bên cạnh nói với Nhã Ngôn: “Sao ngay từ đầu em không để Diệp Hạ thiết kế váy cưới”. Nhã Ngôn tiếc nuối nói: “Đúng nha, sao em lại không nghĩ tới chứ. Thật đáng tiếc”. Mắt không rời máy tính, Diệp Hạ đáp: “Chị không học về thiết kế váy cưới. Không có kiến thức chuyên sâu, thiết kế ra sẽ không đẹp. Không bằng đi tìm người có chuyên môn còn hơn”. Đỗ Duệ Thần nghe xòng liền nói: “Em hạ quá thấp khả năng của mình rồi đó”. “Cảm ơn lời khen của anh”. Nói rồi, Diệp Hạ đưa lại máy tính cho Nhã Ngôn, chỉ cho cô ấy một vài chỗ: “Đứng từ góc độ nhà thiết kế thì phần eo cần có điểm nhấn để tạo cảm giác thon gọn che đi phần bụng bầu, đến lúc tổ chức đám cưới có lẽ cũng đã hơi lộ rồi. Phần chân váy nên có nhiều lớp hơn, sử dụng loại vải voan và lụa mềm là hợp lí nhất”. Không phải Đỗ Duệ Thần hay Nhã Ngôn lên tiếng mà người nói lại là Ngô Diệc Hiên: “Có nhiều vấn đề vậy sao?”. Diệp Hạ có phần bất đắc dĩ gật đầu với anh: “Về tổng thể thì thiết kế khá đẹp, nếu soi ra thì mới thấy có nhiều vấn đề”. “Vậy mai chị xem thành phẩm rồi thảo luận lại với nhà thiết kế hộ em có được không?”. “Chị sẽ tận lực”. Bọn họ ở trong phòng khách nói chuyện, vui vẻ cười đùa rất náo nhiệt. Mẹ Ngô còn góp vui mà kể rất nhiều chuyện xấu của hai anh em Ngô Diệc Hiên cho Diệp Hạ và Đỗ Duệ Thần nghe khiến bọn họ lập chiến tuyến chia thành hai phe rõ ràng. Lúc này, ngoài cửa có chuông kêu tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cửa. Mẹ Ngô nghi hoặc nói: “Không biết ai tới vào giờ này. Đâu có người nào hẹn trước?” sau đó ra lệnh cho con trai: “Diệc Hiên, con ở gần cửa nhất, mau ra mở cửa”. Bị mẫu thân đại nhân sai, tất nhiên là phải răm rắp nghe theo. Ngô Diệc Hiên đứng lên, sải chân đi ra cửa. Cửa mở, bên ngoài là một quý phu nhân và một cô gái. Ngô Diệc Hiên lịch sự chào hỏi: “Cháu chào Dì Triệu”. Quý phu nhân được gọi là Dì Triệu mỉm cười nói: “Diệc Hiên cũng ở nhà sao? Hôm nay dì tới chơi với mẹ con”. “Vâng ạ. Dì vào nhà chơi, mẹ cháu đang ở bên trong”. Mẹ Ngô thấy người tới là ai liền đứng lên tiếp đón. Thấy nhà có khách đương nhiên theo phép lịch sự và lễ nghĩa Diệp Hạ, Nhã Ngôn và Đỗ Duệ Thần đều đứng lên chào hỏi. Triệu phu nhân đi tới chỗ mẹ Ngô, hai người nắm tay nhau trò chuyện: “Lâu lắm không gặp bà nên tôi mạo muội tới chơi mà không báo trước. Không làm phiền bà chứ”. “Bà không cần khách khí vậy, tới chơi là tôi vui rồi”. Nói rồi Mẹ Ngô nhìn sang cô gái bên cạnh Triệu phu nhân: “Đây là Khả Nhi sao? Lâu quá rồi không gặp, cháu càng ngày càng xinh”. Khả Nhi mỉm cười lễ phép nói: “Cảm ơn lời khen của dì. Dì cũng vẫn trẻ đẹp như xưa”. “Ai nha, miệng thật ngọt. Mau lại đây ngồi xuống cả đi”. Tất cả đều đồng loạt ngồi xuống. Mẹ Ngô rót trà mời vị Triệu phu nhân và con gái bà sau đó cùng trò chuyện. Triệu phu nhân lên tiếng: “Con bé Khả Nhi này mọi khi tôi rủ đi ra ngoài đều từ chối vì bận việc hôm nay lại có dịp nó chiều mẹ cùng đi. Diệc Hiên chắc cũng thường xuyên bận rộn vậy mà hôm nay lại ở nhà. Bà xem, hai đứa nó xem ra rất có duyên, lần nào Khả Nhi cùng tôi tới đều gặp được Diệc Hiên”. Mẹ Ngô tiếp lời: “Đúng là trùng hợp”. Hoàn toàn phủ nhận cái được gọi là có duyên trong lời của Triệu phu nhân. Nghe được lời nói kia của Triệu phu nhân, ai cũng rõ ràng mục đích chính hôm nay của bà ấy là tới lấy lòng có ý gán ghép con gái mình với Ngô Diệc Hiên. Nhã Ngôn ngồi cạnh Diệp Hạ ghé vào tai cô nói nhỏ: “Ý đồ quá rõ ràng nhưng nghĩ cũng đừng nghĩ. Chị Diệp Hạ yên tâm, em theo phe của chị. Cô gái tên Khả Nhi kia từ lúc vào đến giờ đều nhìn anh Diệc Hiên không rời lại còn bày ra bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng nữa chứ”. Diệp Hạ vỗ nhẹ tay Nhã Ngôn nói: “Em bình tĩnh chút đi, sẽ ảnh hưởng tới bé con đó”.