Dù sao cũng là gặp mặt gia đình thông gia, không thể qua loa được nên ba, mẹ Ngô mới mời ba, mẹ Trần tới nhà chơi cũng tiện đó để cho ba, mẹ Trần thăm quan hoàn cảnh gia đình. Ngô Diệc Hiên đảm nhận nhiệm vụ lái xe của Diệp Hạ đưa ba, mẹ Trần tới nhà còn ba, mẹ Ngô tự lái xe quay về. Chiếc xe từ cổng đi vào rẽ phải rồi tới nơi để xe ngay bên ngoài căn biệt thự. Phía trước biệt thự là khoảng sân vườn rất rộng ở đây có nhiều tiểu cảnh nhỏ được thiết kế rất cầu kì, hài hòa, có thể nghỉ ngơi thư giãn ngoài trời. Nhìn căn biệt thự trước mặt, mẹ Trần không khỏi hít sâu nói nhỏ với Diệp Hạ: “Căn biệt thự này rất rộng, lại nằm ở ngay ngoại ô Bắc Kinh, giá của nó… không nhỏ đâu. Con chọn được đúng gia đình đại gia rồi”. “Ông nội của Ngô Diệc Hiên lúc trước là Hiệu trưởng trường Đại học Thanh Hoa, có nhiều cống hiến nên được nhà nước phân cho khu đất này. Còn căn biệt thự mới được xây cách đây 5 năm thôi. Một phần tiền là của ba, mẹ Ngô Diệc Hiên phần còn lại là anh ấy góp”. Mẹ Trần mỉm cười vỗ vai Diệp Hạ: “Con gái, con cũng nắm rõ quá đó”. “Mẹ khỏi cần xỏ xiên con”. Ba, mẹ Ngô xuống xe đi tới phía này mời ba, mẹ Trần vào nhà. Ngô Diệc Hiên sau khi đỗ xe xong quay lại chỗ Diệp Hạ đang đứng đưa chìa khóa cho cô. Diệp Hạ nhìn những chiếc xe ở gara liền nói: “Em còn đang thắc mắc những chiếc xe ôtô của anh để ở đâu. Hóa ra là anh để ở đây”. “Gara ở đây rất rộng, để ở nhà sẽ an tâm hơn”. Nói rồi anh khoác vai cô: “Đi vào thôi”. Diệp Hạ quay sang nhìn anh: “Này, em phát hiện anh rất hay khoác tay lên vai em”. “Vì chiều cao của em rất phù hợp để làm giá để tay của anh”. “Em còn phát hiện quan trọng hơn. Đó là anh rất thích… bị ăn đập”. Rứt lời Diệp Hạ liền đánh anh mấy cái cho bõ tức. Mới mùng một đã khiến người ta phải nổi bão mà cũng chỉ có Ngô Diệc Hiên mới có khả năng đó vì bình thường dù tức giận Diệp Hạ cũng không thể hiện ra ngoài. Hai bên gia đình gặp nhau nói chuyện đều là hỏi thăm nên Diệp Hạ cảm thấy rất nhàm chán nhưng lại không thể đi đâu được. Ba, mẹ Ngô mời ba, mẹ Trần ở lại ăn bữa tối nhưng mẹ Ngô lại bắt Ngô Diệc Hiên đi nấu ăn còn mình thì ngồi tiếp khách. Ba Ngô lên tiếng: “Bà có chắc là nó nấu được không đó?”. “Nó mà không nấu được thì không còn ai làm được nữa đâu. Là nó lười nên mới không thể hiện thôi”. Có cơ hội tốt để rời đi, Diệp Hạ liền lên tiếng: “Để cháu giúp anh ấy, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi ạ”. Sau đó Diệp Hạ liền đứng lên đẩy Ngô Diệc Hiên đi vào bếp. Thấy hành động của Diệp Hạ hai bên phụ huynh đều mỉm cười, ông nội của Ngô Diệc Hiên liền nói: “Có lẽ chúng ta nên giục chúng nó kết hôn được rồi”. Trong phòng bếp, Ngô Diệc Hiên đem những món mà mẹ Ngô đã chuẩn bị từ trước ra để hâm nóng lại sau đó nấu thêm vài món từ nguyên liệu có sẵn. Suốt quá trình, anh làm rất chăm chú động tác lại rất thành thục khiến Diệp Hạ không khỏi ngạc nhiên. “Em còn tưởng anh chỉ có thể nấu vài món đơn giản hóa ra tài nấu nướng của anh lại giỏi như vậy”. “Vậy em có cảm thấy lấy anh rồi sẽ không bị đói không?”. “Việc có bị chết đói hay không, phụ thuộc vào việc anh có tiền hay không. Chứ không phải là tài nấu nướng”. Ngô Diệc Hiên đưa tay nhéo mũi Diệp Hạ: “Em có thể nói chuyện lãng mạn một chút được không? Những cô gái khác nghe thấy câu vừa rồi đều sẽ cảm động đó”. “Thế nên mới là cô gái khác”. Ngô Diệc Hiên đặt tay hai tay lên bàn vây Diệp Hạ ở trong lòng: “Anh thấy em rất ngứa đòn thì phải”. Anh cúi xuống định hôn Diệp Hạ dạy dỗ lại cô một chút thì bị cô né tránh: “Phụ huynh nhìn thấy bây giờ”. Diệp Hạ vừa rứt lời thì y như rằng, ở cửa phòng bếp Nhã Ngôn đã nhìn thấy toàn bộ vội lên tiếng: “Em chưa nhìn thấy gì đâu. Hai người cứ tiếp tục đi” sau đó quay người định rời đi. Ngô Diệc Hiên liền buông Diệp Hạ ra, lạnh giọng lên tiếng: “Hạ Nhã Ngôn, quay lại”. Nhã Ngôn bị giọng nói lạnh thấu xương của ông anh nhà mình dọa sợ liền quay người lại rụt rè đi vào phòng bếp. Cô cười lấy lòng: “Em không thấy gì hết cũng tuyệt đối không nói chuyện này ra”. “Biết thế là được rồi. Gọi Đỗ Duệ Thần vào bưng đồ ăn ra đi”. “Tại sao em phải làm cơ chứ?”. Ngô Diệc Hiên đưa tay ra ôm eo Diệp Hạ, mỉm cười: “Em đi ăn chực thì cũng nên làm gì đó, đúng không?”. Nhã Ngôn nhăn mặt, lườm anh trai: “Em đi là được chứ gì?” rồi quay người đi ra phòng khách. Sau khi Đỗ Duệ Thần chuyển những món cuối cùng ra ngoài, chứng kiến bộ dạng bị Ngô Diệc Hiên sai bảo mà không phản kháng của Đỗ Duệ Thần, Diệp Hạ rất lấy làm lạ. Cô quay sang nhìn Ngô Diệc Hiên: “Bọn họ sắp cưới rồi à?”. Nếu không phải vậy, chắc chắn Đỗ Duệ Thần đã không nhẫn nhịn như vậy. “Không phải sắp mà là rồi. Họ đã đăng ký kết hôn, cuối tháng 2 âm lịch sẽ cưới”. “Hả, sao nhanh vậy? Nhã Ngôn mới đi làm còn chưa được bao lâu”. Theo đúng như những gì Diệp Hạ nói nên nhờ thành tích và sự cố gắng Nhã Ngôn đã thuận lợi vào làm phóng viên thử việc tại tạp chí. “Nếu không cưới nhanh bụng của con bé đợi không được đâu”. Nghe được lời này đầu tiên là Diệp Hạ tròn mắt ngạc nhiên sau khi đã tiêu hóa được thì cảm thán: “Đỗ Duệ Thần ra tay thật là nhanh. Làm việc rất có năng suất, vừa lấy được vợ lại có luôn con”. Vòng tay còn lại kéo Diệp Hạ vào lòng, Ngô Diệc Hiên cười rất mờ ám nói: “Em có muốn thử không?”. Diệp Hạ hơi ngửa người ra sau kéo dãn khoảng cách với anh, mím môi lại vẻ mặt đề phòng: “Thử gì?”. “Đẩy nhanh tiến độ”. “Khỏi, em không muốn mạo hiểm”. “Không thử làm sao biết là mạo hiểm”. Rồi anh lại cúi người đưa mặt sát gần mặt cô. Vì anh ôm cô rất chặt nên không thể lợi dụng chui ra khỏi vòng tay của anh để thoát thân. Cô liền uy hiếp: “Anh có tin em sẽ hét lên không?”. Bị uy hiếp, Ngô Diệc Hiên đành buông Diệp Hạ ra bởi anh biết rất rõ, cô nói được là sẽ làm được. Hơn nữa, anh đã nghe thấy tiếng ba, mẹ mời ba, mẹ Diệp Hạ vào dùng bữa mà ba vợ đại nhân thấy cảnh này thì không hay lắm, anh rất có khả năng sẽ bị trừ điểm. Trong bữa cơm, mọi người đều thảo luận về vấn đề của Nhã Ngôn vì cô ấy nhất quyết tiếp tục đi làm ở tạp chí cho tới lúc gần ngày dự sinh mới nghỉ mà Đỗ Duệ Thần lại phản đối: “Anh còn công việc ở Singapore. Em lại đi làm ở Trung Quốc vậy làm sao anh chăm sóc em được”. “Theo anh sang Singapore liệu hai chúng ta có thể tự xử lí được mọi vấn đề không? Ở đây còn ba, mẹ anh và người nhà của em, họ có thể giúp đỡ chúng ta lúc khó khăn. Còn 8 tháng nữa mới sinh, phải ở nguyên trong nhà rất vô vị”. “Em nói cũng có lí nhưng như vậy anh lại không thể ở bên cạnh em được”. Lúc câu chuyện sắp lâm vào bế tắc và căng thẳng, Diệp Hạ người ngồi “ăn dưa” từ nãy đến giờ mới chịu lên tiếng: “Vấn đề của hai người để đấy em giải quyết”. Nghe Diệp Hạ nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn cô, Diệp Hạ tiếp tục nói: “Nếu anh không ngại việc chức vụ thấp hơn trước thì đầu tuần sau khi anh đi làm sẽ có quyết định điều anh về làm Phó tổng biên của tạp chí Bazzar Trung Quốc. Vậy là được chứ gì?”. Đỗ Duệ Thần nghe xong liền bừng tỉnh, vui vẻ nói: “Đúng nha, sao anh lại quên mất vị sếp lớn đang ở cạnh này cơ chứ. Anh không có ý kiến”. “Anh cân nhắc chọn một người ở đấy lên thay thế vị trí của anh rồi gửi lại cho em”. “Không thành vấn đề. Cảm ơn sếp lớn đã giúp đỡ”. “Đừng khách sáo, lát ăn xong anh dọn dẹp sạch sẽ là được”. Diệp Hạ vừa rứt lời tất cả đều bật cười. Chết, sao cô lại quên mất mình cần phải giữ hình tượng trước mặt gia đình chồng tương lai chứ. Giúp đỡ dọn dẹp bát đĩa mang vào bếp, Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đều không tham gia rửa bát mà để tất cả cho Đỗ Duệ Thần làm, Nhã Ngôn đứng phụ. Lúc dọn đĩa hoa quả vào bếp thì Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên nghe được nội dung câu chuyện của hai người trong bếp. Đại loại là về vấn đề làm việc nhà của hai người họ và câu chuyện sắp có chiều hướng xấu đi. Thấy vậy, Diệp Hạ quay sang nhìn Ngô Diệc Hiên: “Em bắt đầu thấy hơi sợ hôn nhân rồi đó. Mọi vấn đề nếu không xử lí tốt đều có thể dẫn tới bất đồng quan điểm, cãi nhau. Đã vậy cuộc sống của hai người vốn xa lạ vì kết hôn mà sống chung muốn đạt được độ hòa hợp là rất khó”. Ngô Diệc Hiên nghiêm túc đáp lời: “Kết hôn không phải là 1+1=2 mà là 0.5+0.5=1. Vậy nên mỗi người cần bao dung một chút, cố gắng một chút thì sẽ hòa hợp mà thôi”. “Xem ra anh đã chuẩn bị tư tưởng rất tốt để kết hôn rồi”. “Đúng vậy, chỉ cần em gật đầu nữa là xong”. “Anh còn phải tiếp tục cố gắng”. Nói rồi, Diệp Hạ giật mình bừng tỉnh: “Này, sao chúng ta lại đứng đây thảo luận về vấn đề hôn nhân rồi”. “Không phải em là người bắt đầu trước sao?”. “Thì… em chỉ nói vậy thôi”. Ngô Diệc Hiên sau khi bị đánh vẫn không bỏ được thói quen, anh khoác tay lên vai Diệp Hạ, ghé sát vào tai cô nói: “Nếu em sợ sau này lấy nhau sống chung sẽ không quen vậy thì thử từ bây giờ đi. Dọn tới chỗ anh sống, tập luôn từ bây giờ”. “Dù em chưa tu luyện được đến độ sói già như anh nhưng cũng là hồ ly biết rõ sự đời chứ không phải là thỏ con ngốc nghếch để bị anh lừa đâu. Vậy nên… anh đừng có mơ”. Nói xong, Diệp Hạ xoay người thoát ra khỏi vòng tay của anh rồi đi về hướng phòng khách.