Edit #Salim Beta #Kumoe Chim khuyên cáo tử nhấc bước chân, ở trên trần nhà mỏng lưu lại một chuỗi dấu chân. Nó đi trên cửa sổ, chiếc đầu hơi nhúc nhích, mắt nhỏ xuyên qua cửa kính nhìn vào trong. Mặt trời lên cao. Người phụ nữ trên giường vẫn đang ngủ. Cô nằm nghiêng, tay chân giấu trong chăn, cũng không biết là chăn hay cô. Váy ngủ màu đen có đai đeo, ngắn, bị vén lên tới tận eo. Đôi chân dài trắng muốt thon thả, không hề được che đậy mà lộ ra, trên đó là chiếc quần lót ren màu đen, khó khăn lắm mới có thể che lại. Cố Tinh Trầm dọn dẹp nhà sạch sẽ, đã gần mười một giờ. Anh đeo tạp dề lên, đem xương sườn cùng củ sen vừa mua buổi sáng ra sắp xếp, bỏ vào nồi hầm, bật bếp nấu. Lúc này, di động đặt trên bàn trà trong phòng khách liền vang lên. Cố Tinh Trầm lau khô tay, đi nghe điện thoại công ty gọi tới, sắp xếp xong hạng mục công việc được thông báo trong hội nghị tập đoàn chiều nay, sau đó đứng nhìn một vòng nhà ở --- Bàn trà, sopha, bàn ăn, bàn ủi…. Toàn bộ đều được sắp xếp sạch sẽ. Hiện tại, chỉ còn phòng ngủ chưa động tới. Bởi vì Hứa Anh ngủ nướng, nên anh nghĩ sẽ dọn dẹp cuối cùng, để cô ngủ nhiều thêm một lát. Nhưng hiện tại cũng cần phải ăn cơm rồi. “ Thật trùng hợp….. Thật trùng hợp!” Hứa Anh đang nhìn cửa sổ xoay người lại. Cố Tinh Trầm đang khom lưng nhặt quần áo trên đất, hai đôi mắt đột nhiên không phòng ngừa mà đụng vào nhau. Cố Tinh Trầm khẽ nhúc nhích ánh mắt, thấy áo ngủ đai đeo gợi cảm của người phụ nữ, bộ ngực lớn trắng muốt. Bên trong không mặc gì cả, nhô lên rất rõ ràng. Cố Tinh Trầm rũ đôi mắt xuống, bình tĩnh đem quần áo lấy đi: “ Xin lỗi, đánh thức em.” Hứa Anh còn đang ngốc nghếch, nhìn bóng dáng Cố Tinh Trầm một lát mới nhớ tới hôm qua xảy ra chuyện gì: “ Ồ…. Không sao đâu.” Cô ngồi dậy từ trên giường, ngón tay vội vàng xoa tóc nhìn xem phòng ngủ sạch sẽ đến nỗi thiếu chút nữa cô không nhận ra ổ chó của mình. Thấy Hứa Anh nhìn đông nhìn tây, Cố Tinh Trầm tự nhiên cảm thấy có vẻ mình quá lo việc bao đồng, liền giải thích: “ Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, liền…. Thuận tay dọn dẹp giúp một chút.” “ Ồ ồ, phiền anh rồi. Anh biết đấy tôi luôn không có thời gian sắp xếp dọn dẹp…. Có đôi khi thuê người giúp việc gia đình cũng không an toàn, làm minh tinh đấy, anh hiểu mà.” “ Ừm.” Cố Tinh Trầm nhịn không xem cô mặc quần áo. Thân thể Hứa Anh hồi phục, tính tình cũng thu lại, khách khí hơn nhiều. Cô xuống giường, tùy tay lấy chiếc áo khoác ở trên tủ quần áo khoác ngoài áo váy hai dây, đi vào buồng vệ sinh. Thời điểm rửa tay, Hứa Anh phát hiện bên trong bồn rửa mặt có quần lót hôm qua cô mặc đang được ngâm xà phòng. Cô sửng sốt một chút liền hiểu ra. Mí mắt rũ xuống, trong đầu hiện lên chút chuyện cũ. Có chút trầm mặc. Cố Tinh Trầm bận rộn trước bàn ăn xong, đi tới tủ lạnh cầm thức ăn của mèo cho con mèo già đang cọ cọ bên chân, đổ đầy thức ăn. Hứa Anh đánh giá Cố Tinh Trầm --- Hình thể cao lớn, áo sơ mi trắng khoác ngoài áo màu đen dương nhung sam, quần đen dài đơn giản, trên eo có giây lưng kim loại hình chữ H. Nếu nói theo cách nghệ thuật, anh chính là con người hắc bạch không rõ vừa lạnh nhạt vừa thần bí. “ Em còn nuôi mèo sao? Tôi nhớ rõ em không thích mèo.” Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng vuốt ve đầu con mèo già, hỏi Hứa Anh. Hứa Anh khoác áo khoác, ôm tay dựa vào khung cửa nhà bếp: “ Sau khi lớn lên phát hiện…. Thỉnh thoảng nếm thử thứ mình chán ghét, cũng không tồi.” Cố Tinh Trầm xoa xoa tai mèo. Con mèo già rồi, màu lông không còn sáng, có vài sợi lông bị bạc trắng. “ Nuôi nhiều năm như vậy, quả thật không dễ dàng, rốt cuộc…..” Anh ngẩng đầu, hơi cười: “ Tới chăm sóc chính mình cũng không dễ dàng.” Hứa Anh hơi xấu hổ, đứng một bên gãi đầu tóc, đứng một bên ngó Cố Tinh Trầm đang cúi đầu xem mặt mèo, còn có, vết sẹo khắc sâu trên cổ tay trắng nõn của anh. Mí mắt cô hơi khép hờ, tâm sự ẩn sâu, nhìn người đàn ông vuốt ve con mèo, có chút cười không rõ ý. Con mèo là loại đốm chỉ hoa, là loại phổ biến nhất. Cố Tinh Trầm không nhận ra cũng là bình thường. Rốt cuộc…. Cũng đã chín năm. Giữa trưa hai người ngồi xuống ăn cơm, rất ăn ý mà không ai nhắc tới việc ngủ chung hôm qua. Tựa như không hề có chuyện ấy. Ăn xong, Cố Tinh Trầm nói anh cần phải tới công ty, Hứa Anh nhìn thời gian trên tường, 13:35. “ Làm phiền anh lâu như vậy, thật ngượng quá.” Hứa Anh khó có khi khách sáo chu toàn với người khác như vậy, xem như đã ở cấp bậc kiên nhẫn nhất. Cố Tinh Trầm khom lưng đi giày da, liếc nhìn cô một cái, không có biểu tình gì đặc biệt: “ Không có gì, nên làm thôi.” Sau đó thuận tay đem túi rác đặt cạnh cửa cầm tới chỗ rẽ của hành lang vứt xuống. Hứa Anh cảm thấy, Cố Tinh Trầm đã vội như vậy còn giúp cô, cô dù sao cũng nên đi tiễn người ta, liền cầm áo khoác đi ra ngoài, thay Cố Tinh Trầm ấn thang máy, đứng chờ ở ngoài. Rất mau Cố Tinh Trầm liền vứt rác xong, đi tới nói cảm ơn với Hứa Anh. Chờ thang máy xuống dưới, bọn họ đứng trong chốc lát. “ Hiện tại anh đi có kịp giờ làm không?” Hứa Anh hỏi. “ Có.” “ Các anh có chấm công không? Buổi sáng anh không đi làm.” “ Có, chẳng qua cũng không sao.” “ Vì sao?” Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái: “ Tôi không cần phải chấm công.” Hứa Anh chớp chớp mắt, sau đó mới nhớ tới: Đúng vậy, Cao Dịch nói, Cố Tinh Trầm là sếp của bọn họ. Trong công ty anh ấy là lớn nhất, ai dám quản giờ đi làm của anh? Hứa Anh: “ Thang máy tới rồi.” Cố Tinh Trầm nhìn xuống sườn mặt cô, Hứa Anh đang nhìn thang máy. Ở góc độ này, đôi lông mi mảnh dài chỉnh tề cùng với chiếc mũi cao rõ ràng nhìn rất rõ. Môi anh trong một giây không biết nói gì, sau đó mới nói: “ Ồ, tôi đi đây.” “ Được, đi cẩn thận.” Hứa Anh nghiêng đầu nhìn sườn mặt người đàn ông bên cạnh, cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt hé ra một đường ánh sáng, dừng ở trên người Cố Tinh Trầm, dần dần mở rộng, làm cả người anh sáng lên. Trên người Cố Tinh Trầm, vẫn luôn tồn tại loại khí chất sạch sẽ, bất luận là thời niên thiếu, hay là hiện tại. “ Cố Tinh Trầm, cảm ơn anh tối qua đã chăm sóc tôi. Tạm biệt…..” “ Có việc thì gọi điện thoại cho tôi.” Cố Tinh Trầm đi vào, quay người: “ Tạm biệt….” Hứa Anh đứng ở ngoài cửa, anh ở bên trong cánh cửa, ánh mắt hai người tương giao, có một loại cảm giác vi diệu, từ tối hôm qua bọn họ ngủ chung liền sinh ra, hai người trong lòng đều rõ ràng, nhưng lại cùng nhau làm như không biết. Cửa thang máy đóng lại, Cố Tinh Trầm từ từ thở ra một hơi, đôi mắt sáng rọi dần dần tối xuống, anh tùy tay ấn tầng âm một, động tác hơi lười nhác. Nhưng mà, thang máy không nhúc nhích. Cố Tinh Trầm đang thấy kỳ quái liền thấy cửa lại chậm rãi mở ra, sau đó anh ngây người, đôi mắt hơi mở lớn. Hứa Anh ôm cánh tay đi về phía anh môi đỏ khẽ nhếch: “ Đột nhiên muốn đi xuống lầu đi dạo. Cô vừa đi vào đứng bên cạnh anh, đôi mắt câu người: “ Cũng vừa lúc…. Tiễn anh.” --- Cố Tinh Trầm lái xe, từ trong khu nhỏ xoay xe đi ra ngoài. Trong đầu lại là hình ảnh Hứa Anh xuất hiện ngoài ý muốn ở cửa thang máy kia, bộ dạng khẽ cười câu người. Trong chớp mắt kia, trong lòng anh giống như có hoa nở. Hứa Anh, Hứa Anh. Một cô gái vừa đáng giận, lại rất đáng yêu. Tay lái màu đen bằng da, nổi bật lên ngón tay trắng nõn trong suốt của người đàn ông, động cơ nổ, thân xe rung lên rất nhỏ. Bởi vì đang lái xe, Cố Tinh Trầm đeo một chiếc kính trong suốt. Thời điểm chờ trạm thu phí, Cố Tinh Trầm nhìn giao lộ cao tốc, có hình ảnh Hứa Anh nghịch ngợm quảng cáo kính mắt. Trong đầu hiện lên lại là hình ảnh lúc hừng đông sáng nay, nửa thân mình cô đè trên người anh, bộ dạng ngủ vô tâm vô phổi. Cô chẳng chút nào hay biết, người đàn ông bên cạnh có hệ số nguy hiểm cao đến bao nhiêu. Ngực của Hứa Anh lớn hơn thời điểm thiếu nữ rất nhiều. Chân, vẫn tinh tế như vậy, vẫn trắng nõn như vậy. Đôi mắt Cố Tinh Trầm đen thuần, ánh mắt trời sinh có cảm giác lãnh đạm. Anh hơi cười: A, là thích ngực, hay là thích chân.