Mẹ của Diệp Phồn Tinh tên là Giang Như, là con gái duy nhất trong đồng lứa năm ấy ở Giang gia, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, chân chính là thiên chi kiều nữ[1]. [1] con gái của trời: ý chỉ những cô gái được ngàn vạn nuông chiều, yêu thương. Cuộc sống của bà từ nhỏ tới lớn đều xuôi chèo mát mái nên dần hình thành tính cách kiêu ngạo, tự tin, bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng được bà lại vì một người đàn ông mà chết vì trầm cảm. Người đàn ông kia chính là ba của Diệp Phồn Tinh, Diệp Tấn Thành. Giang Như thích ông, thích rất nhiều rất nhiều năm, vì một lần ông ngoài ý muốn cứu bà, cũng không giống những kẻ theo đuổi tùy tiện, ấu trĩ, không đủ ưu tú trước đây của bà. Ông chưa đến hai mươi tuổi, trên lưng đã cõng cả một Diệp gia, tính tình trầm ổn kiên định, hành xử chu đáo, cũng đủ năng lực và thủ đoạn làm cho bà động tâm. Vì vậy sau khi xác định tâm ý của mình, Giang Như trực tiếp chạy tới hỏi Diệp Tấn Thành, hỏi ông có muốn kết hôn với bà hay không. Diệp Tấn Thành kinh ngạc hỏi bà vì sao, Giang Như thẹn thùng —— trước khi thích Diệp Tấn Thành bà cũng yêu đương vài lần, nhưng tâm vẫn lặng như nước, càng không theo đuổi ai. Ở chuyện tình cảm này, bà trước nay là người được sủng trong lòng bàn tay. Sự kiêu ngạo và ngượng ngùng trong lúc tình đậu sơ khai khiến bà không biết nên biểu đạt tâm ý như thế nào với ông. Hơn nữa với tâm lý sợ sau khi bị từ chối thì đến bạn bè cũng không thể làm, Giang Như quyết định làm trước nghĩ sau[2] đem người bắt vào tay rồi nói tiếp. [2] nguyên văn là tư tiền tưởng hậu: suy đi nghĩ lại, làm trước nghĩ tới hậu quả sau. Vì thế bà giương cằm, làm bộ vô vị nói với Diệp Tấn Thành, Giang gia muốn bà liên hôn với người khác, mà bà cảm thấy ông là đối tượng không tồi. Diệp Tấn Thành nghiêm túc tự hỏi một phen, cuối cùng đáp ứng. Giang gia nghiệp lớn, khi đó Diệp gia chỉ yêu cầu được giúp đỡ. Về phần tình yêu gì đó, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch nhân sinh của ông, đương nhiên ông sẽ không quá để ý, cũng không phát hiện mục đích chân chính gả tới của Giang Như là bắt lấy tâm ông. Ông coi hôn nhân của hai người như một cọc giao dịch công bằng, một trách nhiệm quan trọng như tương lai của Diệp gia. Nhưng đây không phải thứ Giang Như muốn. Bà không muốn ông đối đãi với bà giống như đồng bọn hợp tác thương nghiệp khách khí cùng kính trọng, cũng không muốn cử án tề mi[3] trước mặt người ngoài, tôn trọng nhau như khách, thứ bà muốn là tình yêu của ông, là ông đáp lại tình cảm của bà. [3] Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý) Vì thế bà bắt đầu tìm mọi cách để ông động tâm nhưng đều thất bại —— khi đó Diệp gia rơi vào thời điểm chuyển mình cực kì mấu chốt, Diệp Tấn Thành áp lực quá lớn, căn bản vô tâm chú ý tới nhất cử nhất động của bà. Giang Như học nghệ thuật chuyên nghiệp, không hiểu chuyện trên thương trường, thấy vậy chịu đả kích cực mạnh. Trước đây bà cảm thấy chỉ cần hai người kết hôn, ông nhất định sẽ động tâm với bà. Nhưng tự tin ngày đó đã bị nghiền nát bởi liên tiếp thất bại. Bà bắt đầu lo được lo mất, do dự bất an thậm chí là nghi thần nghi quỷ. Cố tình đúng lúc ấy thân xác lẫn tinh thần của Diệp Tấn Thành đều mỏi mệt, không còn sức lực để ý tới bà. Quan hệ bình tĩnh của hai người rốt cuộc bị phá vỡ, càng về sau càng không chịu khống chế mà chuyển xấu. Mà ngay lúc này, bên cạnh Diệp Tấn Thành xuất hiện thêm một người phụ nữ. Một người phụ nữ khác hẳn với một Giang Như kiêu ngạo cường ngạnh, không biết biểu đạt tình cảm của mình. Ả mỹ lệ đa tình, ôn nhu săn sóc, còn phi thường có đầu óc kinh doanh, không chỉ có tiếng nói chung với Diệp Tấn Thành, còn có thể giúp ông phân ưu giải nạn. Diệp Tấn Thành rất thưởng thức ả, dùng số tiền lớn đào ả từ công ty đối thủ còn giao cho ả trọng trách lớn. Giang Như biết chuyện này, lòng bất an lên tới đỉnh điểm. Cùng là phụ nữ, bà nhìn ra được người đàn bà kia có tâm tư khác với Diệp Tấn Thành, dù cho Diệp Tấn Thành với ả chỉ là yêu quý tài năng, nhiều năm qua ông chưa từng làm ra chuyện có lỗi với bà, nhưng bà vẫn cứ sợ. Vì thế dưới tình thế cấp bách bà đã làm ra một chuyện —— bức người phụ nữ kia rời đi. Về sau Diệp Tấn Thành biết được tức giận cực kỳ, hai người cãi một trận to, cuối cùng rơi vào chiến tranh lạnh. Giang Như tâm hoàn toàn lạnh, bà thương tâm tuyệt vọng lại không có mặt mũi nói cho người nhà biết —— dù sao trước đây cũng do bà một hai phải gả cho Diệp Tấn Thành, người nhà không đồng ý, bà còn đi theo náo loạn mấy lần. Ngay cả bạn bè, bà cũng kiêu ngạo không cho phép bản thân lộ ra tư thế yếu đuối chật vật trước họ, vì vậy ngày ngày ở nhà mượn rượu giải sầu, dần dần mắc trầm cảm. "Khi đó tôi còn rất nhỏ, không hiểu vì sao bà ấy lại biến thành như vậy. Có một hôm bà uống say, ôm tôi vừa khóc vừa cười, tôi cực kỳ sợ hai, liền gọi cho ba." "Lúc này ba tôi mới phát hiện trạng thái tinh thần của bà không ổn, tìm bác sĩ tâm lí cho bà —— à, chính là vị mà tôi giới thiệu cho anh đấy." "Nhưng đã quá muộn, mẹ tôi khi đó đã trầm cảm nặng, trị liệu của bác sĩ căn bản không có tác dụng." Diệp Phồn Tinh nói đến đây, dùng sức mút kẹo que, đem lệ quang trong mắt ép trở về. "Buổi tối trước khi nhảy lầu một ngày, bà nói chuyện với tôi thật lâu. Bà nói bà rất xin lỗi tôi, rất xin lỗi ông bà ngoại và cậu. Bà còn nói bà hối hận, hối hận khi gả cho ba tôi, vì một người đàn ông không có tim mà biến thành bộ dạng giống quỷ. . ." Lộ Thâm lẳng lặng nghe, không nói gì, tay cầm rổ hoa quả mạc danh có chút xúc động muốn xoa đầu cô. "Sau khi mẹ tôi mất, ông ngoại cũng không còn lui tới tới ba. Tôi cũng oán hận ông ra, oán ông ta đầu óc chỉ có công việc cùng lợi ích, không nhìn thấy mẹ tôi một mảnh thiệt tình, hại bà tuyệt vọng tự sát." "Tới tận khi đã trưởng thành, tôi mới hiểu có một số việc không thể miễn cưỡng. Nhưng. . . nói thế nào nhỉ, oán hận ông ta như đã thành thói quen, quan hệ của chúng tôi mãi không thể trở lại như trước." Diệp Phồn Tinh chưa từng nói chuyện này với ai, lúc này tâm tình có chút phức tạp. Cô không muốn làm bầu không khí biến thành trầm trọng, nói xong thở sâu, đem kẹo que từ hàm phải đổi sang trái nói: "Nhưng ba tôi khả năng là trời sinh không có năng lực yêu đương đi, ông ta cưới mẹ kế cũng chỉ vì phù hợp, không có quá nhiều cảm tình." "Về phần tôi đứa con gái này, ở trong lòng ông ta đại khái cũng không thể so với công việc, cũng may tôi đã thành thói quen nên không thấy khó chịu gì đó." Dù trong miệng nói không khó chịu nhưng đáy mắt lại rõ ràng lệ ý không muốn bị người khác thấy. Lộ Thâm mềm lòng nhìn cô gái nhỏ so với ai khác đều bướng bỉnh hơn rất nhiều, nhịn không được xoa đầu cô: "Có phải em cố ý không?" Diệp Phồn Tinh không hiểu: "Hả?" Lộ Thâm nhướng mày: "Cố ý nói với tôi chuyện bí mật, làm tôi ngượng ngùng, như vậy tôi liền nhịn không được nói với em càng nhiều bí mật của tôi." Diệp Phồn Tinh ngẩn ngơ, bật cười: "Ai nha đều bị anh phát hiện rồi!" Cô vỗ nhẹ khuôn mặt, tâm tình tốt lên không ít: "Thật thông minh." Vẫn là cười rộ lên rất đẹp. Ánh mắt rơi lên mặt mày cong cong của cô, Lộ Thâm khóe miệng hơi câu, cầm rổ hoa quả đứng dậy: "Bọn họ trở về rồi, càng nhiều bí mật, lần sau lại nói cho em." Diệp Phồn Tinh nhìn, quả nhiên thấy Hầu Tử và Lộ Ninh từ thang máy đi ra. "Chị Phồn Tinh?!" "Ninh Ninh!" Cô bé con vừa nhìn thấy Diệp Phồn Tinh liền sáng mắt, Diệp Phồn Tinh cười vẫy tay với bé, rồi nhìn Lộ Thâm: "Nhớ giữ lời?" "Ừ." Lộ Thâm nghiêng đầu nhìn cô cười nhẹ: "Không giữ lời là cún con." Diệp Phồn Tinh nhìn ý cười lười biếng bên môi hắn, đáy lòng đen kịt tựa như nở hoa. *** Diệp Phồn Tinh đưa quà cho Lộ Ninh, Lộ Ninh mờ ra thập phần kinh hỉ —— rất nhiều bạn học của bé đều có loại đồng hồ trí năng này, chỉ là bé biết rất đắt nên không nói với anh trai. Hầu Tử nhìn thấy cũng rất vui vẻ, rốt cuộc hắn coi Lộ Ninh như em gái ruột thịt, có người đối xử tốt với em gái hắn, hắn tự nhiên rất vui mừng. Chỉ có Lộ Thâm nhìn thương hiệu đồng hồ, chân mày cau lại: "Cái này chúng tôi không thể nhận, nó quá đắt." "Đâu có đắt! Đây là giảm giá đặc biệt!" Thấy Lộ Ninh nghe anh trai nói xong, vui sướng trên mặt chuyển thành bất an, Diệp Phồn Tinh nóng nảy kéo Lộ Thâm sang một bên: "Đây là quà của tôi tặng cho Ninh Ninh, là tâm ý của tôi, anh không được không cho con bé nhận!" Cô trừng mắt hung dữ, Lộ Thâm ngẩn người, có chút muốn cười: "Tôi biết đây là tâm ý của em nhưng thứ này xác thực quá đắt. Có khả năng đối với em chút tiền ấy không tính là gì, nhưng với nhà chúng tôi. . ." Lộ Thâm cũng không cảm thấy nhà nghèo thì có gì mất mặt, nhưng đối mặt với cô gái này hắn lại có chút không mở miệng được. Cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Em như thế này, chúng ta không đủ khả năng trả." "Tôi cũng không bảo anh trả!" Thấy mình khuyên mãi mà hắn còn không chịu nhận, Diệp Phồn Tinh có chút ủy khuất, nhịn không được dậm chân nói: "Vốn dĩ tôi nhìn trúng một cái khác cơ nhưng chính vì sợ anh thư thế, nên tôi mới chọn cái có hoạt động khuyến mãi. Nếu anh không nhận thì chẳng phải công sức đi dạo cả sáng vứt đi hết sao! Dù sao tôi mặc kệ, quà này cũng không phải cho anh, anh không có quyền từ chối!" Lộ Thâm không nghĩ tới phần lễ vật này tốn nhiều tâm tư của cô như vậy, ngoài ý muốn im lặng. Đang định nói gì thì một bác gái trung niên mập mạp lao ra từ phòng bệnh đối diện: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới xem con trai tôi!!" Lộ Thâm không kịp phản ứng bị bà bác ấy đụng vào người, cả người lảo đảo về trước, áp cả người cô gái lên tường. Diệp Phồn Tinh: “. . .” Diệp Phồn Tinh: “!!!” Lộ Thâm cũng ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi Diệp Phồn Tinh khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, luống cuống tay chân đẩy hắn ra, hắn mới ý thức được chuyện xảy ra. "Xin lỗi, em. . ." "Thôi, dù sao quà của tôi tặng sẽ không lấy lại, anh nếu không muốn thì vứt đi đi! Tôi cái kia, tôi đi trước!" Nhìn cô gái nhỏ lắp bắp nói xong lời này liền khom lưng chui ra khỏi cánh tay hắn chạy đi. Lộ Thâm sững sờ, lại có chút mất tự nhiên. Đến khi Lộ Ninh chạy tới hỏi hắn vì sao chị Phồn Tinh đột nhiên chạy đi, hắn mới ho nhẹ lấy lại tinh thần: "Cô ấy có chuyện đi trước rồi." "Vậy anh ơi, quà của chị Phồn Tinh, em có thể nhận không?" Nhìn ánh mắt em gái tràn ngập chờ mong, lại nhớ tới bộ dạng Diệp Phồn Tinh hầm hừ ủy khuất, Lộ Thâm cứng ngắc, rốt cuộc vẫn giơ tay xoa nhẹ đầu xù nhỏ của bé: "Nhận đi." Không nhận cô gái kia lại tức giận. Tác giả có vài điều muốn nói: Thâm ca: Just. . . rất mềm (⊙v⊙)