Tiếng còi xe cứu thương dần xa, Diệp Phồn Tinh ôm Lộ Ninh lạnh run đứng trong gió đêm mùa thu chốc lát cũng dần bình tĩnh lại. Cô không thể tưởng tượng được mình chỉ cùng bạn học ăn một bữa cơm mừng sinh nhật thôi mà cũng xảy ra chuyện thế này. Đúng là thế sự vô thường. . . Nhưng, ba của Lộ Thâm vì sao lại tự sát? Bà nội hắn vì sao lại bị phỏng trên tay? Còn nữa, vì sao từ đầu tới cuối không ai nhắc tới mẹ hắn? Mẹ hắn chẳng lẽ cũng. . . không còn sao? Diệp Phồn Tinh lòng nặng trĩu nghi hoặc, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng: Bà nội Lộ Thâm vẫn ổn, ba hắn thoạt nhìn bị thương không nhẹ cũng không biết có việc gì không. "Chị Phồn Tinh, ba em, ba. . . sẽ chết sao?" Lộ Ninh vừa rồi phát bệnh nên ngất đi, lúc này mới tỉnh, còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Diệp Phồn Tinh cúi đầu, thấy cô bé con hai mắt rưng rưng, khuôn mặt đáng yêu trắng bệch, bị biến cố đột ngột dọa sợ không nhẹ, cô đau lòng không thôi, mềm giọng trấn an: "Không đâu, có các chú bác sĩ ở đấy, ba em sẽ không sao đâu." Nói xong lời này, Diệp Phồn Tinh đột nhiên nhớ tới lão cha nhà mình có bạn bè là chủ nhiệm khoa ngoại, ánh mắt cô đang lên, vội buông Lộ Ninh ra tay móc di động, gọi điện thoại cho đối phương. "Alo, chú Trần ạ, cháu là Phồn Tinh. Là thế này ạ, ba của bạn học cháu dùng mảnh vỡ chai rượu cắt cổ tay tự sát, hiện tại đang trên đường tới bệnh viện. Tình huống thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, chú xem chú có thể giúp đỡ cháu để mắt tới một chút không ạ. . . Đúng đúng đúng, làm ơn ạ! Dạ dạ, người bị thương tên là, chú chờ cháu một lát!" Diệp Phồn Tinh ngồi xổm xuống hỏi Lộ Ninh: "Ninh Ninh, có thể cho chị biết ba em tên gì được không?" Lộ Ninh dường như cũng ý thức được cái gì, vội vàng trả lời: "Lộ Thiệu Sơn, ba em tên Lộ Thiệu Sơn. Anh em nói là Thiệu trong Thiệu Hưng, Sơn là núi." "Được, yên tâm nhé, chị sẽ tìm cho ba em một bác sĩ siêu cấp lợi hại, ông ấy nhất định sẽ cứu ba em!" Diệp Phồn Tinh trấn an Lộ Ninh xong liền nói tên Lộ Thiệu Sơn cho người trong điện thoại: ". . . Đại khái là thế ạ, đúng đúng, dạ vâng, cảm ơn chú Trần, hôm nào cháu mời chú ăn cơm nhé!" Gọi xong điện thoại, Diệp Phồn Tinh mới yên lòng không ít. Cô sờ khuôn mặt nhỏ của Lộ Ninh, cảm thấy có chút lạnh liền không dám để cô bé đứng ngoài này nữa, vội vàng đưa bé về nhà. Lộ Ninh có vẻ mệt mỏi, không nói năng gì cũng không khóc, thần sắc uể oải cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Cách vách Lộ gia có mấy hộ gia đình, đại khái là nghe thấy động tĩnh nên đều tò mò vươn đầu ra khỏi cửa sổ hóng hớt, hoặc là nhỏ giọng nghị luận, bàn tán. Còn có một người phụ nữ trung niên thích lo chuyện bao đồng, thấy Diệp Phồn Tinh đưa Lộ Ninh về, đầu tiên đánh giá cô một phen rồi mới lắm mồm hỏi: "Ninh Ninh, chị gái bên cạnh cháu là ai đấy? Là bạn gái anh trai cháu sao? Còn cả xe cứu thương nữa? Nhà cháu xảy ra chuyện gì à? Là ba cháu hay bà cháu? Sao dì thấy cả hai đều bị nâng đi hết vậy?" Lộ Ninh mấp máy miệng, xoay đầu, không muốn nói chuyện với bà ta: "Không liên quan đến dì!" Cô bé con vẫn luôn lễ phép nhưng lúc này sao lại. . . Diệp Phồn Tinh có chút ngoài ý muốn, thấy người phụ nữ trung niên tươi cười cứng đờ, thập phần khó chịu hừ lạnh một tiếng: "Tuổi còn nhỏ nhưng tính tình lại thật lớn nha, cũng không biết người nhà dạy dỗ thế nào. . . Mà cũng đúng thôi, bà với cha như vậy làm sao dạy ra cái loại gì tốt cơ chứ?" Diệp Phồn Tinh chưa kịp phản ứng, bà ta đã quay ra nhìn cô: "Cô gái à, dì khuyên cháu một câu thật lòng. Gia đình bọn họ chả có ai tốt cả, đặc biệt là thằng Lộ Thâm kia, cháu đừng chỉ nhìn gương mặt nó lớn lên không tệ, thật ra. . ." "Không cho bà nói bậy về anh tôi!" Người phụ nữ còn chưa nói xong, Lộ Ninh một giây trước còn ốm yếu lúc này đã tức giận trượt xuống khỏi người Diệp Phồn Tinh, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt lại vọt qua chỗ bà ta: "Còn nói nữa tôi đánh chết bà!" “Ninh Ninh!” Diệp Phồn Tinh đột nhiên không kịp phòng ngừa, hoảng sợ kêu lên. Người phụ nữ trung niên biến sắc, thần sắc cảnh giác, chán ghét lùi về sau: "Cái con nhóc chết tiệt này, lại muốn ăn vạ à? Phi phi phi, cút nhanh! Tao chả thèm cản đường mày!" Lời này có chút lạ, tựa hồ trước đây từng xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ thế nào, người này cũng không nên khắc nghiệt như vậy với một đứa trẻ. Hơn nữa bà ta còn nói người Lộ gia như vậy, đến cô là người ngoài còn cảm thấy bực mình, chẳng trách Lộ Ninh mất khống chế như thế. Diệp Phồn Tinh ba bước thành hai tiến lên, bảo vệ Lộ Ninh phía sau, trầm mặt: "Làm gì có chuyện cho phép bà xen vào chuyện nhà người khác còn không cho người ta phản kháng lại? Vị đại thẩm này, ngài mặt mũi cũng đủ lớn nha! Về phần Lộ Thâm có tốt hay không, cũng không cần ngài nhọc lòng! Ngài có loại công phu này, không bằng ngậm mồm lại tích đức cho con cháu đi!" Người phụ nữ không ngờ cô lại phản ứng như hế, vừa ngạc nhiên vừa giận chỉ vào cô, ai da vài câu mới thốt lên lời: "Cái đồ không biết tốt xấu! Quá thể lắm! Tao nói là muốn tốt mày! Mày có biết ba của con nhóc này trước đây đã từng giết người không!" Diệp Phồn Tinh kinh sợ không thôi, Lộ Ninh như con thú nhỏ bị chọc giận nhào về phía bà ta, cô mới giật mình hét lên: "Ninh Ninh không cần!" “Ba tôi không phải tội phạm giết người! Ông ấy là anh hùng! Đại anh hùng!” Lộ Ninh tức giận hét lên, sử dụng cả tay và chân cào cấu người phụ nữ kia. Diệp Phồn Tinh sợ cô bé xúc động, càng sợ bé quá kích động lại phát bệnh lần nữa, vội vàng ôm lấy cô bé, trong miệng không ngừng trấn an: "Đúng đúng đúng, ba Ninh Ninh là anh hùng, là đại anh hùng, chúng ta không thèm nghe bà ta nói, không thèm nghe." Lúc này Lộ Ninh mới ngừng giãy nhưng tay vẫn gắt gao nắm chặt, nước mắt đong đầy trong mắt kiên cường không chịu rơi xuống. Người phụ nữ trung niên trong lòng hiển nhiên cũng cố kỵ, không dám đánh trả, nhanh chóng thoát thân hùng hùng hổ hổ chạy về nhà, chỉ là thanh âm khắc nghiệt vẫn vang lên không ngừng: "Lão cha là tội phạm giết người, sinh ra hai đứa nhãi con cũng không phải thứ gì tốt. Thằng lớn thì chả khác gì bọn lưu manh, cả ngày chỉ biết kêu đánh kêu giết, không làm được chuyện gì nên hồn, con bé thì cũng giống con chó, động cái là cắn người. . ." Diệp Phồn Tinh nhịn không nổi nữa, tính tình bạo phát, đứng dậy đá vào cửa hộ gia đình kia: "Không muốn để yên đúng không? Có tin tôi báo cảnh sát bà ngược đãi trẻ em không?!" Thanh âm người phụ nữ kia nhỏ dần lại, Diệp Phồn Tinh cũng không thèm nghe nữa bế Lộ Ninh vào cửa Lộ gia, đem mọi nghị luận cùng tầm mắt ném ở ngoài. "Ba em. . . ba em không phải tội phạm giết người, ba là anh hùng, anh trai nói ba là đại anh hùng. . ." Giống như sợ Diệp Phồn Tinh không tin, cô bé con gắt gao nắm góc áo cô, lặp đi lặp lại lời này, quật cường không thôi. Diệp Phồn Tinh đau lòng cực kỳ, sờ sờ đầu cô bé nói: "Chị tin Ninh Ninh, cũng tin anh trai em, ba Ninh Ninh nhất định là siêu cấp đại anh hùng." Từ thái độ của người phụ nữ trung niên kia, cùng những hàng xóm còn lại lộ ra biểu tình chỉ muốn xem náo nhiệt, không muốn vươn tay giúp đỡ, có thể thấy rõ một chuyện: Người Lộ gia không được hoan nghênh tại con hẻm nhỏ này. Nhưng Diệp Phồn Tinh biết rõ uy lực của lời đồn, cũng đã tự mình trải qua sự thương tổn của nó, làm sao có thể sinh ra ngăn cách với bọn họ chỉ vì điều này? Nghi hoặc cùng khó hiểu, cô sẽ tự dùng hai mắt mình để tìm ra đáp án. Lộ Ninh có vẻ vẫn không tin, cô bé nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Diệp Phồn Tinh: "Chị Phồn Tinh, chị thật sự. . . thật sự tin tưởng lời em nói sao?" Diệp Phồn Tinh không né không tránh, nhìn cô bé, ngữ khí trịnh trọng: “Ừ, chị tin mà.” Lộ Ninh miệng mấp máy không nói gì, sau một lúc lâu rốt cuộc nhịn không được nước mắt, rúc đầu vào lồng ngực cô, khóc to. Tiếng khóc kia có sợ hãi có ủy khuất, cũng có kích động khi được tín nhiệm. Diệp Phồn Tinh cảm thấy lồng ngực nóng lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, không nói gì. Chờ cô bé khóc đủ rồi dừng lại, Diệp Phồn Tinh mới đưa bé vào nhà ngồi xuống sofa —— đây giống như là ngăn cách hai phòng, phòng trước miễn cưỡng được coi như phòng khách, có một cái sofa cũ nát, một cái xe lăn thoạt nhìn đã vô dụng, cùng một đống chai lọ, giấy cát-tông cũ cùng một ít đồ vật rơi tan tác. Phòng sau chính là phòng vừa xảy ra chuyện, xung quanh toàn là máu, Diệp Phồn Tinh không dám đi vào. “Chị Phồn Tinh, em xin lỗi, em làm dơ quần áo của chị mất rồi.” Diệp Phồn Tinh nhìn Lộ Ninh lộ ra ngượng ngùng, lại nhìn quần áo mình dính toàn nước mắt nước mũi, cười nhẹ lấy khăn giấy từ cặp sách ra đưa cho cô bé lau mặt: "Không sao đâu, về giặt đi là được." Lộ Ninh ngửa đầu nhìn cô, đột nhiên cực kỳ mong muốn cô có thể gả cho anh trai, trở thành chị dâu của mình —— loại mong muốn này khác hẳn kiểu "Chỉ cần giúp được anh trai, ai cũng được." của trước đây mà biến thành "Chỉ có thể là chị ấy". Nhưng mà chị Phồn Tinh không thích anh trai. . . Cô bé nghĩ nghĩ, lời đến miệng đành nuốt xuống. Trước hết bé phải nghĩ biện pháp để chị Phồn Tinh thích anh trai mới được. Diệp Phồn Tinh không biết cô bé nghĩ gì, thấy cảm xúc của bé đã ổn định không sai biệt lắm, mới thử thăm dò: "Ninh Ninh, trong nhà em trừ anh trai, ba cùng bà nội còn có ai nữa không?"