Edit+Beta: Thi (Giờ mình lấy tên thật nha) ——– “Anh trả lời điện thoại mẹ tôi?” Giọng nói Khương Từ đầy hoảng sợ, câu nói không nặng không nhẹ của người đàn ông khiến cô sợ tới mức tỉnh ngủ, ngồi thẳng dậy hỏi anh: “Anh đã nói gì với bà ấy?” Phó Thời Lễ nhàn nhạt mở miệng nói: “Cái gì cũng chưa nói.” Trái tim bị thắt chặt của Khương Từ được thả lỏng, nghĩ lại cũng đúng, Từ phu nhân nhà cô căn bản chưa có từng nói chuyện với Phó Thời Lễ nên dù nghe giọng hẳn cũng không nhận ra là của ai. Phó Thời Lễ nhìn thoáng qua sườn mặt xinh đẹp của cô, tiếng nói từ môi mỏng chậm rãi tràn ra, nói tiếp lời còn chưa nói xong: “Nhưng mẹ em còn nói với anh mấy câu.” Khương Từ mờ mịt nhìn anh, cau mày. “Hỏi về quan hệ của anh với tôi?” Đây là khả năng duy nhất lúc này cô nghĩ đến. Việc Từ phu nhân hận không thể gả con gái ra ngoài, đã không phải một hai năm nay. Đáy mắt Phó Thời Lễ có chút biến hóa, nụ cười nhàn nhạt giờ phút này đã không còn, giọng điệu nghiêm túc: “Nói em có thể không tin, dì ấy bảo anh không được đưa em đến bệnh viện phá thai.” Bầu không khí bên trong xe nháy mắt yên tĩnh đến không một tiếng động. Nụ cười trên khóe môi Khương Từ dần biến mất, trong giọng nói lộ rõ vẻ bất an: “Phó Thời Lễ, anh muốn nói đùa với tôi, tôi đây chỉ có thể chúc mừng anh có thể tiết kiệm phí phẫu thuật.” Cô có thể nói, Từ phu nhân đã nghĩ đến trường hợp cô bị sảy thai chưa? Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ hoảng hốt của cô, giọng điệu rất chậm rãi: “Mẹ em nói em đến 27 tuổi rồi cũng chưa từng yêu đương, từ nhỏ đã sống thu mình, không thích quấn lấy đám con trai bên cạnh, chỉ thích chơi cùng con gái.” “Bà ấy còn nói gì với anh?” Khương Từ thậm chí còn hoài nghi, Từ phu nhân có phải đã nói rành mạch từng chi tiết về mình cho người đàn ông này hay không. Giọng nói của Phó Thời Lễ nhiễm nụ cười mỏng, nói: “Dì ấy nói sổ hộ khẩu đã giao cho mẹ anh.” “……” Vành mắt Khương Từ bắt đầu đỏ lên. Tối hôm qua phát hiện bản thân có thai không khóc, quyết định đi phá thai cũng không khóc, nhưng lúc này nghe thấy câu này nhịn không được mà muốn khóc, khóe mắt đen nhánh ngấn nước, sống mũi chua xót vô cùng. “Sợ vậy sao?” Phó Thời Lễ vừa ám chỉ chuyện lãnh chứng, liền thấy cảm xúc của cô suy sụp ngay tại chỗ. Anh cau mày, bàn tay thon dài thò vào hộp khăn giấy lấy hai tờ giấy, có ý muốn lau nước mắt cho cô. Khương Từ ngược lại không hề thấy cảm kích, tự mình cầm lấy. Giận chính mình, lại càng giận Từ phu nhân sau lưng cô tự mình làm chủ. Phó Thời Lễ còn nói với cô: “Những người phụ nữ khác sau khi phát hiện mình mang thai đều than vãn khóc lóc muốn đàn ông dỗ dành, chịu trách nhiệm, còn em chỉ ước gì mau chóng phá bỏ, là vì không muốn bị con nhỏ ràng buộc, hay đối với anh thật sự không có ý gì khác?” Từ ngữ có trật tự rõ ràng, giọng điệu giống như đang giảng đạo lý với cô, cũng không có ý tứ ép buộc. Ngón tay Khương Từ bóp chặt tấm khăn giấy thành cục, cổ họng nghẹn ngào, nói không nên lời. Phó Thời Lễ liếc mắt nhìn cô, mở khóa trái cửa xe ra, tựa hồ hành động như vậy có thể khiến cô gái đang hoảng loạn ngồi trên ghế lái phụ có cảm giác an toàn hơn, anh nghiêm túc mà nói: “Khương Từ, em cũng thích anh, đừng nóng vội phủ nhận.” Anh đã sớm biết cô sẽ kinh ngạc rồi mở miệng phản bác, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ không bằng nổi một lòng bàn tay kia, tiếp tục nói: “Em đối với anh thật sự có vài phần hảo cảm, anh cũng vậy. Anh muốn theo đuổi em, còn có một sinh mệnh nhỏ chặn ngang, vì cái gì không ở cùng nhau thử xem?” [Thật sự thích tính thẳng thắn của Lễ ca, yêu hận rõ ràng] Lúc này, đối với anh giải quyết như vậy là tốt nhất. Cũng là tốt nhất với cô. Ở độ tuổi phù hợp nhất, tại sao lại không thể nắm tay đối phương? Phó Thời Lễ thấp giọng an ủi, bàn tay nắm chặt ngón tay cứng ngắc của người phụ nữ: “Anh nghĩ, anh không kém cỏi tới mức khiến em tránh còn không kịp, thay vì ở chung với mấy người dưa vẹo táo nứt mẹ em chọn, anh là lựa chọn tốt nhất của em, đúng không?” (*) “Dưa vẹo táo nứt” chắc kiểu có nhiều khuyết điểm…. Dưa vẹo táo nứt? Khương Từ bất đắc dĩ bật cười trước những lời hình dung tình địch của anh. Hầu hết sự hoảng loạn dồn nén trong ngực cô đều tan biến, có thể là do lời nói nhất thời của người đàn ông đã chạm vào sợi dây tình cảm trong lòng cô, trong nháy mắt, nhận thức của cô về Phó Thời Lễ đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất, khi biết được chuyện mang thai ngoài ý muốn, phản ứng của anh không phải là đưa tiền đuổi cô đi, mà là nguyện ý chịu trách nhiệm muốn đi lãnh chứng. Điều này không thể nghi ngờ khiến hình tượng của anh trong lòng cô đã có thêm nhiều điểm cộng. Đôi môi đỏ mọng của Khương Từ nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà tôi không hiểu thế nào là yêu.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ mang theo tươi cười, giơ bàn tay to lên, dùng ngón tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói vô cùng ôn nhu: “Không sao, anh sẽ dạy em.” Mặc dù không phá thai, cũng phải đến bệnh viện chuẩn đoán. Khương Từ vẫn phải xuống xe, đi theo Phó Thời Lễ tới khoa phụ sản để kiểm tra thân thể. Hai người ở trên xe nói chuyện, đã bỏ lỡ thời gian hẹn trước. Bất quá, tên của Phó Thời Lễ là đại diện cho sự giàu có và xuất thân hiển hách, anh đưa một cô gái đến đây khám thai, viện trưởng bị kinh động nên tự mình ra tiếp đón, sắp xếp m bác sĩ chuyên nghiệp nhất đến chuẩn đoán. Khương Từ yên lặng nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ có tiền thật sự có thể sai quỷ đẩy ma a. Phó Thời Lễ nhạy bén bắt lấy tầm mắt của cô, nụ cười tràn ra môi mỏng, mở miệng nói: “Đừng tỏ ra sùng bái anh như vậy.” “…” Một giờ sau. Kết quả thử thai tối hôm qua đã khiến Khương Từ – người mẹ tương lai lúc này vô cùng bình tĩnh. Ngón tay cô cầm đơn chuẩn đoán, liếc mắt nhìn Phó Thời Lễ một cái mới cẩn thận cất vào túi. Hai người rời khỏi bệnh viện, anh chở cô đến đoàn phim. “Mẹ tôi vô cùng bắt bẻ……” Khương Từ an tĩnh ngồi trên ghế lái phụ, nghĩ đến trong nhà còn có một vị khó tính, trong lòng liền có chút luống cuống, không ngừng nói với người đàn ông đang lái xe: “Bà ấy khẳng định hận không thể lập tức đem tôi đóng gói đưa sang nhà anh, nhưng, quay đầu lại khẳng định bà ấy sẽ dạy dỗ tôi.” Chưa kết hôn đã có thai, chuyện này đổi lại là ba mẹ của cô gái nào cũng không vui mừng nổi. Phó Thời Lễ trấn an cô: “Anh sẽ nói chuyện với mẹ em.” Khương Từ do dự, lại nói: “Bà ấy khẳng định sẽ hỏi chúng ta sao lại phát triển trở thành như vậy.” Phó Thời Lễ liếc mắt qua, nhìn thần sắc xấu hổ lại mất tự nhiên của cô, cân nhắc mấy phần, hỏi: “Em muốn trả lời thế nào?” Anh cũng biết Khương Từ lo lắng. Rốt cuộc làm tình với một người đàn ông xa lạ, còn bị làm đến to bụng chỉ có thể nhận mệnh gả chồng, chuyện này đồn ra ngoài chắc chắn sẽ làm tổn hại đến danh tiết của cô. Ngay cả khi cô không đề cập đến chuyện này, Phó Thời Lễ cũng khẳng định sẽ không để lộ sự thật này với người khác. Khương Từ nhìn anh biết điều như vậy, hơi yên tâm chút, cũng không bận tâm gì, nói thẳng: “Nếu không, anh bịa một câu chuyện đi?” Phó Thời Lễ nheo mắt lại, lặp lại hỏi cô: “Em chắc chắn?” “Huh.” “Em chắc chắn muốn anh bịa chuyện?” “Ừ.” Khương Từ nói mấy thứ cô không am hiểu sẽ luống cuống, bởi vì cô dễ đỏ mặt. Tốt xấu gì Từ nữ sĩ cũng nuôi cô từ nhỏ đến lớn, con gái của mình chẳng lẽ không hiểu? Cô liền sợ nếu cô bịa chuyện thì chỉ cần liếc mắt một cái đã bị bà nhìn thấu. Phó Thời Lễ ban đầu nghĩ cô làm trong ngành đạo diễn khẳng định sẽ không thiếu chuyện tình yêu. Trong phút chốc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ cô bỗng dưng đỏ bừng, môi mỏng cười ra tiếng: “Được, đều nghe em.” Giọng nói nam nhân mang theo tiếng cười nhẹ vô cùng ám muội khiến khuôn mặt Khương Từ lại đỏ bừng. Muốn chết! Cô hít một hơi, thầm đè nén nai nhỏ đang chạy loạn trong lòng, nói: “Anh đưa tôi đến đoàn phim là được, còn bên kia…” Khương Từ nghĩ nghĩ, bất chấp tất cả: “Chờ tôi xong việc sẽ tìm thời gian cùng nhau trở về biệt thự.” Chủ động về nhà là không có khả năng! Phó Thời Lễ không nói gì phản bác lại lời sắp xếp của cô. Đến nơi, anh dừng xe, sau đó quay người về phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, hỏi: “Vậy đêm nay em ngủ ở đâu?” Khương Từ sửng sốt nhìn về phía đôi mắt sâu xa của người đàn ông. Hiển nhiên, cô còn chưa thích ứng với thân phận mới của mình. Khớp xương ngón tay Phó Thời Lễ nhẹ nhàng chậm rãi gõ vào vô lăng, tư thế vô cùng tùy ý, môi mỏng khẽ động nói với cô: “Hiện tại trong bụng em đang có một tiểu gia hỏa, bao gồm cả em, sẽ do anh chăm sóc, Khương Từ, để anh sắp xếp, đêm nay em về nhà cùng anh?” Anh không dùng giọng điệu ép buộc mà là cố ý hỏi. Khương Từ rũ mắt, đầu óc có chút hỗn độn, tầm mắt rơi vào bộ tây trang không hề có một nếp nhăn của người đàn ông, anh sống còn cẩn thận hơn cô, dường như việc chăm sóc phụ nữ có thai đối với anh cũng không có nhiều áp lực. Sau một hồi im lặng, cô mở miệng nắm lấy trọng điểm: “Em ở nhà anh, anh sẽ ngủ với em sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ ngẩn ra, lại rất nhanh trở lại bình thường, dường như không ngờ cô sẽ hỏi mình chuyện này, giọng nói tràn đầy ý cười: “Anh sẽ sắp xếp phòng riêng cho em, không vội, chúng ta chậm rãi quen thuộc lẫn nhau.” [Lễ ca chu đáo quá đi ????????????] Khương Từ cũng nghĩ như vậy. Muốn cô đột nhiên ngủ chung giường với Phó Thời Lễ, cảm giác hơi lạ. Cô đồng ý, bất quá cũng nói: “Anh phải cho tôi thời gian mấy ngày.” Cô muốn cùng Tiêu Họa thảo luận về vấn đề dọn nhà, dù sao hai người đã sống với nhau được 3 năm rồi. Phó Thời Lễ giống một người đàn ông vô cùng hào phóng chuẩn bị đầy đủ cho cô, giọng nói ban đầu đã dễ nghe, giờ phút này lại vang lên bên trong xe, đặc biệt có sức thuyết phục: “Cần phải làm gì, anh đều sẵn sàng giúp em.” Khương Từ mím môi cười cười: “Được.” Cô ấy sẽ không khách khí với ba đứa nhỏ. Cô nói xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại quay đầu lại nói: “Vậy tôi xuống xe.” Phó Thời Lễ gật đầu, đồng thời dùng ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô: “Khương Từ.” “Hả?” Người phụ nữ đang cởi dây an toàn, ngơ ngác ngẩng đầu. Chỉ thấy anh nghiêm nghị nói: “Hôn một cái?” Đầu ngón tay Khương Từ run lên, bả vai gần như co rụt lại, ra vẻ trấn định nhìn anh: “Hả?” Phó Thời Lễ đang giữ tư thế một quý ông lịch thiệp, cùng cô nói chuyện: “Chúng ta muốn quen thuộc nhau thì phải bắt đầu bằng việc hôn môi.” “Có thật không?” Khương Từ có chút nghi ngờ câu nói của anh. Người đàn ông gật đầu, nói với cô: “Chính là như vậy.” Khương Từ lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện tình cảm nam nữ ở mức độ sâu sắc hơn, cô không hiểu làm thế nào để những cặp đôi đó lại có thể hòa hợp ở chung với nhau. Cô từ ký ức muốn tìm kiếm câu trả lời, nhưng có vẻ như Từ phu nhân chưa bao giờ có những hành vi thân mật vượt quá giới hạn với các người chồng của bà trước mặt cô. “Không phải anh đã nói là sẽ dạy em sao?” Phó Thời Lễ vì hành vi của mình mà tìm ra một lý do hoàn hảo. Lông mi tinh xảo của Khương Từ nhịn không được mà run lên, nhìn anh không nói lời nào. Phó Thời Lễ đợi một lát, thân hình thon dài nghiêng người lại, anh đã quen với việc khống chế cục diện nên cho dù không có kinh nghiệm, cũng biểu hiện rất bình tĩnh. Ngược lại là Khương Từ, khi anh đến gần, cô gần như không thở được. Ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ nắm nhẹ lấy chiếc cằm mềm mại của cô, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt mềm mại, thần sắc của anh không rõ ràng, đôi mắt dán chặt vào đôi môi xinh đẹp của người phụ nữ. Môi cô rất nhợt nhạt. Có lẽ là do không trang điểm lại hơi khẩn trương, lo lắng, đôi khi lại miết môi. “Không hôn sao?” Giọng nói của cô thậm chí còn vô cùng nhu mềm. “Đây liền hôn.” Phó Thời Lễ cúi đầu, mang theo hơi thở mát lạnh của đàn ông chậm rãi tới gần, tại không gian kín này, dường như mọi thứ đều vô cùng rõ ràng, bao gồm từng cử chỉ hành động của anh. Khương Từ khẩn trương, da đầu tê dại, ngồi thẳng người không dám động đậy. Điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là cảm giác nóng bỏng khi đôi môi mỏng của người đàn ông phủ lên môi mình, đầu tiên là nhẹ nhàng chạm, chờ cô quen dần với hơi thở của anh, mới dần dần xâm nhập, tăng lực đạo hôn môi. Nhiệt độ trong không gian kín liên tục tăng lên, khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, xúc cảm chạm môi ướt át cùng hơi thở nam tính khiến cả người cô đều nóng lên. Mặt Khương Từ đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh gần trong gang tấc. Phó Thời Lễ hôn cô, hơi thở nóng rực nhanh chóng đốt cháy làn da của người phụ nữ, lại đột nhiên mở mắt ra nhìn cô. Điều này thật sự dọa Khương Từ khẩn trương nhắm mắt lại. Cũng chọc đến đôi môi mỏng của người đàn ông hung hăng hôn cô một cách mãnh liệt, sau đó mới buông ra, giọng nói nhàn nhạt xen lẫn tiếng cười trầm thấp: “Em xem, sau khi hôn xong, chúng ta có phải thân mật hơn không?” Bàn tay anh nhẹ nhàng chà nhẹ mái tóc cô, thân thể dựa sát vào cô, cũng không có ý muốn lui ra. Khương Từ chớp chớp đôi mắt đen nhánh, đầu ngón tay không dám chạm vào lồng ngực dưới lớp áo sơmi của người đàn ông, mím môi, bên trong còn mang theo độ ấm cùng hơi thở còn sót lại của anh. Dường như lúc này, cô không còn cảm giác xa cách khi nhìn Phó Thời Lễ. “Còn muốn hôn tiếp sao?” Ánh mắt Phó Thời Lễ thâm thúy, ngữ điệu lười biếng mang theo ý cười, cũng không làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ: “Bất cứ lúc nào anh cũng nguyện ý bồi em.” Khương Từ nào dám gật đầu. Cô xấu hổ đến mức mặt nóng một mảng, cô lại không phải là người cuồng hôn. “Khụ.” Cô hắt giọng một cách mất tự nhiên, ánh mắt né tránh nói: “Tôi nên xuống xe.” Phản ứng trong dự kiến của Phó Thời Lễ, bộ dáng thân sĩ buông cô ra. Khương Từ vội vàng đẩy cửa xe, ngón tay cầm túi xách đi xuống. Lúc này, cánh tay Phó Thời Lễ tùy ý đặt trên vô lăng, nghiêng người, tầm mắt nhìn chằm chằm cô hỏi: “Em có số điện thoại của anh không?” Khương Từ ngẩng đầu nhìn anh, thành thật nói: “Thông tin trong danh bạ không có, nhưng tôi có nhớ.” Lúc trước Phó Đình Ngạn ghi phương thức liên lạc của Phó Thời Lễ ra giấy rồi đưa cho cô, có nhìn thoáng qua, hẳn là vẫn còn nhớ rõ. Đáy mắt thâm trầm của Phó Thời Lễ hình như có ý cười, dường như là đang nói cô còn không chịu thừa nhận bản thân có ý khác với anh? Khương Từ ngẩn người, theo bản năng giải thích: “Là tùy tiện nhìn một cái liền nhớ kỹ.” “Ừ.” Người đàn ông dường như không tin. “……” Sau khi Phó Thời Lễ lái xe rời đi. Khuôn mặt đỏ bừng của Khương Từ cũng từ từ trở về độ ấm bình thường, cô đứng tại chỗ nhìn theo một lúc, khẽ cau mày nghĩ đến người báo tin với mẹ cô. Không cần đoán cũng biết là ai. Trước đó cô đã nói chuyện cô quên uống thuốc tránh thai với Tiêu Họa. Sau đó, buổi sáng hôm nay cũng gọi điện cho Lý Diệp Na. Khương Từ đi vào đoàn phim, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, mọi người bận rộn cả sáng cũng tìm một nơi để nghỉ ngơi, đạo diễn và một số người phụ trách cùng nhau nói chuyện phiếm. Cô gật đầu chào một vài cô gái quen biết rồi đi đến phòng trang phục để kiểm tra. Sau đó lại cầm điện thoại tìm một nơi yên tĩnh, bấm số của Lý Diệp Na. Lấy tác phong độc đoán của Từ phu nhân, chuyện này, Khương Từ khó tránh thoát. Vì vậy, khi cô gọi cho Lý Diệp Na, đối phương bên kia cũng đã chuẩn bị tốt, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh: “Từ Từ.” “Chuyện mang thai, là cậu nói với mẹ tôi?” Khương Từ lười nói mấy lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề, hỏi. Lý Diệp Na giải thích: “Từ Từ, mình lúc ấy tắt điện thoại lại nghĩ, chuyện tốt gì cũng là Phó Thời Lễ chiếm mất, khiến cậu mang thai là anh ta, đi phá thai lại là cậu, dựa vào cái gì?” Khương Từ nghe xong quả thực khó có thể tin, đầu ngón tay siết chặt di động: “Cho nên cậu liền kêu mẹ tôi tới làm chủ?” “Từ Từ, tôi không phải cố ý, lúc cậu gọi đến nói bản thân mang thai, khi đó mẹ cậu đang ở bên cạnh tôi, dì ấy còn bảo tôi không được nói ra.” Lý Diệp Na kêu khổ một tiếng. Khương Từ mím chặt môi, không phân biệt được là thật hay giả. Cô hoàn toàn có thể suy đoán Lý Diệp Na báo với mẹ cô xong, sợ không ứng phó được với cô liền bàn với Từ phu nhân tìm ra một cái cớ. Lý Diệp Na còn ở trong điện thoại nói: “Tôi biết cậu vô tình tức giận, nhưng Từ Từ, đứa nhỏ trong bụng cậu nếu cậu thật sự không muốn nữa thì không ai có thể ngăn cản cậu?” Lấy tính tình cứng đầu từ trong xương cốt của Khương Từ, so với Từ Uyển Nghi còn bá đạo hơn. Đứa nhỏ ở trong bụng ai, người đó quyết định. Lý Diệp Na chính là ý này: “Việc này không phải tôi không có lỗi, cậu ở đoàn phim, tôi sẽ đến tìm cậu.” “Không cần.” Lúc này Khương Từ không muốn nhìn thấy Lý Diệp Na. Cô không muốn nghe Lý Diệp Na giải thích, thậm chí còn không muốn nghe lời cô ta nói, vô cùng lạnh lùng cúp điện thoại. Lý Diệp Na bên kia cũng không gọi lại. Cô ấy quá hiểu tính cách Khương Từ, hiện tại nếu quấn lấy giải thích sẽ phản tác dụng. Chờ Phó Thời Lễ dỗ dành ổn thỏa, mọi thứ sẽ ổn. …… Khương Từ tức giận cúp điện thoại, bụng có chút đau. Cô sợ làm thương đứa nhỏ, hít sâu cố gắng kìm nén bản thân không nổi giận. Tuy rằng đứa nhỏ này là ngoài ý muốn, bây giờ cô quyết định muốn giữ lại, cô sẽ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, sẽ không xem thường sức khoẻ của đứa nhỏ. Khương Từ mím môi tái nhợt, cầm điện thoại trở về. Công việc đang chuẩn bị bắt đầu, một vài diễn viên tụ tập nói chuyện, khi họ đi qua, mơ hồ nghe thấy một người trong số họ nói: “Các cô có nghe nói vợ của Lương đại diễn đến đây kiểm tra không.” “Kiểm tra cái gì?” “Hình như nửa đêm tối hôm qua có một người phụ nữ gửi tin nhắn cho Lương đạo diễn, nói cho ông ta đứa con đã bị xoá sạch, không cẩn thận bị Lương phu nhân nhìn thấy.” Nữ diên viên tung tin kia không phải đóng vai quan trọng trong phim, lại không nổi tiếng nhưng quan hệ với mấy diễn viên trong đoàn lại không tồi. Bởi vì thích bát quái, cô nghiêm nghị nói: “Sáng nay Lương phu nhân đến đoàn phim, nói muốn tới bắt hồ ly tinh.” “Các cô nói xem, sẽ là ai?” “Trong đoàn phim chúng ta có rất nhiều phụ nữ, ai mà biết được.” Khương Từ cau mày, đứng cách 3m nên nghe được đại khái nội dung cuộc trò chuyện của họ, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là Trần Bội Bội, người phụ nữ thân thể suy yếu rời khỏi bệnh viên tối hôm qua. Cô ấy nói muốn dựa vào bộ phim điện ảnh này để nâng cao một bước trở thành ảnh hậu, làm thế nào lại bị Lương phu nhân phát hiện? Khương Từ miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có người nào đó đang nhìn chằm chằm mình. Quay người lại, liền bắt gặp ánh mắt của Trần Bội Bội Tối hôm qua mới làm phẫu thuật, thần sắc của Trần Bội Bội không được tốt lắm, dựa vào trang điểm đậm mới có thể miễn cưỡng duy trì nhan sắc. ỡng nhìn có chút tinh thần, mặc trang phục diễn đứng ở bậc thang, hiển nhiên, cô ấy cũng đã nghe thấy những lời nói đó. Khương Từ hé môi, muốn nói…….