Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789 Phòng khách có một cửa sổ sát đất rất lớn, không có rèm che. Khi tắt đèn, cửa kính pha lê phản chiếu cảnh đêm phồn hoa, nhộn nhịp của Bắc Kinh, đang là mùa đông ngồi trên ghế sô pha nhìn sẽ cảm thấy thoải mái nhất. Khương Từ nằm trong vòng tay của Phó Thời Lễ, chóp mũi cọ vào mùi thơm dễ ngửi trước ngực anh, cảm xúc khi gặp ác mộng cũng từ từ bình tĩnh lại. Ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt tóc cô, giọng nói trong bóng đêm đặc biệt dịu dàng: “Cảnh đêm Bắc Kinh, em nhìn bao nhiêu lần rồi?” Khương Từ chỉ sống ở chỗ này một thời gian, lại bị kiềm chế. Cô nói: ”Khi còn nhỏ, Khương gia lợi dụng lúc sự nghiệp mẹ em thất bại đưa em về. Lão phu nhân rất nghiêm khắc với em, mỗi ngày ăn cơm 3 bữa, luyện tập viết chữ đều theo sự sắp xếp của bà. Thực sự em rất thích bị người khác quản giáo, có thể là do công việc bận rộn của mẹ đã sơ sẩy bỏ bê em, một khi có trưởng bối kiểm soát em như vậy….. sẽ khiến em cảm thấy được trân trọng….. Em thực sự rất trân trọng cảm giác bị quản thúc này, em vẫn luôn yêu lặng khát vọng. Sau đó, Khương Thuấn Ngôn cắt hư váy em, vì đền bù còn trộm đưa em ra ngoài ngắm cảnh đêm Bắc Kinh một lần.” Khương Từ nói đến đây, đôi mắt hơi nóng lên, không nhìn Phó Thời Lễ mà chỉ nói: “Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời em không về ngủ, cảnh đêm Bắc Kinh thật sự rất đẹp. Khương Giang Nguyên lại chạy tới mách lẻo, lần đó lão phu nhân nổi trận lôi đình, còn phạt Khương Thuấn Ngôn, việc này kinh động toàn bộ Khương gia. Lúc đầu em không hiểu họ đang nhìn em bằng ánh mắt gì, cho đến khi Khương Giang Nguyên nói với em…… Lão phu nhân ngầm không cho phép các cháu trai Khương gia gần gũi với em. Bà ấy luôn cảm thấy đứa cháu gái của mình được nữ minh tinh mà bà coi thường nuôi dưỡng, nghi thần nghi quỷ, trên miệng còn thường xuyên chế nhạo mẹ em.” “Cho nên lão phu nhân luôn cho rằng em không được dạy dỗ tốt sợ sẽ làm hư các cháu trai bảo bối của bà.” Nói ra những lời này, bản thân Khương Từ cũng cảm thấy rất nực cười. Cô làm sao có khả năng làm hư bọn người Khương Thuấn Ngôn vì vốn dĩ họ cũng chẳng tử tế gì? Đáng tiếc lão phu nhân luôn cảm thấy con cháu nhà mình chỗ nào cũng tốt cũng giỏi, nhưng nuôi dưỡng ở ngoài mới trở về khẳng định có rất nhiều tật xấu. Khương Từ lúc này mới càng ngày càng chống đối Khương gia. Khi đó tuổi còn nhỏ không biết mẹ mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sự nghiệp vất vả của mẹ mình, cô ngây thơ cho rằng Khương gia đến đón cô là bao gồm cả việc chấp nhận mẹ cô. Cho đến khi biết được Khương gia coi thường mẹ cô như thế nào, cô mới hoàn toàn lạnh sống lưng. Muốn cô mặt lạnh nhìn mẹ mình bị khinh thường để đổi lấy sự sủng ái và địa vị ở Khương gia? Khương Từ không cần, cô từ nhỏ đã có lòng tự trọng rất cao, chờ khi mẹ đến đón cô, cô liền không chút do dự theo bà rời đi. Nhiều năm như vậy trong lòng Khương Từ vẫn luôn hờn dỗi: “Rõ ràng ba mẹ rất yêu thương nhau, nhưng lại bởi vì cái gọi là môn đăng hộ đối của Khương gia…… hạnh phúc cả đời của mẹ em đều bị huỷ hoại, còn em trở thành đứa con gái ngoài giá thú, danh bất chính ngôn bất thuận.” (*) Danh bất chính ngôn bất thuận: chỉ danh nghĩa không chính đáng, không có danh nghĩa chính đáng nên không được đồng ý. Từng yêu một người khắc sâu trong lòng, sẽ không còn sức để yêu người tiếp theo. Khương Từ ngẩng đầu, nói với Phó Thời Lễ đang trầm mặc nghe cô tâm sự: “Em nói nhiều như vậy, trong lòng em qua nhiều năm như vậy…… Lão phu nhân đã đi rồi, lão gia tử cũng sắp không được, đột nhiên không còn cảm giác oán trách.” Ngón tay Phó Thời Lễ chạm vào mặt cô, giọng nói dịu dàng như cũ: “Hận thù cũng theo cái chết mà biến mất, dù em ghi hận cũng chỉ khiến bản thân càng không hạnh phúc, có thể buông bỏ cũng tốt.” Là cái lý do này, Khương Từ vươn tay trắng nõn chậm rãi ôm lấy vòng eo của người đàn ông, vùi mặt trước ngực anh, ánh mắt lại nhìn phía cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Cảnh đêm Bắc Kinh thật sự rất đẹp.” “Về sau anh sẽ thường xuyên ngắm cùng em.” Lời đề nghị của Phó Thời Lễ, Khương Từ nghe xong lại lắc đầu: “Cảnh đêm thành phố S càng hấp dẫn với em hơn.” Nơi đó có mẹ cô, có chồng và con cô. Còn Khương gia…… Hai vị trưởng lão đều đã qua đời, ba cũng đã mất từ lâu. Khương Từ không còn cái gì để tưởng niệm. Ba giờ đêm, Khương Từ rúc vào lồng ngực của người đàn ông, đôi mắt đen nhánh khép hờ, hai người yên lặng ngồi trên sô pha. Phó Thời Lễ biết tâm trạng cô lúc này rất khó có thể bình tĩnh lại, vì vậy đành im lặng bầu bạn với cô cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng khách. Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng chuông điện thoại lúc này vang lên cũng không phải chuyện tốt. Khương Từ bị dọa, ngẩng đầu lên nhìn Phó Thời Lễ một cái. Hai người đồng thời nhìn vào chiếc điện thoại đang kêu rung trên bàn trà. * Điện thoại là Khương Nghiên Phàm gọi tới, Khương Từ đoán không sai lắm. Sau ca phẫu thuật, lão gia tử cuối cùng cũng tỉnh. Nhưng nghe ngữ khí tình huống cũng không hề lạc quan, hai người còn chưa kịp nói với nhau vài câu thì Khương Từ đã cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy muốn đến bệnh viện một chuyến. “Anh ở lại khách sạn với Tự Bảo đi.” Con trai còn đang ngủ say, Khương Từ không yên tâm khi để cậu một mìnn trong phòng. Cô cúi người ngồi xổm trên mặt đất, mở vali lấy ra một bộ quần áo, cũng không quay đầu nói với Phó Thời Lễ: “Em không sao, anh chăm sóc con đi.” Phó Thời Lễ nhíu mày, còn chưa nói gì thì tiếng gào khóc của trẻ con trong phòng ngủ vang lên. Điều này làm Khương Từ và Phó Thời Lễ lập tức đi về phía phòng ngủ, còn tưởng xảy ra chuyện gì, kết quả ở cửa lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta dở khóc dở cười. Tự Bảo có lẽ tỉnh dậy lại không nhìn thấy ba mẹ nên muốn bò xuống giường tìm. Kết quả giường lớn của khách sạn cao hơn nhiều so với giường trẻ em, người thấp bé không đủ cao, leo xuống nửa đường thì phát hiện đôi chân ngắn không chạm được xuống sàn, nhận thấy bản thân sắp ngã xuống nên không dám di chuyển, lên không được mà xuống cũng chẳng xong. Chỉ có thể dùng đôi tay đầy thịt nắm chặt ga trải giường, cứ lơ lửng treo trên mép giường như vậy, khuôn mặt nhỏ khóc rống lên: “Ô ô…… Baba, baba mau cứu con.” Đôi mắt Tự Bảo nhắm chặt khóc, tay nhỏ nắm ga giường đang trượt xuống, cậu cảm thấy mình sắp ngã, cái miệng nhỏ mở ra, tiếng khóc càng vang dội. Phó Thời Lễ bước vài bước đến chỗ cậu, bàn tay nâng cặp mông nhỏ của con trai, ôm cậu lên. Tự Bảo treo lở lửng lập tức cảm thấy có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy mình, trong lòng cảm thấy an toàn, mở to hai mắt đẫm lệ, tay nhỏ ôm chặt cổ ba mình, sợ đến mức hít nước mũi. “Ô ô ô, baba mau ôm chặt con……” Cậu nhóc không buông tay, bám vào Phó Thời Lễ không bỏ. Phó Thời Lễ dịu dàng trấn an đứa con trai đang hoảng sợ của mình, Khương Từ cũng đi đến, lau sạch mắt mắt nước mũi cho cậu trước: “Không sao, baba và mami đều ở đây.” “Mami, con sợ.” Tự Bảo nhìn thấy Khương Từ, cái miệng nhỏ bẹp làm nũng. Nếu là bình thường Khương Từ nhất định sẽ ôm tiểu mập mạp vào lòng ôn nhu an ủi, nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, cô còn muốn đến bệnh viện gặp lão gia tử, nên chỉ nhẹ giọng dỗ hai lần rồi ôm quần áo vào phòng tắm thay. Phó Thời Lễ bên ngoài cũng lấy quần áo nhỏ ra mặc cho Tự Bảo. Hai mươi phút sau, Khương Từ và Phó Thời Lễ đưa theo con trai vội vàng chạy đến bệnh viện. Cửa phòng bệnh, người Khương gia đều đến, so với buổi chiều còn nhiều hơn hai thân ảnh cao lớn. Lúc trước Khương Từ một mình đến đây, lần này phía sau cô còn có một người đàn ông khí độ tự phụ và một đứa trẻ tinh xảo, mọi người đều nhìn anh, trong lúc lão gia tử đang hấp hối mọi người nhiều ít vẫn có vài phần tìm tòi. Vẫn là Khương Thuấn Ngôn chủ động tiến lên chào hỏi: “Phó tổng cũng đến.” Phó Thời Lễ đã quen gặp những cảnh tượng lớn tự nhiên cũng không bị cảnh Khương gia làm choáng ngợp. Anh tư thái thong dong bình tĩnh, chào hỏi từng người một trong Khương gia. Ở Khương gia, Khương Từ có 5 anh họ. Khương Thuấn Ngôn là anh ba, Khương Nghiên Phàm tối hôm qua nhìn thấy ở cửa bệnh viện là anh tư. Bên ngoài phòng bệnh bây giờ có hai quân nhân dáng người đĩnh bạt, cao lớn đó là Khương Huân và Khương Thư là anh cả và anh hai, anh năm là Khương Hoàn đang trong quân doanh chấp hành nhiệm vụ, không có cách nào vội vàng trở về. Phó Thời Lễ gặp những người anh vợ này, cũng không nói nhiều lắm nhưng từ trong mắt đối phương cũng có thể thấy được thực lực của nhau. “Tự Bảo, chào mọi người đi.” Tự Bảo gật đầu nhỏ, đôi mắt đen nhánh nhìn đám người Khương gia, khuôn mặt mù mịt không nhận ra ai, gọi bậy, cậu lại hô lên với Khương Nghiên Phàm: “Bác 5.” Khương Nghiên Phàm phát hiện khả năng con trai Khương Từ có chút ngốc, anh duỗi tay ôm lấy tiểu mập mạp nói: “Bác 5 của cháu không có tới, bác là bác tư của cháu.” Tự Bảo lắc đầu, nhiều người quá cậu không nhớ nổi. Nhưng cậu chú ý tới còn có một người phụ nữ khác đang đứng trong góc, mẹ cậu không giới thiệu nên cậu tò mò hỏi: “Mami, cô ấy, tiểu bảo bối gọi là gì?” Ánh mắt Khương Từ nhìn theo hướng nhìn của cậu nhóc thì thấy Khương Giang Nguyên. Giọng nói của cô bình tĩnh: “Tùy con gọi như thế nào cũng được.” Chỉ là xưng hô với một người bình thường thôi. Hàm ý của Khương Từ khiến những người có mặt ở đây có chút lúng túng. Theo lý mà nói Khương Giang Nguyên được nuôi dưỡng trên danh nghĩa ba Khương Từ, quan hệ hai người là chị em nhưng trước nay Khương Từ lại không thừa nhận. Đôi tay Khương Giang Nguyên nắm chặt, sắc mặt thay đổi. Trước mặt người Khương gia, cô không có tư cách đuổi Khương Từ đi, cũng chỉ có khi ở trước mặt Khương Thuấn Ngôn cô mới dám cậy bị chiều chuộng hư nháo đến chết đi sống lại với Khương Từ. Bác gái cả bước ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe, nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người Khương Từ, giọng điệu nặng nề: “Lão gia tử muốn gặp cháu lần cuối.” Khi người đang bên bờ vực của sự sống và cái chết, những tiếc nuối dù không quan trọng cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Tâm nguyện của lão gia tử chưa thực hiện xong, ông chỉ muốn gặp lại đứa cháu gái không chịu nhân tổ quy tông của mình. Đầu ngón tay Khương Từ không tự giác siết chặt vào lòng bàn tay. Phó Thời Lễ ở bên cạnh, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Anh đợi em bên ngoài.” Có những lời của anh khiến Khương Từ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, gật đầu. * Không khí trong phòng bệnh khác với vẻ nghiêm trọng bên ngoài, ngược lại có một loại cảm giác yên bình khó tả. Khương Từ vừa mở cửa bước vào liền thấy một ông lão hơn chín mươi tuổi suy yếu nằm trên giường bệnh, đầu tóc bạc phơ, nhưng tóc được chải chuốt không có chút rối nào, hốc mắt sâu, hai mắt đục ngầu yên lặng nhìn lên trần nhà, mặc dù sắp không được nhưng ông vẫn muốn ra đi thanh thản. Khương Từ chậm rãi đóng cửa lại, bước chân nhẹ nhàng đi đến mép giường. Lão gia tử hình như đang nhớ ra điều gì đó, bị bộ dáng của cô làm xao động, ánh mắt nhìn đến, giọng nói già nua vang lên: “Từ nha đầu đến rồi.” Khương Từ gật đầu, giọng nói có chút cứng ngắc: “Ông nội.” Lão gia tử mười năm nay không gặp cô, đôi mắt sắc bén năm xưa đã không còn, giờ phút này giống như một ông lão hòa ái dễ gần. Ông ho nhẹ, giọng nói yếu ớt cùng với thương xót và yêu thương: “Trước khi đi ông nội có thể gặp con, đợi khi xuống đất cũng có thể nói cho ba con biết con trông như thế nào.” Khóe mắt Khương Từ có chút ẩm ướt không giải thích được, cô lắc đầu nói: “Ông nội, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Lão gia tử sống đến tuổi này đã xem thường sinh mệnh, ông kêu Khương Từ tiến lên, bàn tay già đầy nếp nhăn vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Con, bộ dáng rất giống mẹ con.” Khương Từ rũ mắt xuống, lại nhìn thấy một tấm ảnh ố vàng đặt trên tủ đầu của lão gia tử. Trên bức ảnh là một người đàn ông có vẻ chưa đến 30 tuổi. Anh có khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, ít nói ít cười, mặc bộ quân phục đứng thẳng tắp. Là người đàn ông đã phải trải qua vô số lần mưa bom bão đạn mới có thể luyện ra khí tràng mạnh mẽ như này. Khi Khương Từ nhìn thấy tấm ảnh đã ố vàng này, nước mắt lập tức nhòe đi đôi mắt. “Đời này ông có bốn đứa con trai, duy nhất chỉ có thằng tư mất sớm.” Miệng lão gia tử nỉ non, hai mắt đục ngầu buồn bã: “Là chúng ta có lỗi với thằng tư.” Khương Từ không nói nên lời, chỉ biết rơi lệ. “Nha đầu đừng khóc, nghe ông nội nói.” Lão gia tử vốn đã suy yếu, ông thở một hơi, nắm lấy tay Khương Từ, thở mạnh: “Mẹ con không cho con nhận tổ quy tông, ông nội cũng không ép buộc.” Hai bên giằng co mấy chục năm, đến lúc lão gia tử sắp đi cũng thỏa hiệp: “Ông nội chỉ hy vọng con có thể sống tốt, thay ba con tồn tại.” Ông chỉ vào tấm di chúc đặt trên giường bảo Khương Từ mở ra xem. Trong tập hồ sơ có hai bản, một bản là di sản để lại cho ba ruột Khương Từ hơn 20 năm trước, bản còn lại là con trai cả và con dâu cả cùng luật sư chứng kiến hạ bút kí xuống. “Ông nội biết bao năm qua con và mẹ con chịu ủy khuất, cũng trách chúng ta tìm cho ba con nuôi một đứa con gái trên danh nghĩa, bây giờ muốn bù đắp cũng đã quá muộn……” Lão gia tử phát run chỉ ngón tay vào di chúc: “Con coi như tội nghiệp lão già này mà nhận lấy.” Con người một khi nhận ra cuộc sống của mình sắp kết thúc, sẽ bắt đầu sắp xếp tang lễ cho mình thật tốt. Lão gia tử không giao tài sản đứng tên mình cho nhóm con trai, cháu trai mà toàn bộ để lại cho cháu gái Khương Từ. Những áy náy và tội lỗi bao nhiêu năm nay ông cũng muốn trước khi ra đi có thể bù đắp một chút, sau khi chết ở dưới suối vàng cũng có thể giải thích với con trai. Người càng già lại càng hoài cổ. (*) Hoài cổ: Luyến tiếc, tưởng nhớ cái thuộc về thời xưa cũ. Ngón tay trắng nõn của Khương Từ nắm chặt hai tờ di chúc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. “Ông nội cũng không có thứ gì có thể để lại cho con, chỉ có những thứ này.” Lão gia tử thấy cô cuối cùng cũng bằng lòng nhận lấy, khuôn mặt khô gầy lộ vẻ hòa ái, ông thở hổn hển nói với Khương Từ: “Nha đầu, con tuổi còn nhỏ đã không có ba chăm sóc, bảo vệ, ông nội đã dặn dò với các bác các anh con…… Về sau nếu con có khó khăn gì thì cứ nói với chúng nó, đây là ông nội nợ con.” 【A edit mà rớt nước mắt 】 Khương Từ nặn ra một nụ cười xấu, nhỏ giọng nói: “Con rất tốt.” Sâu trong nội tâm trước sau cô vẫn không muốn dây dưa với Khương gia nhưng khi nhìn thấy ánh mắt u buồn của lão gia tử, lời nói đến bên miệng lại dừng lại. Lão gia tử nói chuyện với cô rất lâu, hơi thở cũng yếu dần. Hô hấp của ông lúc nặng, lúc lại như hụt hơi, nói với cô: “Nói chuyện với ông nội một chút, ba con từng nói…… khi còn nhỏ con rất giỏi kể chuyện, kể cho ông nội một chuyện có được không?” Khương Từ gật đầu, giọng nói nghẹn trong cổ họng: “Được.” “Nha đầu, con đặt ảnh chụp ba con vào trong lòng bàn tay ông nội đi.” Lão gia tử nhớ mong người con trai quá cố, ngay cả trong thời khắc này cũng không nỡ buông tay. Khương Từ kìm nén những giọt nước mắt trong hốc mắt đỏ hoe, cẩn thận đặt tấm ảnh ố vàng vào lòng bàn tay lão gia tử, khép tay lại..