Cô ấy rất không vui!
Chương 7 : người chị
Edit: Gấu Đại tỷ
Beta: Gấu muội muội
- --------------
"Người mới đến công ty khi nào lại không hiểu lễ phép như vậy, nhìn thấy tiền bối mà không có một lời chào hỏi? Chẳng lẽ cho rằng bên trên có người nâng đỡ, liền có thể ngang hàng với các tiền bối trong công ty sao?"
Lục Hi Hòa lời này nói ai, mọi người ở đây trong lòng đều biết rõ ràng, thật ra rất nhiều người không thích Mạnh San San, dù sao mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, chỉ vì chị họ cô ta làm trong công ty là có thể không coi ai ra gì sao?
Tuy mọi người không thích cô ta nhưng cũng không dám nói gì, chỉ dám bàn tán sau lưng mà thôi.
Nhưng những lời này của Lục Hi Hòa đã nói hộ tiếng lòng của không ít người, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã sớm vỗ tay vì Lục Hi Hoà.
Mạnh San San cảm thấy ánh mắt như kim châm của những người xung quanh dừng ở trên người cô ta, làm cho cô ta xấu hổ, nhưng cô ta ỷ vào có Hà Phỉ nên dù biết Lục Hi Hòa đang nói mình mà vẫn nói chuyện không hề khách khí.
"Chị đang nói ai đấy?"
Nụ cười tươi trên mặt của Lục Hi Hòa hơi thu lại, cô khoanh tay trước ngực, mặt vô biểu tình nhìn thẳng cô ta.
Chẳng lẽ tính tình cô dạo này tốt quá sao?
Một người mới vừa ký hợp đồng mà có thể nói chuyện với cô như vậy?
Mạnh San San bị Lục Hi Hòa nhìn thấy hơi chột dạ, khí thế của Lục Hi Hoà rất lớn nhưng cô ta cũng không muốn yếu thế trước mặt cô chút nào.
"Ai là người thích hợp để nói, việc mình làm mà còn không biết ······ sao?" Lục Hi Hòa cố tình dừng lại, rồi mới nói hết câu.
Tiên nữ không thể nói tục trước công chúng, phải nhịn.
Lúc Lục Hi Hòa cố tình dừng lại làm cho mọi người xung quanh không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Chị ·······"
"San San." Hà Phỉ thấy Lục Hi Hòa dễ dàng chọc tức Mạnh San San, cô ta đành phải cảnh cáo gọi Mạnh San San.
Mạnh San San nhìn thấy sắc mặt Hà Phỉ không tốt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mặc dù cô gọi là chị Hà Phỉ nhưng quan hệ của hai người cũng không thân thiết đến như thế, nên cô vẫn rất sợ chị ta.
Hà Phỉ nhìn về phía Lục Hi Hòa, thấy nụ cười của cô vẫn rực rỡ như cũ, ánh mắt lạnh xuống, khẽ nói với Lục Hi Hòa: "Đừng quá phận, một vừa hai phải thôi."
"Tôi không hiểu ý của chị Hà lắm." Lục Hi Hòa không quan tâm chuyện Hà Phỉ đã cố ý nói nhỏ xuống, vẫn trả lời chị ta bằng âm lượng bình thường.
Không hiểu? Hà Phỉ cô đã nói rõ như thế mà cô ta còn không hiểu cái quỷ à?
Chẳng qua những lời mà cô ta nói hôm nay, mọi người đều thấy rằng cô ta muốn dạy dỗ Mạnh San San, chị nói một câu đừng quá phận một vừa hai phải là cho cô ta bậc thang để xuống, khuôn mặt tiên nữ của cô ta muốn để vào đâu? Chẳng lẽ cô ta không cần mặt mũi à?
"Tôi không rõ chị Hà muốn nói đến chuyện người mới không lễ phép khi gặp tiền bối hay là vì công bằng với mọi người mà tiền bối nhắc nhở người mới là quá phận?"
"Lục Hi Hòa."
"Tiền bối à, chị nói gì thì tôi sẽ nghe theo, bởi vì chị là tiền bối của tôi, cho dù tôi có không thích chị thì khi nhìn thấy chị, tôi vẫn cười đến ba phần, tất cả mọi người ở đây chứng kiến nên diễn một chút chắc không quá khó đi?"
Ngay lúc đó mặt Hà Phỉ tái đi luôn, Lục Hi Hòa coi đó như một trò chơi đố chữ.
Mọi người đang xem đều vẻ mặt muốn cười lại không dám cười, tuy nói Lục Hi Hòa và Hà Phỉ đều là chị em trong cùng một công ty, nhưng tất cả mọi người đều biết, Hà Phỉ đang bị đình trệ, công ty có thể giữ lại vị trí cho chị ta cũng đã nể mặt chị ta, nói cho cùng đã là một nữ minh tinh hết thời.
Còn Lục Hi Hòa lại không như thế, cô là nữ diễn viên xuất sắc nhất lại đang trong thời kỳ thăng hoa nhất nên công ty nâng đỡ còn không kịp.
"Nếu tôi nhớ không nhầm, người mới vào công ty chúng ta đều sẽ được đào tạo một khóa học về lễ nghi, chưa bao giờ dạy ra mấy người mới không có lễ phép, vậy thì chuyện Mạnh tiểu thư không lễ phép như thế không phải vấn đề của công ty, vậy thì ở đâu?" Lục Hi Hòa mỉm cười.
Người chung quanh chợt hiểu ra. Chị Lục thật trâu bò, mắng chủi người không hề thô tục nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Mạnh San San hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, Lục Hi Hòa đang châm biếm cô ta không có gia giáo, "Lục ········"
"Xin lỗi!"
Hà Phỉ nâng cao âm lượng hai chữ đó lên để cắt lời Mạnh San San đang chuẩn bị mắng chửi, khiến mọi người xung quanh đang nói nhỏ phải im lặng.
Mạnh San San vô cùng đắc ý nhìn Lục Hi Hòa, "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không xin lỗi tôi."
Lần này Lục Hi Hòa thật sự muốn cười, không phải nụ cười tiên nữ tiêu chuẩn, cũng không phải nụ cười vênh váo tự mãn của Mạnh San San, mà là cười như không cười nhìn Hà Phỉ.
Ngu xuẩn!
Hà Phỉ kéo cánh tay của Mạnh San San, lôi đến trước mặt Lục Hi Hoà, "Mau xin lỗi Lục tiểu thư!"
Tay Mạnh San San bị Hà Phỉ kéo mà đau nhói, còn chưa kịp kêu ca gì, vành mắt đã đỏ lên, "Chị ·······"
"Chị không muốn nói lần thứ hai." Hà Phỉ lạnh lùng nói.
Mạnh San San tủi thân muốn chết, nhưng sợ Hà Phỉ, dù không tình nguyện cũng phải ngoan ngoãn xin lỗi.
"Em xin lỗi."
"Khi mắng chửi người khác giọng cũng không nhỏ, mà đến khi xin lỗi lại giống như muỗi kêu thế, không nghe được gì? Sao, đây là xem thường? Hay xin lỗi làm cô tủi thân?"
Lục Hi Hòa đối với người ngoài có tiếng là tiểu tiên nữ trong sáng vô hại, nhưng người quen với cô đều biết, cô không chỉ là một tiểu tiên nữ mà tức giận lên lại là cấp bậc nữ vương.
Mạnh San San ngẩn ra, cô ta theo bản năng nhìn về phía Hà Phỉ, nhưng Hà Phỉ vẫn lạnh nhạt không nhìn cô ta một lần, nên cô ta đành phải quay đầu nói lại một lần nữa với Lục Hi Hòa: "Thật xin lỗi chị Hi, vừa rồi em sai rồi, hy vọng chị có thể tha thứ cho em."
Lần này nói rõ ràng hơn lần trước rất nhiều, không cần biết có thật lòng hay không, nhưng sự thật lòng bên ngoài Lục Hi Hòa vẫn thấy được, vì thế khóe miệng cười sâu hơn.
"Ai nha, không sao, biết sai mà sửa là tốt rồi, về sau cô vẫn là hậu bối của tôi, thì người làm tiền bối như tôi sẽ quan tâm cô thật tốt, ví dụ như Hà tiền bối quan tâm tới tôi, chị thấy có đúng không chị Hà?"
Nghe giọng nói dịu dàng đột ngột của Lục Hi Hòa, moi người xung quanh công ty cũng đã tập mãi thành quen, Chị Lục đã hoàn toàn nhập vai cả trong cuộc sống rồi.
Lục Hi Hòa nói mấy câu trước thì không vấn đề gì, nhưng câu sau người có chút đầu óc đều biết có ẩn ý bên trong, Hà Phỉ trợn mắt lên nhìn Lục Hi Hòa, nghiến răng nghiến lợi nói, "Phải."
Lục Hi Hòa mặc kệ Hà Phỉ nghiến răng nghiến lợi, dù sao người cô đã dạy dỗ xong, nên truyền đạt cũng đã truyền đạt rồi, tóm lại, trận chiến này cô thắng mà không có khói thuốc súng.
"À, đúng rồi, San San, sau này cô phải nhớ kỹ, đằng sau cô còn có chị Hà, phải chú ý đến lời nói hành động của mình, không sẽ làm cho chị Hà mất mặt, có chuyện gì cũng phải nói cho chị Hà biết, chị ấy không đồng ý thì đừng có làm······· ai, thôi không nói nữa, sắp đến giờ họp rồi, tôi đi trước nhé, chị Hà, hẹn gặp lại."
Sau khi nói xong Lục Hi Hòa không nhìn sắc mặt của hai người đó nữa, dẫm lên đôi giày cao gót thướt tha hướng đến phòng họp.
Mọi người thấy Lục Hi Hòa đi cũng biết vở kịch này đã kết thúc, tất cả cũng không muốn ở lại để cho Hà Phỉ trút giận, vì thế tốp năm tốp ba tản ra, đi làm việc riêng của mình.
Hà Phỉ nhìn bóng dáng mảnh khảnh cao gầy của Lục Hi Hòa, đôi xinh đẹp sắp bốc hỏa đến nơi, người phụ nữ này thật thủ đoạn, tâm cơ sâu không lường được, lại có thể dùng cách này để làm cho chị ta và Mạnh San San mất mặt.
Người phụ nữ này cho chị ta một chiếc mũ thật ra là muốn nói cho mọi người biết nếu tôi có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là do chị Hà Phỉ đâm sau lưng, rồi mặt kệ Mạnh San San có làm gì thì tốt hay xấu cũng tính trên đầu chị ta, muốn để tất cả mọi người biết, Mạnh San San nghe lời của chị ta nhất.
Mạnh San San biết Hà Phỉ đang rất tức giận, trong lòng vừa lo lại vừa sợ, chỉ muốn xin lỗi Hà Phỉ, để chị ta không tức giận nữa.
"Chị, đối ·······"
"Câm miệng!"
"Cô đấu không lại cô ta thì an phận cho tôi, nếu có thua trong tay cô ta thì cũng đừng trách người làm chị này không cảnh báo trước!"
"Em ······ đã biết ······"
Đứng ở tầng 2 nhìn hết được màn vừa rồi, Kỷ Diễn thu hồi ánh mắt nhìn Lục Hi Hoà, nghĩ đến lời nói của cô vừa rồi, khóe miệng không khỏi cong lên, quả nhiên không bao giờ chịu thua.
Tiếu Mính không khỏi nuốt nước bọt, giọng nói vừa ngọt như mật lại mạnh mẽ kia vẫn còn vang vọng trong đầu anh ta "Oa, đây đâu phải tiểu tiên nữ, mà là nữ vương mẹ của tiểu tiên nữ."
Kỷ Diễn nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: "Vậy cậu còn thích cô ấy?"
Tiếu Mính nhìn ông chủ nhà mình một cách kỳ lạ, "Thích chứ, vì sao lại không thích, như vậy rất tốt, khuôn mặt đã như tiểu tiên nữ, nếu tính cách cũng như vậy còn không bị người ta bắt nạt, ngài không phải không thấy, hai người phụ nữ vừa rồi sắc mặt đáng sợ như nào."
Kỷ Diễn không nói tiếp đề tài này nữa, "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."
Tiếu Mính: "???"
Ngài còn biết lãng phí thời gian, ngài quên là chính ngài dừng xem trò này trước a!!!
Đang nói, phía trước vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên, "Kỷ tổng, ngài tới rồi?"
Kỷ Diễn nhìn thấy Trâu Mẫn Dư đang đến chỗ này, lạnh lùng lên tiếng: "Vâng, tôi đến từ sớm."
Thuận tiện xem kịch hay.
*
Lục Hi Hòa vừa mới đi qua, thì nghe thấy giọng nói của Chu Chỉ Yểu.
"Thật trâu bò, chị Hi."
Lục Hi Hòa liếc mắt nhìn Chu Chỉ Yểu, "Đồ tiểu nhân âm thầm đứng xem, nếu thấy sao không ra giúp đỡ cho tôi?"
"Khí thế nữ vương lớn như thế thì cần gì người giúp đỡ? Nhưng cô hôm nay làm lớn như vậy, sợ sẽ kết thù với Hà Phỉ."
Lục Hi Hòa cười nhạo, "Tôi cùng chị ta không phải đã sớm không thể hòa thuận rồi sao?"
"Tôi không hiểu, sao cô lại không thích Hà Phỉ, ngay từ khi vào công ty tôi thấy cô đã có sự thù địch với chị ta."
Lục Hi Hòa nhìn cô, sau đó cụp mắt xuống đi lên phía trước, "Thì chị ta cũng đâu thích tôi."
Chu Chỉ Yểu đi theo, "Không đúng, rõ ràng là cô chán ghét chị ta trước."
"Chị ta khó chịu với tôi trước."
Mễ Ni đi theo nhìn chị Hi và chị Yểu, im lặng liếm môi.
Chị Yểu, có phải chị quên mất chuyện gì không, hai người không phải đối thủ một mất một còn sao? Mà bây giờ lại tung tăng đi cùng nhau thế này???
Tác giả có lời muốn nói: Phải biết rằng tiểu Lục tổng của chúng ta không phải dễ chọc!!!
Ps: Chiều nay 6 giờ canh hai
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
32 chương
21 chương
102 chương
34 chương
11 chương
57 chương
102 chương