Cô ấy rất không vui!
Chương 53 : Là công ty truyền thông nào! chị muốn tìm họ đối chất!
Edit: An
Beta: Gấu Bụng Bự
- --------
Trong studio.
"OK, kết thúc!"
Cường độ quay chụp cao trong một thời gian dài như vậy cuối cùng cũng kết thúc, mọi người có mặt ở đó đều nở một nụ cười thoải mái.
Lục Hi Hoà cúi người với nhóm nhân viên công tác lễ phép nói một tiếng: "Vất vả rồi."
Một lát sau, mọi người bắt đầu thu dọn đạo cụ, Lục Hi Hoà cũng chuẩn bị đi thay quần áo. Giờ này về cô vẫn kịp ăn trưa với Kỷ Diễn.
"Chị Hy." Mạnh San San bên cạnh đột nhiên đi tới trước mặt cô.
Lục Hi Hoà lãnh đạm nhìn cô ta, hỏi: "Sao vậy, có việc gì?"
Gần đây cô không thể hiểu nổi ý tứ của Mạnh San San. Mỗi lần nhìn thấy cô đều mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, cứ lặp đi lặp lại làm cô nhìn thôi cũng thấy mệt.
"Chị Hy, thật xin lỗi. Em xin lỗi vì những hành động đã làm với chị trước kia." Nói xong, Mạnh San San cúi người xuống về phía cô.
Lục Hi Hoà nhíu mày, cô ta muốn gì đây? Sao cô lại có chút không rõ ràng lắm?
Nhưng cô cũng không muốn so đo cùng cô ta nhiều làm gì. Nói cho cùng, người cô muốn thực sự so đo cũng không phải cô ta.
"Tuy tôi không biết cô vì sao lại làm vậy, nhưng lời xin lỗi tôi thì nhận. Tôi có việc đi trước."
Mạnh San San lui về phía sau: "Vâng... A!"
Chuyện xảy ra quá đột ngột. Lục Hi Hoà chỉ nhìn thấy Mạnh San San đột nhiên nghiêng về phía sau, cô theo bản năng đưa tay kéo lấy cô ta. Nhưng động tác của cô vẫn không kịp. Cô còn chưa đụng tới cô ta, Mạnh San San đã từ trên bục lăn xuống.
Lục Hi Hoà lập tức ngơ ngác, cô sửng sốt hai giây mới phản ứng lại.
"Mạnh San San!" Cô vừa kêu vừa chạy xuống.
Động tĩnh lớn như vậy khiến mọi người xung quanh sợ hãi, sôi nổi đi tới chỗ họ.
Màu máu đỏ sẫm từ trán cô ta chảy xuống mặt, nhìn có vài phần đáng sợ. Đó chỉ là nhìn vết thương ngoài da, cô ta lăn xuống như vậy, rốt cuộc có bị thương bên trong không còn khó nói. Sắc mặt cô ta tái nhợt, hô hấp dồn dập, ý thức mơ hồ, trạng thái nhìn không tốt chút nào.
"Mạnh San San, Mạnh San San, cô không sao chứ?"
"Mạnh San San! Mạnh San San!"
"Mọi người mau gọi 120! Nhanh lên!"
Lời Lục Hi Hoà thức tỉnh mọi người chân tay đang luống cuống.
"Đừng gọi nữa, không kịp đâu. Hi Hoà, em giúp chị một tay, chị lái xe đưa cô ấy tới bệnh viện gần nhất." Tiếng Thái Nguyệt chen vào.
"Được, được."
Mà lúc đoàn người đang vội vàng, ở một góc cách đó không xa không ai chú ý tới một người giơ điện thoại chụp lại cảnh Lục Hi Hoà và Mạnh San San vừa rồi. Rốt cuộc là bắt đầu chụp từ khi nào cũng khó mà nói được.
*
Lục Hi Hoà đứng ở cửa phòng phẫu thuật, nhìn đèn cấp cứu đang sáng lên cũng không biết tình trạng Mạnh San San thế nào.
Thái Nguyệt đi tới bên cạnh Lục Hi Hoà, cô cùng lắm mới chỉ rời đi vài phút, Mạnh San San sao lại từ trên bục lăn xuống được vậy?
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Em cũng không rõ lắm. Cô ta tới xin lỗi em, sau đó em nói em có việc phải đi, sau đó cô ta nhường đường cho em lui hai bước, ai ngờ cô ta liền ngã xuống. Chuyện xảy ra quá nhanh, em không kịp đỡ cô ta."
"Trên sân khấu chỉ có hai người?"
"Vâng, đúng vậy. Những người khác đều đang ở dưới thu dọn..." Nói được một nửa, Lục Hi Hoà liền cảm thấy kì lạ: "Chị Nguyệt, chị có ý gì, chắc chị không nghi ngờ em đẩy cô ta đấy chứ?"
"Em nói bậy bạ gì đó, chị còn không hiểu rõ em hả?" Thái Nguyệt vội nói, cô sao có thể hoài nghi cô ấy?
Cô nhíu chặt mày, giọng nói mang theo vài phần lo lắng: "Trong lòng chị có chút bất an."
"Sao lại phải bất an, em không thẹn với lòng, lo lắng làm gì..."
"Chị Hi, chị Nguyệt, không xong, không xong rồi!"
"Chuyện gì, loạn hết cả lên?" Trong lòng Thái Nguyệt đột nhiên nhảy dựng.
Doanh Doanh thở hổn hển, nói không lưu loát được, lại còn rất tức giận, "Chuyện vừa rồi không biết... là ai chụp lén lại đưa tin hot cho bên truyền thông... hiên tại trên mạng đều nói là chị đẩy Mạnh San San ngã!"
"Cái gì?" Lục Hi Hoà không tin nổi, mở to mắt nhìn: "Em nói lại lần nữa."
"Bên ngoài đều nói là chị đẩy,... hiện tại không ít phóng viên đang vây quanh ngoài bệnh viện."
"Nói hươu nói vượn! Là công ty truyền thông nào! Chị muốn tìm họ đối chất!" Lục Hi Hoà tức tới cười luôn. Hiện tại truyền thông muốn nổi danh tới mức đạo đức nghề nghiệp cũng không cần. Chuyện không có một chút căn cứ nào lại dám nói bậy!
"Chị Hy, bên ngoài phóng viên thật sự rất đông, hay là tạm tránh một lát đi?" Doanh Doanh lo lắng nói.
"Trốn? Sao chị lại phải trốn? Sao chị phải chịu bị hắt nước bẩn chứ? Hơn nữa nếu giờ chị trốn không phải để họ có cớ mà nói sao. Tới lúc đó không biết còn muốn thêu dệt thế nào. Chị tuyệt đối không thể trốn."
"Không sai, không trốn. Không chỉ không trốn mà còn phải nghênh đón chính diện." Thái Nguyệt tán đồng quan điểm của Lục Hi Hoà. Dù biết sắp phải đối mặt với chuyện gì, bọn họ cũng không thể lùi bước.
"Doanh Doanh, đem tin tức kia đưa chị xem."
"Dạ."
Doanh Doanh lấy di động đưa cho cô. Bọn họ thực sự bị chụp lén. Do góc chụp nên những bức ảnh này rất dễ gây hiểu lầm, nhất là lúc cô đưa tay muốn kéo Mạnh San San lại. Trong ảnh nhìn giống như cô muốn đẩy cô ta xuống.
Lục Hi Hoà trầm mặc xem tin tức, xong cô đưa điện thoại trả lại Doanh Doanh.
"Ra ngoài đi."
Tới gần cửa bệnh viện, Lục Hi Hoà liền nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài. Âm lượng như vậy khẳng định bên ngoài phóng viên không ít, nhưng Lục Hi Hoà không lo lắng chút nào. Không làm chính là không làm, bất kể ai cũng đừng hòng ép uổng cô.
"Lục Hi Hoà ra rồi!" Trong đám người không biết ai hô lên, hiện trường ầm ĩ bỗng yên tĩnh hai giây, rồi lại tiếp tục ồn ào hơn.
"Lục tiểu thư, rốt cuộc cô cũng ra rồi!"
"Lục tiểu thư, mời cô giải thích một chút tin tức kia, cô có phải hay không thật sự đẩy Mạnh tiểu thư!"
"Lục tiểu thư, mời cô nói rõ ràng một chút!"
Mấy người Lâm Lượng bảo vệ xung quanh Lục Hi Hoà đều đề phòng nhìn đám phóng viên, như đề phòng một đám quái vật ăn thịt không nhả xương.
Lục Hi Hoà nhìn cửa bệnh viện bị vây chặt như nêm, nhàn nhạt nói với họ: "Hiện tại chúng ta đứng ở cửa bệnh viện người ta ồn ào như vậy không hay lắm, nếu tiện thì đi qua bên kia đi?"
Nói xong, Lục Hi Hoà đi nhanh về phía khoảng sân trống cách đó không xa. Các phóng viên cũng nhanh chân đi theo, y như nhìn chằm chằm vào cái bánh bao thơm. Lúc bọn họ đều tới rồi cô mới dừng lại.
"Lục tiểu thư, hiện tại cô có thể giải thích một chút không?"
"Giải thích cái gì?"
"Chuyện Mạnh San San trượt chân, chẳng lẽ không phải cô làm sao?"
"Anh tận mắt nhìn thấy sao, hai con mắt anh nhìn thấy tận tường là tôi..." Lục Hi Hoà mỉm cười giơ hai tay lên, "đẩy xuống sao?"
"Tuy không nhìn thấy, nhưng mà không phải có ảnh chụp được sao?"
Lục Hi Hoà chậm rãi thu lại nụ cười, "Mọi người làm truyền thông chẳng lẽ không biết có cái thủ pháp quay chụp là tá vị sao? Chỉ bằng mấy tấm hình liền một mực khẳng định là tôi làm? Tại đây tôi xin nói rõ ràng, tôi Lục Hi Hoà hành đến chính ngồi đến đoan, chuyện tôi không làm tôi tuyệt đối không thừa nhận. Nếu muốn đem đống nước bẩn này hắt vào tôi, vậy mời lấy ra chứng cứ, nếu không tìm được chứng cứ."
"Tôi chỉ giải thích như vậy, mặt khác tôi cũng không muốn nói gì thêm. Những chuyện khác, mời các vị chờ Mạnh tiểu thư tỉnh lại rồi đích thân hỏi cô ấy." Lời nên nói cô đã nói hết, Lục Hi Hoà cũng không muốn tiếp tục ngây ngốc ở đó.
Trước mặt truyền thông, Lục Hi Hoà luôn là kiểu gặp người liền cười, có tiếng là tính tình ôn hoà. Hiện tại cô mạnh mẽ như vậy không khỏi làm đám phóng viên chấn động. Không thể không thừa nhận, lúc cô nói những lời đó khí thế cực kì lợi hại, đến nỗi cô cứ vậy công khai rời đi cũng không có người dám chặn lại.
"Hi Hoà, hôm nay em cũng mệt rồi, đưa em về nhà trước đã. Chuyện này em cũng không cần nghĩ nhiều, về trước nghỉ ngơi cho tốt, chị đi tới công ty giải quyết."
Lục Hi Hoà gật đầu, "Được."
Đang nói chuyện, điện thoại Lục Hi Hoà vang lên: "Chị nhận điện thoại."
"Alo."
Sau khi cúp máy, Thái Nguyệt nhìn Lục Hi Hoà nói: "Hi Hoà, chắc không đưa em về trước được rồi."
"Sao vậy?"
"Công ty gọi tới, muốn chúng ta quay về công ty một chuyến, cả em nữa."
"Vâng, thì đi vậy."
*
Văn phòng tổng giám đốc Thiên Ngu.
"Kỷ tổng, anh xem."
Tiếu Mính đưa máy tính bảng trước mặt Kỷ Diễn. Kỷ Diễn nhìn nội dung tin tức, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Tiếu Mính đứng một bên sợ hãi, anh ta biết rõ, một khi Kỷ tổng tức giận, anh ta so với bất luận kẻ nào đều rõ kết quả của chuyện đó. Anh ta đi theo Kỷ tổng đã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên thấy sắc mặt ông chủ đen như vậy.
"Điều tra cho rõ chuyện này."
"Vâng."
Sau khi đưa lại máy tính bảng cho Tiếu Mính, anh đứng lên lấy áo vest đi nhanh ra ngoài.
"Kỷ tổng, anh muốn đi đâu?" Tiếu Mính đi theo phía sau hỏi.
"Tan làm." Kỷ Diễn không quay đầu lại mà rời đi luôn.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
4 chương
113 chương
222 chương
67 chương