Cô ấy rất không vui!

Chương 42 : Em như vậy anh có muốn không

Edit: An Beta: Gấu Bụng Bự - ------------ Lục Hi Hoà từ phòng ngủ đi ra, không bật đèn mà cứ vậy rón rén trong bóng tối từ phòng khách mò ra tới huyền quan. Lúc đặt tay lên tay nắm cửa, cô cố ý nhìn qua của phòng Thẩm Quyến, lúc này vẫn như cũng đóng chặt. Vì thế cô mới cực kỳ cẩn thận mở cửa, sau đó đi ra ngoài. Oa, cảm giác này cực kì giống trước kia khi trốn học đi tiệm net, lo lắng đề phòng các kiểu, kích thích quá! Cô vừa ra khỏi cừa liền thấy Kỷ Diễn đang dựa ở cạnh cửa. Hình như anh tắm xong không lâu, tóc còn chưa khô hẳn, dáng người cao dài trong bộ đồ thoải mái, cả người mang lại cảm giác tươi mát. "Kỷ Diễn". Cô vui vẻ gọi anh một tiếng, nhưng mà không dám lớn tiếng, chạy tới chỗ anh. Hẳn là anh mới tắm xong không lâu, mùi sữa tắm trên người vẫn chưa mất đi, mùi hương thơm mát, cô rất thích. "Ừm." Kỷ Diễn đứng thẳng người. Chỉ một từ đơn này của Kỷ Diễn làm Lục Hi Hoà nhạy cảm phát hiện ra không thích hợp: "Anh sao vậy?" Sao có chút cảm giác lãnh đạm nhỉ? "Hi Hoà, anh có lời muốn nói với em." Anh nghiêm túc như vậy, sao cô lại thấy bất an nhỉ? Vì thế cô mở miệng ngăn anh lại. "Chờ đã, anh muốn chúng ta ở trên hành lang này nói chuyện sao?" Kỷ Diễn kéo tay mềm nhỏ của cô: "Vậy chúng ta vào trong rồi nói." Bàn tay anh ấm áp khô ráo, bất an trong lòng Lục Hi Hoà tan đi không ít. Nên cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh. "Em ngồi xuống sofa trước đi." "Được." Kỷ Diễn rót cho cô một ly nước ấm đặt trên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Lục Hi Hoà bị anh làm cho mất hết kiên nhẫn, nghiêng người hỏi. "Anh muốn nói với em cái gì?" Vừa rồi sau khi ăn cơm trở về, Kỷ Diễn ngồi trên sofa thật lâu. Trong khoảng thời gian này, anh đem tình cảm của bản thân suy nghĩ cẩn thận. Anh biết cô ấy thích mình, anh cũng thích cô, chuyện này không có gì phải nghi ngờ. Nhưng vừa rồi Thẩm Quyến một phen hỏi thăm làm anh ý thức được, anh còn chưa chính thức nói với cô ý muốn chân thật của mình. Như vậy đối với cô mà nói là không công bằng, cũng không có trách nhiệm. Nếu nói lúc trước anh không đáp lại là vì cảm tình của anh với cô còn mơ hồ. Nhưng hiện tại, anh so với bất cứ ai đều rõ ràng, anh thích cô, so với mình tưởng tượng còn thích hơn nữa. "Anh nghĩ chúng ta có phải nên đem quan hệ của hai đứa nói rõ ràng một chút?" "Cái gì... anh có ý gì?" Đừng nhìn cô hiện tại dáng vẻ trấn định tự nhiên, chỉ cô mới biết mình đang khẩn trương cỡ nào. "Anh năm nay 30 tuổi, lớn hơn em tám tuổi, ở nước ngoài sống bốn năm, ở nước ngoài có một phần gia sản của anh, hiện tại anh ở trong nước quản lý một công ty giải trí, có một em gái cùng cha khác mẹ, anh như vậy có khả năng không tốt giống như em tưởng tượng đâu, anh có chứng ám ảnh cưỡng chế, có thói quen sạch sẽ, không thích có người phá vỡ sinh hoạt tiết tấu sinh hoạt của mình..." Nghe anh nói, Lục Hi Hoà không khỏi nín thở: "Anh... anh nói với em chuyện này làm gì?" Kỷ Diễn nhìn về phía cô ánh mắt mắt ôn nhu, anh đưa tay nắm lấy hai tay cô đang đặt trên đùi, nắm vào lòng bàn tay mình, nho nhỏ, mềm mại, tinh tế. Anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát mu bàn tay cô. "Anh nói một hồi đó là cuối cùng muốn hỏi em một câu, anh như vậy, em có còn nguyện ý chấp nhận anh không?" Thật ra lúc anh nói một hồi lâu như vậy, cô có dự cảm anh sau đó hẳn là có lời muốn nói. Nhưng tới lúc anh thực sự nói ra, trong đầu cô vẫn trống rỗng một hồi. Cô cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Diễn dừng trên người mình, không giống như lúc đầu lãnh đạm xa cách, cũng không giống mấy giờ trước bùng cháy mãnh liệt, mà là xưa nay chưa từng có một vẻ ôn nhu mềm mại. Anh cứ như vậy buông bỏ sự kiêu hãnh, chỉ vì chờ câu trả lời của cô. Lục Hi Hoà nói không nên lời cảm xúc của mình lúc này, nhưng cô rất rõ ràng, trong lòng cô đã bị sự cảm động lấp đầy, nên cũng nắm chặt lấy bàn tay anh. "Em năm nay 22, có một em trai khác cha khác mẹ, nghề nghiệp là diễn viên, tính cách em không rõ ràng, khi tốt khi xấu, cụ thể phải tuỳ tình huống, đôi khi cũng sẽ không khống chế được chính mình, em cũng có chút tuỳ ý, không có khuôn mẫu, làm việc cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, em như vậy, anh có muốn không?" Kỷ Diễn thở dài một hơi, dáy mắt nổi lên ý cười ấm áp, đưa tay ôm cô vào trong ngực. "Muốn, đương nhiên muốn." Thanh âm khàn khàn cảm tính. Khoé miệng Lục Hi Hoà không kiềm chế được nhếch lên, đưa tay ôm lấy eo anh: "Em cũng muốn." Lục Hi Hoà cảm thấy cả người như đang phiêu ở trên mây, cảm giác không chân thật chút nào. Từ lúc bắt đầu cô đối với Kỷ Diễn tìm mọi cách trêu chọc, mà anh vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách với cô. Có một đoạn thời gian, cô cảm thấy Kỷ Diễn không thích mình. Nhưng anh lại đột nhiên vì cô mà mất khống chế, thoả hiệp với cô, không nói tiếng nào mà bao dung, sủng nịch lại làm cô cảm thấy thật ra anh vẫn thích mình. Đặc biệt là lần đó cô xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, khi cô tỉnh lại từ cơn ác mộng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy lại là anh, làm cô vốn rất sợ hãi lại được trấn an. Giống như chỉ cần nhìn anh một cái, mọi nỗi sợ hãi đều có thể tiêu tan. Cô nói mình làm chuyện gì đều chỉ có thể nhiệt tình được ba phút, nhưng việc thích anh lại kiên trì rất lâu, hơn nữa cô cảm thấy mình vẫn sẽ luôn kiên trì như vậy. "Hi Hoà." "Dạ?" Lục Hi Hoà thưởng thức ngón tay thon dài của anh, chơi vô cùng vui vẻ, nghe được Kỷ Diễn gọi liền trả lời. Kỷ Diễn rút tay mình từ tay cô ra, sau đó dừng lại trên vai cô rồi đẩy ra một chút, làm tầm mắt cô có thể thấy mình. Lục HI Hoà nghi hoặc nhìn anh: "Sao vậy?" "Chúng ta giờ được xem như chính thức ở bên nhau đúng không?" "Ừm, đúng vậy." Lục Hi Hoà gật đầu. "Vậy lời em nói còn tính không?" Tiếng anh trầm lãng êm tai. "Em nói gì?" "Mấy tiếng trước, em nói lần sau lại hôn, giờ xem như là lần sau nhỉ?" Người con gái da thịt trắng nõn như tuyết, cơ thể thơm mát mềm mại, mắt đào ngời sáng lại nhu hoà. Anh vừa nói vừng dùng tay tinh tế cọ xát cánh môi cô, đôi môi vốn đỏ thắm sau một phen dày vò lại càng thêm kiều diễm. "Ừm... nên vậy... ưm" Lục Hi Hoà còn chưa nói xong đã bị môi anh bao phủ. Kỷ Diễn không thể tiếp tục nhẫn nại bèn hôn tới. Môi lưỡi anh nóng bỏng, không hề cho cô cơ hội lùi bước, trực tiếp mở miệng cô đang ngậm chặt tiến vào. Đầu lưỡi anh ẩm ướt lại linh hoạt, quấn lấy lưỡi cô, không ngừng phác hoạ, thăm dò, mút mát, khuấy đảo, trong khoang mũi cô ngập tràn hơi thở mát lạnh của anh. Lục Hi Hoà không khỏi cảm thấy đầu óc choáng váng, phía sau gáy bị anh giữ chặt một hồi lại càng có xu hướng bị đè nặng. Cô cảm giác được môi lưỡi của anh đang làm đầu lưỡi và khoé miệng cô tê dại. Nhưng mà người này lại ăn không biết mệt, làm cả người cô nhũn ra vô lực. Cô thuận thế dựa vào người anh, lại bị anh ôm xoay một vòng rồi đè trên sofa. Lúc này, cả người anh hoàn toàn dựa trên sofa, phía sau là sofa mềm mại, phía trước người lại là thân hình rắn chắc của anh. Tay cô không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại, nhưng vẫn đặt trên vai anh. Cô cảm giác mình như con cá bị mắc cạn, thiếu oxi cực độ. Ngay lúc cô cảm thấy mình sắp đứt hơi tới nơi, Kỷ Diễn mới buông ra, cô cơ hồ theo bản năng mà mở miệng thở dốc. Nhưng cô còn chưa kịp thở xong, giây tiếp theo hô hấp chợt ngừng lại. Kỷ Diễn đúng là đã rời khỏi môi cô, nhưng lúc này lại trực tiếp tiến tới vành tai cô, đôi môi nóng bỏng lần theo từ vành tai, rồi lại tới gáy, xuống chút nữa lại là xương quai xanh. Anh càng đi xuống, tiết tấu hơi thở của cô lại càng hỗn loạn. "Kỷ... Kỷ Diễn..." Cô không nhịn được thấp giọng gọi tên anh. Thanh âm cô lúc này rốt cuộc có bao nhiêu nhu mì, Lục Hi Hoà trong lúc hỗn loạn có lẽ chính mình cũng không biết, nhưng tâm Kỷ Diễn đang đặt trên người cô lại rõ ràng hơn ai hết. Anh không phải một người đam mê dục vọng, nhưng sự tự chủ vốn làm anh tự hào lại không có chút tác dụng nào trên người cô. Ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kỷ Diễn vẫn tự kìm chế chính mình lại. Cô nhắm mắt dựa vào lồng ngực anh, khuôn mặt trắng nõn giờ lại như rặng mây đỏ hồng, kéo dài đến tận xương quai xanh. Hơi thở cô không thông, thở hổn hển từng hơi. Nhìn dáng vẻ cô lúc này, anh cảm thấy mình doạ cô sợ rồi. Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa gò má mềm mại, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn in lên trán cô một nụ hôn. "Trở về đi, ngoan." Anh sợ giờ không tiễn cô về, đêm nay cô thực sự không về nổi.