Cô ấy rất không vui!

Chương 20 : anh lại...tôi...tôi muốn hôn anh...

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânEdit: Minh Sinh Beta: Gấu Muội Muội - ------------ "Hi Hòa?" Lục Hi Hòa dường như nghe thấy giọng nói của Kỷ Diễn, cô vừa theo bản năng quay lại thì dáng người thon dài của Kỷ Diễn đã ở ngay trước mắt. Kỷ Diễn nhìn cô đi đến, hỏi: "Quần áo treo xong chưa?" "Ừ, xong rồi." Mặc dù Lục Hi Hòa một chút cũng không kịp phản ứng nhưng vẫn rất nhanh trả lời anh. "Vậy đi ra ngoài thôi." Lục Hi Hòa ngoan ngoãn bước ra ngoài. Sau khi cô bước ra, Kỷ Diễn đang đứng cạnh cửa sổ tiện tay mở cánh cửa phòng ngủ. Anh đứng ở cửa phòng, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống vài phần, nhưng lúc quay lại thì bình tĩnh như nước. Tuy nhiên dù chỉ thoáng qua nhưng Lục Hi Hoà vẫn thấy. "Anh vừa gọi tôi là gì?" Mắt Lục Hi Hòa sáng rực lên, cô nhấc chân đi về phía anh. Cô đi đến gần hơn, thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại, xung quanh hơi thở của Kỷ Diễn ngập tràm mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của cô. Lục Hi Hòa nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh đẹp trai của Kỷ Diễn, cô hơi nhón chân lên, cả người nghiêng về phía anh, bàn tay nhỏ dần dần khoác lên vai người đàn ông. Cô cảm nhận được thân thể anh dưới lòng bàn tay, xuyên qua chiếc áo mỏng, mạnh mẽ và rắn chắc. Như cố ý, đôi môi cô chạm vào cổ anh. "Tại sao anh không nói gì?" Giọng nói dịu dàng và nữ tính của người phụ nữ rơi vào tai người đàn ông. Trong những lời nói ấy, đôi môi mềm mại tinh tế như có như không chạm vào cổ anh, ngay lập tức khiến cổ họng của Kỷ Diễn khô khốc. Lục Hi Hòa dùng tay ôm cổ Kỷ Diễn, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng như thường lệ của anh. Vẫn khuôn mặt đẹp trai nhưng cô như phát hiện ra được cảm giác bất lực trong đôi mắt anh. Cô rất thích bộ dạng này của anh, rõ ràng đã bị khiêu khích thành vậy rồi, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi. Anh càng như thế, cô càng muốn thấy anh mất kiểm soát thì sẽ như thế nào. Cô khẽ liếm môi trơn bóng, đôi mắt dịu dàng trong suốt, "Tôi thích anh gọi tôi như vừa rồi." Lục Hi Hòa còn chưa nói hết, đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại, cô bị anh xoay người ấn lên tường. Trong nháy mắt, tất cả âm thanh đều dừng lại. Bàn tay thon dài của Kỷ Diễn nắm lấy đôi vai gầy gò của cô, toàn bộ cơ thể cô bị giam trong lồng ngực anh. Xung quanh tràn đầy hơi thở mát lạnh từ người đàn ông với mùi hương hormone quyến rũ nồng đậm. Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lần thứ hai đột nhiên đến gần cô, đôi môi ấm áp của anh dần dần chạm nhẹ vào cổ cô. Lục Hi Hòa vô thức nín thở, bởi vì cô cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của anh, đột nhiên đôi má trắng nõn bị những đám mây đỏ cuốn đi, và trái tim dường như trong nháy mắt bay trên không trung. Đôi mắt anh không giống như ngày thường không chút rung động, trong đôi mắt đen lạnh như có cái gì đó đang cuồn cuộn nổi lên, đôi môi mỏng của anh chợt gần hơn. Nhìn Kỷ Diễn như vậy, Lục Hi Hòa đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng giữa cái kỳ lạ lại vang lên tiếng gọi của trái tim cô. "Anh... Anh làm......." Vừa mới trêu chọc rất thích thú, lập tức Lục Hi Hòa liền nói lắp. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang bên tai cô, "Vừa nãy không phải rất hăng hái sao, sao lại sợ sệt như vậy rồi?" Cổ họng Lục Hi Hòa nuốt nước bọt, lúc này đôi mắt cô hoàn toàn bị thu hút bởi đôi môi của Kỷ Diễn, đôi môi người đàn ông này rất đẹp, ẩm ướt và mềm mại, cũng không biết khi chạm vào thì sẽ như thế nào. Lục Hi Hòa không thể không nhắm mắt, từ từ tiến lại gần đôi môi của anh. Cô chỉ muốn thử hương vị hiện trong tâm trí cô......mà thôi. "A." Lục Hi Hòa đột nhiên kêu lên. Trên trán truyền đến một trận đau đớn. Anh.......Anh lại có thể búng trán cô??? Lục Hi Hòa ôm trán nhìn anh, lúc này người đàn ông lại quay về vẻ thờ ơ, trong mắt đã không còn vẻ u ám trước nữa, thay vào đó là nụ cười ẩn ý. Cô biết ngay mà, từ lúc bắt đầu người này đã trêu chọc cô. Biết được điều này, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện lên một chút tức giận. Kỷ Diễn nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô, tâm tình không khỏi hưng phấn. Cô ngày thường thật quá kiêu ngạo. "Anh như thế....." "Còn muốn ăn cơm không?" Lục Hi Hòa chưa nói xong đã bị anh cắt ngang. Lúc cô đang không biết nói gì, anh không chút do dự đi về phía bếp. Lục Hi Hòa nhìn tấm lưng dài thẳng của anh, có chút không cam lòng nhưng vẫn đi theo. Bây giờ cô hiểu rằng người đàn ông này không phải là không nóng nảy, mà anh còn xấu xa hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. "Vừa nãy là anh cố tình đúng không?" Cô theo sau lưng anh hỏi. Kỷ Diễn từ từ đeo tạp dề vào, dường như không muốn đáp lại cô. Lục Hi Hòa nhìn vào tay trái anh và dây thắt tạp dề sau lưng. Mắt cô sáng lên rồi nghiêng người qua, lấy chiếc đai của tạp dề ra khỏi tay anh, "Chút chuyện nhỏ này vẫn là để tôi giúp anh đi." Dây đai sắp được buộc chặt lại bị cô kéo ra. Lông mày Kỷ Diễn nhíu lại. Vừa định xoay người, nhưng anh không nghĩ là vừa mới động, một đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp lại đẩy vai anh, sau đó giọng nói không hài lòng của cô vang lên phía sau. "Anh đừng động, còn động là tôi không thắt được đâu." Ngón tay Lục Hi Hòa rất linh hoạt thắt cho anh nơ bướm, cẩn thận kéo dài hai bên. Nhìn nhìn thành phẩm, cô rất hài lòng. Quả nhiên là người đẹp làm cái gì cũng đẹp. Nhưng....... Đôi mắt của Lục Hi Hòa sáng lên, dường như bất chợt nhớ ra cái gì đó, ngay sau đó cô cầm hai bên dây thắt chặt lại, "Xong rồi." Nghe thấy cô nói xong rồi, Kỷ Diễn chìa tay ra định chạm vào, nhưng anh vẫn chưa chạm được, tay đã bị Lục Hi Hòa giữ lại. "Đừng chạm vào....." Lục Hi Hòa nói một nửa, cô nhận ra một điều, Cô! Đang! Nắm! Tay! Kỷ! Diễn!!!!! Sợ anh phản ứng, cô nhanh chóng nắm lấy lòng bàn tay anh, nhắm mắt lại. Sau vài giây, Lục Hi Hòa không tin mở to mắt: "Không thể nào, sao lại có thể?" "Cô đang làm gì vậy?" "Sao tay này cầm không giống?" Cô lẩm bẩm, nói rồi cầm tay khác của Kỷ Diễn, nhưng dù là bàn tay nào, ngoại trừ nhiệt độ lòng bàn tay Kỷ Diễn, không có gì khác, trong đầu rất tỉnh táo. Nhưng rõ ràng không phải như này, lần đó rõ ràng có cái gì đó lóe lên trong đầu, rõ ràng là có...... Đang lúc suy nghĩ trong đầu cô rất loạn, lòng bàn tay bỗng dưng bị nắm chặt, rồi sau một lực mạnh, cô bị người nắm cổ tay mình kéo xoay lại phía trước, lưng chạm vào bàn kính, ngay sau đó cảm giác mát lạnh quen thuộc lại lần nữa ập đến, cánh tay rắn chắc của người đàn ông không biết từ khi nào lướt qua vòng eo thon nhỏ của cô, giữ cô phía sau bàn kính, giam cô vào ngực anh lần nữa. Người đàn ông từ từ tiến lại gần cô, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt vô cùng sâu thẳm của anh. Trái tim lại một lần nữa đập nhanh, cô sợ rằng nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. "Anh cố ý phải không?" Hơi thở ấm áp của anh phả vào cằm cô. Tim Lục Hi Hòa lại cảm thấy ngứa ngáy, nếu anh còn tiến lại gần cô như vậy, cô sợ là từ không cố ý sẽ biến thành cố ý mất, lần này ai là người cố ý đây? Vì vậy cô lắp bắp nói với anh: " Anh lại.....Tôi...Tôi muốn hôn anh....Tôi thực sự nói thật... không nói dối......." Cô tiếp tục nói lắp, cô thực sự không kiềm chế được bản năng của chính mình, bây giờ có thể nói, cô đã gần cạn kiệt tu vi cả đời mình rồi!!! Con ngươi của Kỷ Diễn lóe sáng lên, vầng trán thanh tú hơi hơi nhăn lại. Nhưng trong mắt của Lục Hi Hòa lại biến thành khiêu khích, anh đây là nghĩ cô không dám sao? Cho dù sao đã hỏi anh trước rồi, nhưng anh lại không lùi. Nếu đã như vậy thì đừng trách cô, vì vậy cô liền duỗi tay kéo gáy anh xuống, mạnh mẽ dứt khoát, môi cô liền nâng lên. Đôi môi mềm mại của cô nhanh chóng chạm vào. Lòng bàn tay anh lạnh ngắt, tính cách thì lạnh lùng, nhưng không nghĩ tới, môi anh lại vô cùng nóng bỏng, cô rất nhanh bỏ ra, cô chỉ dám nhẹ nhẹ chạm vào môi anh, còn nhiều hơn thì cô không dám. Sau khi cô lui ra, trong một lát bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có thể thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt đối phương, nhưng lại cực kỳ ăn ý không nói gì, trong lúc nhất thời xung quanh rất yên tĩnh. Lúc môi Lục Hi Hòa chạm tới, Kỷ Diễn cũng sửng sốt, anh cũng không ngờ, Lục Hi Hòa vậy mà thực sự dám...... "Tôi đã nhắc anh rồi....Này.....Anh làm gì vậy?" Lục Hi Hòa đột nhiên thấy hai chân mình trên không trung, cô bị anh chặn giữ ngang lưng bế lên, tiếp theo anh nhếch môi lên sải bước đi ra bên ngoài. Cô nhéo bả vai Anh, "Không được....Không được.... mặc dù tôi thích anh, nhưng là cái này cũng quá nhanh rồi....chẳng qua anh nghĩ xem, thực sự cũng không phải là không được..... Này.....Đừng nói là anh đang đưa tôi đến phòng ngủ đấy....?" Kỷ Diễn lần này bế cô đi ra lối vào, lúc Lục Hi Hòa vẫn còn đang mơ màng, Kỷ Diễn một tay ôm cô, một tay mở cửa ra, sau đó...... Lần thứ hai Lục Hi Hòa bị Kỷ Diễn ném ra ngoài. (Gấu Bụng Bự: mịa t cười ỉa)