Cô ấy là để sủng!
Chương 59
" Con có mưu đồ gì đúng không? " Đông Phương cau mày, tự dưng thành chú nai con thế này rất đáng nghi.
" Không, không có mà " Dạ Tâm lắc đầu.
" Hửm? Thật không? " Anh dò xét.
" Ba không tin con à? " Thằng bé bĩu môi.
" Con chả bao giờ đáng tin cả "
"..."
Đậu!
...
Sáng hôm sau.
Tâm Tâm cùng Đông Phương, Tố Diên xuống nhà, đã nhìn thấy Phong Lệ và Doãn Chy.
" Con muốn thêm ba Phương và dì ấy đi cùng " Tâm Tâm chạy lại ôm chầm Phong Lệ.
" Càng đông càng vui mà " Anh ôm thằng bé lên, nhìn Đông Phương và Tố Diên.
Cả ba người đàn ông lên xe, cô đỡ Tố Diên ra sau ngồi.
Chiếc xe xoay bánh, hướng đến công viên giải trí lớn nhất nhì thành phố.
Đến nơi, Dạ Tâm liền chèo khỏi người Đông Phương, thằng bé chạy lại chỗ Tài Triệu và Dương Lâm đang đứng đợi, thật ra đêm qua thằng bé đã rủ hai người đàn ông này đi cùng.
Doãn Chy nhìn thấy hai người đàn ông này đã đủ đau đầu, lại thêm hai người nữa, chắc còn Uyển Ý Nghiên là thằng bé chưa rủ thôi.
" Cô còn bị thương, cẩn thận nhé " Doãn Chy đỡ Tố Diên xuống xe, còn hai ông chồng kia thì đi gửi xe rồi ~
" Cô tên gì? " Doãn Chy hỏi.
" Tố Diên " Vì lần đầu tiếp xúc, Diên Diên có chút ngại ngùng với Doãn Chy.
" Tôi có thể gọi cô là Diên Diên chứ? Tôi là Doãn Chy, hi vọng sau này chúng ta làm bạn với nhau " Cô mỉm cười, chứ ở cùng anh mãi cô chán sắp chết rồi.
Bãi đậu xe.
" Ắt xì " Dạ Phong Lệ đưa tay xoa xoa mũi, đừng nói tối qua hơi mạnh tay...nên cô đang nói xấu anh nha.
" Thằng bé ở cùng anh có tốt không? " Phong Lệ quay sang nhìn Đông Phương.
" Tốt " Đông Phương trả lời, tay cầm một chiếc áo khoác lớn, cái này là anh đem cho Tố Diên, vì vết thương của cô...
" Nếu được tôi sẽ giao quyền nuôi thằng bé cho anh, dù gì cũng nên để nó sống cùng ba mẹ ruột " Tuy hơi khó quyết định, nhưng như vậy vẫn tốt hơn.
" Anh và tôi không ai có quyền quyết định cả, người có quyền nhất bây giờ là Tâm Tâm " Đông Phương thở dài.
" Cũng có lẽ anh đúng "
Nói xong, cả hai vội đến chỗ mọi người.
Tài Triệu đứng cạnh Dương Lâm, thì thầm:" Hôm nay anh chịu đến sao? "
" Cũng do em đòi thôi, bác sĩ Triệu nhõng nhẽo " Dương Lâm liếc mắt.
" Tưởng anh không chiều em chứ " Triệu nhìn Lâm, mặt có vẻ hơi giận, nhưng tay đang nắm chặt anh.
Doãn Chy cảm thấy thật đau đầu...ngày hôm nay chắc loạn quá!
" Đi thôi " Dạ Tâm đưa tay kéo Phong Lệ và Đông Phương, chạy vào trong khi vui chơi.
Thằng bé nở nụ cười hồn nhiên như bao đứa trẻ khác, chứ không phải như ông cụ non hằng ngày. Khụ...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
167 chương
25 chương
24 chương
42 chương
50 chương
62 chương
121 chương