Cô Ấy Đã Trở Lại

Chương 8 : Nói một chữ

Úc Trạch xử lý xong các văn kiện trong công ty, lái xe về nhà, vừa bước vào cửa đã có ba cặp mắt chăm chú nhìn anh, đặc biệt trong đó có hai ánh nhìn vô cùng nóng bỏng. "A Trạch về rồi à." Ngồi trên sôpha, Úc mẹ mở lời trước,"Mẹ với Thiến Thiến mấy đứa vừa mới nhắc tới con đó." Trần Gia vội vàng ngồi thẳng lưng, cười gọi,"Anh." Ngồi bên cạnh Trần Gia là một cô gái tên Liễu Thiến, ngoại hình xinh xắn, mặt mày lanh lợi, trên người mặc một bộ âu phục nữ màu trắng, kết hợp giày cao gót màu da, tao nhã dễ nhìn. "Sao thế, mới nửa năm không gặp, đã không nhận ra em rồi sao?" Trần Gia nghe thấy, lập tức trợn trắng mắt, cô đập mặt xây lại mấy lần rồi, đừng nói là anh tôi, ba mẹ cô chưa chắc đã nhận ra cô đâu. Liễu Thiến dường như nhận thức được, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười không đổi, cô không cho rằng phẫu thuật thẫm mỹ là việc làm đáng xấu hổ, cô dùng tiền bản thân kiếm được thỏa mãn nhu cầu của mình, đâu gây tổn hại đến ai. Úc Trạch đổi giày đi qua, hỏi "Em về nước hồi nào?" Liễu Thiến nói,"Hôm qua." Úc - Liễu hai nhà là bạn bè lâu năm, tuy không qua lại quá thường xuyên, nhưng cũng không quá xa cách. Khác với công việc có trật tự của Úc Trạch, sinh hoạt của Liễu Thiến tràn ngập vui tươi và thách thức, cô là nhà thiết kế trang sức cao cấp hàng đầu trong nước, trên thế giới cũng có lực ảnh hưởng nhất định. Lần này trở về không phải tùy hứng, Liễu Thiến có ý định tái phân bổ thời gian, đổi thứ tự ưu tiên từ công việc nhường lại cho chuyện tình cảm. "Gia Gia, con lên lầu tìm đồ giúp cô với ." Úc mẹ vẫy tay gọi Trần Gia. Trần Gia dạ một tiếng, bĩu môi, không tình nguyện lê dép đi theo. Phòng khách còn lại Úc Trạch và Liễu Thiến, không khí tĩnh lặng lan tràn, không hề nảy sinh một tia ái muội thường có giữa nam đơn gái chiếc. Úc Trạch cởi bỏ áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi định châm trà. Liễu Thiến giành trước một bước,"Để em." Bỗng nhiên cô nói,"Em chuẩn bị tạo ra một thương hiệu riêng của mình." Úc Trạch nhìn lướt qua, con gái thông minh có rất nhiều loại, anh đánh giá cao sự thông minh của Liễu Thiến, không có gì hơn, còn vẻ thông minh của Chu Tử Tri mới là điều khiến anh thích thú, hoàn toàn bất đồng. "Mùng 6 tháng sau anh rãnh chứ?" Liễu Thiến nhẹ giọng nói,"Em muốn tìm hiểu các vấn đề liên quan đến việc thành lập công ty, cần ông chủ anh giúp một chút." Úc Trạch nhướng mày một cái,"E là không được." Nụ cười trên mặt Liễu Thiến cứng lại, cô vuốt vuốt tóc vài cái, che dấu cảm xúc cá nhân,"Sao vậy? Không tiện à ?" Úc Trạch từ trong lỗ mũi phát ra một âm tiết,"Ừm." Con gái trời sinh mẫn cảm, Liễu Thiến mơ hồ phát giác người đàn ông trước mặt có gì đó đã thay đổi, tuy không thể nói rõ đó là gì nhưng cảm giác này thực sự tồn tại.