Riki biết, đã đến lúc anh phải thực hiện lời hứa với Lưu Chương rồi. Cánh cửa nặng nề mở ra. Người con trai đó vẫn nằm mê mệt trên giường. Lưu Chương quả thực rất tàn nhẫn. Đến chút ký ức nhỏ nhoi giữa hai người cũng quyết tâm chặt đứt. Bàn tay Riki áp lên trán người kia lạnh toát. - Xin lỗi Kha Vũ... Các dải ánh sáng lóe lên từ thái dương mang theo ký ức cứ thế ùa ra bên ngoài. Đột nhiên, một lực đạo bẻ ngược cổ tay của Riki xuống. Châu Kha Vũ liếc nhìn đối phương, con ngươi dần chuyển sang màu đỏ sậm. - Đừng làm vậy! Riki bị bất ngờ đến mức ngả về phía sau. - Sao cậu... Kha Vũ từ từ đứng dậy, khí chất áp đảo toát ra hoàn toàn không giống một người bị trúng bùa chú. - Lưu Chương vốn yêu tôi mà. Tình chú đã bị vô hiệu hóa từ lâu rồi. - Nếu như đã rõ mọi chuyện ngay từ đầu, tại sao cậu lại phải giả vờ như vậy? - Lưu Chương đã nói định mệnh của chúng tôi chính là đứng đầu hai bờ chiến tuyến. Nhưng tôi lại chưa từng muốn tranh đấu với anh. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất. Đó là bảo vệ Lưu Chương. Anh ấy có thể làm mọi điều mình muốn. Bảo vệ thế giới, lập lại hòa bình cho các loài hay mấy thứ tương tự. Tôi đều không quan tâm. Chỉ cần anh ấy có thể bình an, đối với tôi, đó mới là chiến thắng lớn nhất. - Nhưng... Trước sự chân thành của Kha Vũ, Riki không đành lòng nói cho cậu tình trạng hiện tại của Lưu Chương. - Riki, tôi sẽ mang anh ấy trở về, dù có phải trả bất cứ giá nào. Kha Vũ một bước nhảy lên bệ cửa sổ. Đôi cánh màu đen lần đầu tiên được bung ra, biến cậu trở thành thiên sứ sa ngã khiến bất cứ ai cũng phải run sợ. - Cánh của cậu...tại sao? Lưu Vũ bò dậy từ một góc phòng, máu vẫn còn túa ra từ vết thương sau lưng. - Đoán xem! Khóe môi Kha Vũ nhếch lên một đường lạnh lẽo. Cậu thả người lao xuống bóng đêm sâu thẳm. - Không ai có thể tước đoạt những thứ vốn thuộc về tôi. Kể cả là Lưu Vũ, kể cả là Hỗn linh. ----- Cảm giác đứng trên lan can tầng thứ 81 như thế nào? Kha Vũ nhắm mắt cảm nhận cơ thể chao đảo theo từng đợt gió vun vút gào thét bên tai. Phía dưới kia, xe cộ, con người trở nên bé xíu như những chấm hạt vừng. - Đến rồi sao? Kha Vũ lúc này đã ngồi xuống, hai chân buông thõng ở độ cao hơn 200m so với mặt đất. Cậu không cần quay lại cũng có thể nhận ta tiếng bước chân của người kia. - Anh không nói gì với anh ấy chứ? Vu Dương không trả lời ngay. Anh tiến tới ngồi bên cạnh Kha Vũ. Hai người cứ im lặng như vậy cho tới khi mặt trời sắp lặn phía chân trời xa xa. - Sao lại giấu cậu ấy? - Tôi sợ anh ấy mắng! - Chỉ vậy thôi sao? Kha Vũ gãi đầu, bộ dạng trở nên lúng túng. - Thật ra, còn có mục đích khác. Bất quá không thể tiết lộ được. Vu Dương phì cười. Đây là bộ dạng của kẻ đã phá tung mọi kế hoạch của Lưu Vũ hay sao? - Tốt thật đấy! - Sao cơ? - Tôi mừng vì Lưu Chương đã gặp được cậu. Nếu như không có cậu âm thầm giúp đỡ, kế hoạch sẽ không thể tiến hành thuận lợi như vậy. - Anh biết tôi sẽ luôn ủng hộ mọi điều anh ấy làm mà. Chỉ cần Lưu Chương bình an, tôi chẳng quan tâm đến những chuyện khác. Tỉnh lại sau hơn 200 năm, Vu Dương đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi. Hình như cậu nhóc mới gặp chưa được bao lâu này còn hiểu Lưu Chương hơn cả anh nữa. - Thật ta tôi vẫn luôn thắc mắc điều này. Sao cậu chắc chắn Lưu Chương sẽ hi sinh bản thân để cứu mình? Kha Vũ nghiêng đầu nhìn anh cười nhẹ. - Nếu như anh thật sự hiểu Lưu Chương, sẽ không khó đoán được hành động của anh ấy. Anh có bao giờ thắc mắc, một người như Lưu Chương sao có thể không nhận ra Vòng lặp ngay từ đầu? Vậy tại sao anh ấy lại để nó tiếp diễn những 99 lần. - Thì ra là vậy. - Lúc đầu tôi cũng từng rất giận anh ấy. Nhưng ngẫm lại, sau mỗi vòng lặp tôi lại mất đi ký ức. Tôi có thể vui vẻ mà sống một đoạn thời gian. Nhưng Lưu Chương thì không. Mỗi một phút giây anh ấy đều phải ghi nhớ rõ. Giết người đã là một sự dằn vặt. Nhưng nếu phải giết cùng một người đó liên tiếp 99 lần, đó là đau khổ tột cùng. Mà anh ấy chẳng thể nói ra, cứ thế âm thầm chịu đựng cho tới khi tìm được cách giải quyết. -... - Lưu Vũ nói với tôi Lưu Chương là một kẻ máu lạnh. Bá Viễn cũng bảo tôi, đừng hi vọng gì ở Lưu Chương, anh ấy thực rất tàn nhẫn. Nhưng tôi chỉ tin cảm nhận của trái tim. Trái tim tôi nói, anh ấy chỉ là một kẻ cô độc, luôn muốn ôm hết phần đau khổ về mình. - Cậu đem tính mạng mình ra đánh cược chỉ bởi cảm nhận sao? - Tuy thời gian tôi quen biết anh ấy không dài như mấy người. Nhưng tôi có thể dễ dàng nhìn ra tình yêu trong mắt anh ấy, sự dịu dàng trong từng hành động của anh ấy. Chẳng có gì là đặt cược ở đây cả. Tôi hoàn toàn tin tưởng Lưu Chương như chính bản thân mình. Cuối cùng Vu Dương cũng hiểu vì sao Lưu Chương lại chọn Châu Kha Vũ rồi. - Hai người thực sự giống nhau đấy! Kha Vũ lắc đầu. - Bọn tôi chỉ là giống như bất cứ người đang yêu nào thôi. Yêu chính là hoàn toàn tin tưởng, yêu chính là bảo hộ một đời! Đột nhiên, Vu Dương cảm thấy không còn quá đau lòng sau lời từ chối của Lưu Chương nữa. Người như cậu ấy nhất định phải có một Châu Kha Vũ ở bên. Bởi trong khi Lưu Chương nguyện ý vì thế giới mà hi sinh bản thân mình Thì Châu Kha Vũ lại sẵn sàng hi sinh cả thế giới này vì cậu ấy. - Chuyện sau này cậu định tính sao? - Tôi đã nghĩ rồi, phải đem thứ đó ra khỏi người Lưu Chương trước đã. Còn về sau này thì đợi anh ấy tỉnh lại rồi tính tiếp. - Cậu đã có cách rồi sao? Ngay từ khi biết Lưu Chương bị như vậy tôi đã luôn tìm cách giúp cậu ấy. Nhưng thứ đó quá mạnh, tôi chỉ có thể kìm chế chứ không thể loại bỏ nó hoàn toàn. - Lúc anh ấy lấy 3 phần hồn của anh ra khỏi cơ thể tôi, đã nhờ đến sự trợ giúp Hỗn linh. Thật may tôi đã kịp thấy và đánh dấu nó rồi. Trong thời gian ngắn, nó không thể làm tổn hại linh hồn của Lưu Chương được đâu. Kha Vũ đưa tay miết lên cán dao chạm khắc hoa văn của mình. Cậu từng rất đau khổ khi biết được sự thật về thân thế của mình. Nhưng nếu không nhờ dòng máu lai tạp giữa Huyết tộc và Linh tộc, có lẽ cậu sẽ không thể hoàn thành kế hoạch của mình một cách trót lọt như vậy. - Lưu Vũ nói tôi chính là đồ lai tạp, không thuộc về bất cứ loài nào. Nhưng điều đó không hẳn quá tồi tệ. Ít nhất nó có thể giúp tôi cứu anh ấy. Vu Dương nhìn người anh em cùng cha khác mẹ trước mặt, không khỏi có chút đau lòng. Ngay từ khi sinh ra cậu ấy đã không được tận hưởng trọn vẹn tình yêu của bố mẹ. Lớn lên một chút lại trở thành công cụ trả thù của Lưu Vũ rồi bị cuốn vào đống âm mưu kéo dài suốt mấy trăm năm này... - Kha Vũ, cậu vẫn còn tôi và Patrick. Chúng tôi có thể trở thành gia đình của cậu. Kha Vũ lại lần nữa lắc đầu. - Anh không cần cảm thấy thương hại cho tôi. Thực ra, bây giờ tôi cũng chẳng còn quan tâm quá nhiều về thân thế gì đó nữa. Cuộc đời tôi có Lưu Chương là đủ rồi. Anh ấy là người tôi yêu và cũng là gia đình tôi. - Nếu tôi có thể giúp gì đó thì đừng ngại nói ra... - Anh hãy cứ yên tâm làm việc của mình đi. Lưu Chương, tôi có thể tự lo được. Thời gian sắp tới Hỗn linh sẽ bất chấp tất cả để khoát khỏi đánh dấu của tôi, dù có phải trở về hình nguyên dạng thủy. Đó là có hội tốt nhất để tách nó hoàn toàn khỏi cơ thể Lưu Chương. Bản chất Hỗn linh vẫn là linh hồn. Dòng máu Linh tộc giúp tôi có khả năng tiếp cận nó còn dòng máu Huyết tộc lại trợ giúp tôi loại bỏ nó. Quả thật, rất hoàn hảo! - Cậu đã suy tính đến điều này từ bao giờ vậy? - Khi tôi biết được Lưu Vũ có khả năng chuyển giao linh hồn, ý tưởng này mới xuất hiện. Dù sao tôi cũng là em trai hắn mà, hẳn cũng phải được di truyền một phần năng lực giống vậy chứ? - Có thể nắm chắc được bao nhiêu phần trăm? Ý tôi không phải nghi ngờ năng lực của cậu nhưng Hỗn linh quả thật rất khó lường. Tiếng cười Kha Vũ bay theo gió. - Ai biết được chứ? Dù sao tôi cũng đã trói buộc linh hồn mình với Lưu Chương rồi. Kể cả mọi việc có thành công hay thất bại thì tôi vẫn sẽ luôn ở bên anh ấy. Chỉ là kiếp này hay kiếp sau mà thôi. Két... Cánh cửa tầng thượng một lần nữa mở ra. Âm thanh rỉ sét truyền đến nghe gai cả người. - Hai người có vẻ rảnh rỗi nhỉ? - Lâm Mặc. - Ồ, chào nhé! - Kha Vũ đưa tay lên vẫy vẫy. Lâm Mặc bước tới nhưng không có ngồi xuống cùng. Vốn có máu sợ độ cao, cậu không hiểu sao hai con người này lúc nào cũng chọn chỗ hẹn ở mấy nơi quỷ quái kiểu này. - Cậu với Trương Gia Nguyên sao rồi? - Thì còn sao nữa, vẫn thế thôi. Chẳng lẽ bây giờ dắt nhau đi đăng ký kết hôn. - Chẳng phải cậu ta bị shock sau khi biết chuyện sao? Đã hồi phục nhanh thế? - Ừ. Tôi cũng mong cậu ta dỗi lâu một tí, ai dè dỗ một đêm là xong. Nhân loại có vẻ dễ dãi nhỉ? Vu Dương quay sang Kha Vũ, cả hai không nhịn được cười lớn. Đã lâu lắm rồi nhỉ...lâu lắm rồi họ mới được cười một cách thoải mái như vậy. Lâm Mặc tức tối nhìn hai kẻ trước mặt. - Có gì buồn cười. Hai người bị chạm dây thần kinh à? Kha Vũ cười đến chảy cả nước mắt. Chỉ là cậu đang rất vui, lòng cũng rất nhẹ nhõm... - Cậu có thể truyền thụ cho tôi chút kinh nghiệm được không? Sau này Lưu Chương tỉnh lại, tôi cũng muốn dỗ anh ấy kiểu đấy. Vu Dương đỏ mặt, đột ngột ho khan. - Chuyện này cũng có thể nói ra công khai vậy sao? Lâm Mặc lắc đầu đặt tay lên vai Vu Dương an ủi. - Vu Dương, cậu biết tại sao Lưu Chương lại chọn Kha Vũ chứ không phải cậu chưa? Cậu chính là thiếu một cái mặt dày như hắn.