Kể từ hôm đó, Lưu Chương không gặp Kha Vũ thêm lần nào. Anh biết thừa là cậu ấy cố tình tránh mặt mình. Có vẻ lần gặp mặt trước đã dọa Kha Vũ sợ rồi... Nhưng Lưu Chương cũng chẳng quan tâm nhiều. Dù sao anh cũng không gấp. Quan trọng vẫn là kết quả cuối cùng. Về vấn đề này, Lưu Chương có thừa tự tin. ... Người ta vẫn nói " Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ". Nhưng Lưu Chương lại không đủ kiên nhẫn đề chờ đợi một thứ mơ hồ như duyên phận. Thay vì phó mặc cho định mệnh, anh thích tự mình tạo ra cơ hội hơn. Buổi chiều thứ 6, sau khi tan học tiết cuối, Lưu Chương sắp xếp đồ ra về. Bước ra bên ngoài, anh cũng không ngờ là mưa lớn đến vậy. Tất nhiên, người như Lưu Chương làm gì có chuyện ra ngoài mà không chuẩn bị trước. Cầm chiếc ô trên tay, anh vẫn hơi do dự. Nhưng khi thoáng thấy bóng Châu Kha Vũ đang từ phía xa bước lại, Lưu Chương liền quả quyết đưa chiếc ô cho một bạn học đứng cạnh, nói nhỏ: " Cậu cầm ô về trước đi. Mai mang đến lớp trả tôi là được." Rồi không quan tâm đến vẻ mặt đầy biết ơn của cậu bạn kia, Lưu Chương ra hiệu cho cậu đi nhanh đi, còn mình thì bận ước lượng khoảng cách giữa cậu và Kha Vũ. 3 bước... 2 bước... Lưu Chương đưa cặp lên che đầu đột ngột định lao vào cơn mưa rào kia trước khi có một bàn tay nắm khuỷu anh kéo lại. Chắc chắn Châu Kha Vũ không thể thấy cái nhếch mép đầy đắc ý của Lưu Chương trước khi anh quay người lại đâu! - Học trưởng? Lưu Chương hơi nghiêng đầu, giả bộ lúc này mới nhận ra đối phương, thản nhiên nói. - Ồ, xin chào. Nghe câu chào đậm chất xã giao của Lưu Chương, tâm tình của Kha Vũ chợt phức tạp. Rõ ràng người nên bối rối là anh mới phải. Cớ sao cậu mới là người phải trốn tránh rồi cả ngày đắm chìm trong mớ suy nghĩ đâu đâu chứ. Nhìn xem, người ta còn thản nhiên như thế này cơ mà! Lưu Chương liếc qua cũng có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của Châu Kha Vũ lúc này đang hiện rõ trên gương mặt. Dù sao cũng không ngoài dự đoán của anh. Chà, có vẻ cơ hội đến rồi.- Lưu Chương thầm nghĩ rồi đột ngột tấn công trước. - May quá gặp cậu ở đây. Tôi không mang ô, có thể cho tôi đi nhờ đến bãi đỗ xe không? Quả nhiên, đánh nhanh thắng nhanh. Kha Vũ còn chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy anh với chiếc ô trong tay mình bung ra. - !!! Kha Vũ dường như bất động mất mấy giây trước hành động hết sức tự nhiên của anh. Cậu thầm nghĩ: Lưu Chương à, chúng ta còn chưa thân đến vậy đâu. ... Lưu Chương đã bước một bước ra ngoài cơn mưa, thấy đối phương vẫn giữ nguyên vị trí thì hơi ngoái lại, chờ đợi. - Không muốn giúp sao? Nói rồi, tay anh nghiêng cán ô về phía Kha Vũ như muốn trả lại cậu. Lưu Chương có thể cảm nhận được bụi nước mưa thấm qua cổ áo sơ mi khá khó chịu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giữ nguyên tư thế nhìn đối phương. Cuối cùng, Kha Vũ vẫn không nỡ nhìn sườn mặt ướt đẫm nước mưa của người kia. Cậu cầm cán ô, bước một bước dài đến cạnh Lưu Chương. - Em cao hơn, để em cầm ô. - Cảm ơn. Rõ ràng, bản tính galang đã thấm sâu vào máu Châu Kha Vũ. Mặc cho một bên vai đã ướt đẫm, cậu vẫn một mực nghiêng ô về phía anh. Không khí bây giờ trở nên hơi lúng túng. Lưu Chương chả nói gì nên cậu cũng không biết bắt chuyện như thế nào. Thành ra, hai người cứ lặng im mà tiến đến chỗ đỗ xe. Bất chợt, Kha Vũ có dự cảm không lành... Quả nhiên, Lưu Chương lại bắt đầu giở trò. Anh đột ngột đứng sững lại. - Tôi quên mất hôm nay không có đi xe. Châu Kha Vũ cũng hơi bất ngờ trước tình huống này. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tinh quái của đối phương, cậu cũng đoán ra được phần nào. Muốn diễn với cậu sao? Lưu Chương, anh không có cửa đâu. - Vậy phải làm sao? Hay... Không đợi Kha Vũ nói hết câu, Lưu Chương đã tự nhiên đưa ra đề xuất. - Cậu cho tôi quá giang được không? Bây giờ cũng khó mà gọi taxi. Kha Vũ một lần nữa bị sự chủ động của anh làm cho bất ngờ. Câu nói để em giúp anh đặt xe còn chưa kịp thốt ra đã phải nuốt ngược trở lại. Cậu thầm nghĩ trong đầu : Lưu Chương, sao mà anh ấy còn lắm trò hơn cả mình vậy. Rõ ràng theo như Kha Vũ tìm hiểu, tình trường của anh gần như bằng 0 mà. Hay học bá nào cũng có cả thiên bẩm về vấn đề này? Đến nước này, Kha Vũ cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Dù gì bạn học nhờ vả quá giang cũng là điều bình thường mà. Nếu Kha Vũ cứ nhất quyết từ chối thì chứng tỏ cậu mới là người có vấn đề. Vậy nên, dù rất muốn tránh mặt Lưu Chương nhưng thực tế Kha Vũ cũng chỉ đành đồng ý cho anh đi nhờ. - Thôi được rồi. ... Khi đến xe, Kha Vũ hơi ngần ngại nhưng rồi cũng mở cửa phía ghế phụ cho Lưu Chương. Dù sao cũng không nên để lộ rõ thái độ lẩn tránh của mình đối với người ta. - Kha Vũ thầm nghĩ. Nhưng cậu ngàn vạn lần không nhờ tới hành động tiếp theo của Lưu Chương. Anh không thèm để ý tới cử chỉ lịch thiệp của đối phương mà tự với tay mở cửa xe phía sau, nhanh chóng cúi người ngồi vào trong đó. Phải mất 3s sau, Kha Vũ mới sực tỉnh. Cậu đóng cánh cửa đang giữ lại, đi vòng sang bên ngồi vào ghế lái. Liếc qua gương chiếu hậu thấy đối phương đã ngả người thoải mái, còn đang mở ipad đọc gì đó, hoàn toàn không có vẻ gì để ý đến cậu. Kha Vũ thầm thở phào. Kể mà Lưu Chương ngồi ở ghế phụ lái, có lẽ anh sẽ dễ dàng nhận thấy vành tai hơi ửng hồng cùng với tiếng tim đập bịch bịch trong lồng ngực cậu rồi. Bao nhiêu năm nay, hẹn hò qua vô số người, nhưng chưa lần nào cậu thấy hồi hộp như vậy. Lưu Chương thấy người phía trước vẫn ngẩn người ngắm mình qua gương chiếu hậu bèn không nhịn nổi cười. - Cậu không định khởi động xe sao? Lúc này Kha Vũ mới bừng tỉnh. Cậu chợt nhớ ra gì đó. - Anh chưa nói cho em địa chỉ nhà. Lưu Chương suy ngẫm một hồi rồi mặt dày đề nghị. - Về nhà cậu đi. Tối nay Lâm Mặc đi chơi rồi, không ai nấu cơm cho tôi. Châu Kha Vũ??? Nhìn nét mặt do dự của Kha Vũ, Lưu Chương nói thêm. - Yên tâm, tôi không có ý đồ gì khác. Mà kể cả có thì cũng không đè nổi cậu! - Lưu Chương! Anh... Được rồi, cứ cho như Châu Kha Vũ bị điên rồi mới đồng ý với yêu cầu của Lưu Chương đi. Cậu đã thầm nghĩ, có khi nào Lưu Chương đã chuốc cậu thứ thuốc gì đó khiến cậu không thể từ chối anh không? Chứ trước giờ Châu Kha Vũ có bao giờ ngại từ chối ai nếu cậu không muốn điều gì đó đâu. Không hiểu sao mỗi lần nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Lưu Chương, cậu lại mềm lòng, không nỡ từ chối hay nói mấy lời khiến anh tổn thương. Chẳng lẽ Châu Kha Vũ cậu có thiên hướng thích bị ngược mà bây giờ mới phát hiện ra sao?