- Kế hoạch của các anh là gì? Lưu Vũ ngồi vắt chân trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, cậu không khỏi nhăn mặt trước đống nội thất có tuổi đời hàng thế kỷ mà Bá Viễn sưu tầm. Bá Viễn còn bận sắp xếp lại đống thẻ bài của anh ta, cũng không thèm ngẩng lên nhìn đối phương mà trả lời. - Còn 3 ngày nữa là đến đêm trăng máu. Cho đến trước hôm đấy, chúng ta phải chiếm được thành phố X. Lưu Vũ hơi nhổm người, giọng nói có chút ngạc nhiên. - Việc này có quá mạo hiểm không? Sao không đợi Kha Vũ thức tỉnh hoàn toàn và huy động tất cả Huyết nhân rồi hẵng tấn công. Lúc đó, Huyết tộc và Linh tộc cùng hợp lực, khả năng chiến thắng sẽ cao hơn. Bá Viễn lắc đầu. - Thành phố X này chính là thủ phủ năm xưa của Huyết tộc. Nếu muốn tập hợp tất cả Huyết tộc cần một nguồn sức mạnh tinh khiết lớn. Đêm trăng máu sắp tới chính là cơ hội của chúng ta. Với lại Châu Kha Vũ chỉ là ngòi nổ, Cố Thành mới là quả bom chúng ta cần. Lưu Chương biết rõ điều đó. Cậu ấy không vội tìm đến chúng ta là bởi chỉ cần trấn thủ được Cố Thành thì việc tìm và tiêu diệt Châu Kha Vũ chỉ là vấn đề thời gian. - Bá Viễn, đến bây giờ chúng ta vẫn không có manh mối gì về các tộc nhân mất tích năm đó. Làm sao chúng ta có thể chắc rằng họ còn sống và nghe được lời hiệu triệu của Thủ lĩnh mới? - Cậu không cần lo lắng. Suốt 200 năm nay, tôi vẫn luôn cảm nhận được mạch năng lượng của Huyết tộc rất mạnh mẽ ở bên dưới thánh địa Syria . Đó không thể thuộc về một loài đã bị diệt vong được. Vậy nên dù không biết chính xác vị trí ở đâu, nhưng tôi khá chắc cộng đồng Huyết nhân vẫn đang phát triển mạnh mẽ. Có lẽ họ chỉ đang ngụy trang tránh đi ánh mắt của nhân loại để chờ vị thủ lĩnh của mình xuất hiện thôi. - Còn Lưu Chương thì sao? Anh ta chắc sẽ không dễ dàng để chúng ta chiếm được thành phố X đâu! Bá Viễn gật đầu, đây cũng là vấn đề mà anh lo nhất. Lưu Chương không chỉ rất mạnh mà cậu ta còn sở hữu cái đầu ranh ma hơn bất kỳ người nào. Việc cậu ta chủ động tiếp cận Châu Kha Vũ rồi giữa chừng ngừng lại, thậm chí còn tạo cơ hội để Bá Viễn nói cho Kha Vũ mọi chuyện thực sự rất kỳ lạ. Đến bây giờ, anh vẫn chưa thể lý giải được động cơ của cậu ta là gì? Khi Bá Viễn điểm lại thất bại của mình trong những lần trước. Lý do lớn nhất là anh chỉ tập trung đến việc phải cố gắng tách Kha Vũ khỏi Lưu Chương và bảo vệ cậu cho đến ngày đó. Bá Viễn luôn ở thế bị động và phải tìm cách đối phó với mọi động thái của đối thủ. Trong cuộc chơi này, Lưu Chương luôn là người nắm quyền chủ động. Mỗi đường đi nước bước của cậu đều được tính toán cẩn thận. Chiếc bẫy cậu giăng ra không phải chỉ để đối phó với Châu Kha Vũ mà còn khiễn cả Bá Viễn ở phía sau cũng không thoát được! - Lưu Chương tất nhiên sẽ có kế hoạch của mình. Nhưng chúng ta cũng không thể chờ đợi được nữa. Tấn công cũng là một cách phòng thủ. Dù cậu ta có làm gì thì cuộc chiến này cũng không thể tránh khỏi. - Bao giờ chúng ta bắt đầu tấn công? - Điều này phụ thuộc vào Kha Vũ. Cậu ấy phải hoàn toàn sẵn sàng... Lưu Vũ liếc sang nhìn người được nhắc đến. Cậu ta có vẻ như chẳng quan tâm đến cuộc nói chuyện vừa rồi. - Xem ra cậu ta vẫn chưa dứt được khỏi Lưu Chương rồi. Thấy Kha Vũ vẫn không lên tiếng, Bá Viễn tiến tới gần cửa sổ, đặt tay lên vai người kia hỏi. - Kha Vũ, cậu không sao chứ? Kha Vũ giữ nguyên nét mặt vô cảm, ánh mắt vẫn không di chuyển khỏi màn đêm dày đặc bên ngoài. - Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh đâu. Nghĩ ngợi một hồi, Kha Vũ nói tiếp. - Bá Viễn, những lần trước anh thất bại là do tôi đúng không? Bá Viễn thở dài. - Cũng không hẳn... - Có phải tôi rất giống người đó không? - Không phải. Cuối cùng Lưu Vũ cũng đứng dậy, giọng đanh lại như cảnh cáo người kia. - Kha Vũ, cậu là niềm hi vọng của tất cả các loài phi nhân loại. Cậu không thể vô trách nhiệm giống Vu Dương được! Bá Viễn đặt tay lên vai Kha Vũ bóp nhẹ. - Kha Vũ, đừng hi vọng gì cả. Lưu Chương sẽ không nương tay đâu. Kể cả đó là cậu hay Vu Dương. ... Bây giờ là gần 12h đêm, trăng đã lên tới đỉnh. Kha Vũ quay sang thì thấy hai người kia vẫn đang tập trung ánh nhìn về phía mình, chờ một quyết định... Cậu nhắm mắt lại. Những hồi ức quét qua như một cơn sóng thần. Mãnh liệt nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Là định mệnh thì không thể tránh. - Được, tôi biết rồi! - Vậy? - Sáng mai chúng ta sẽ tấn công. Lấy bất ngờ làm lợi thế. - Tốt lắm! Lưu Vũ quay người, giương đôi cánh trắng muốt. Anh nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn Bá Viễn gật đầu trước khi lao thẳng vào màn đêm tĩnh lặng. - Tôi đi huy động tộc nhân của mình. 4h sáng mai tập trung ở rìa phía Tây thành phố. - Được! Sắp rồi. Dù cho bên nào giành được chiến thắng đi chăng nữa. Câu chuyện này cũng cần một đại kết cục. --- - AK, bọn tôi đã sơ tán được khoảng 80% người dân sang thành phố bên cạnh rồi. Còn lại đều là người già và những bệnh nhân nặng không thể di chuyển trong thời gian ngắn. Oscar vừa báo cáo xong liền đem thân hình nặng trĩu của mình quăng lên ghế sopha. Mấy này nay, cậu và Santa phải chạy đua với thời gian để hoàn thành kế hoạch. Năng lượng cũng sắp bị rút cạn kiệt rồi. Công tác sơ tán về cơ bản đã hoàn thành. Lấy lý do về một trận sóng thần sắp xảy ra, hơn một triệu cư dân của thành phố X đã được di chuyển đến nơi an toàn ngoài vòng chiến. - Vậy đã là tốt lắm rồi. Các anh tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi, sắp tới sẽ rất bận rộn đấy! Oscar và Santa không từ chối lời đề nghị này. Đơn giản vì họ đã quá mệt. Sau 3 đêm thức trắng, cuối cùng hai người cũng được chợp mắt một lát. - Cậu cũng nên đi nghỉ một chút đi AK! Riki khuyên người bên cạnh cũng đã 3 đêm không ngủ - Cứ thế này cậu sẽ gục trước khi cuộc chiến xảy ra đấy! Lưu Chương lắc đầu. - Thế này chưa nhằm nhò gì, tôi vẫn còn trụ được. Chúng ta còn chưa biết đối phương bao giờ tấn công. Có ngủ cũng chẳng thể ngon được. Biết là không thể khuyên giải con người cứng đầu kia, Riki chỉ đành đi pha thêm ít cafe. Dù biết rằng gần đây hai người đã uống nó nhiều đến mức mồ hôi toát ra cũng phảng phất hương vị đắng ngắt của thứ đồ uống đầy cafein kia. Mấy ngày nay, Lưu Chương vẫn cũng với Riki xây dựng kế hoạch phòng thủ. Bên trên điều tới được chưa tới 1 vạn người. Thật sự là không đủ. Bởi vậy, bản kế hoạch cứ phải sửa đi sửa lại cho đến tận bây giờ. Riki day hai thái dương. - Bọn họ có hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề không chứ? Lưu Chương vỗ vai người đồng đội mới an ủi. - Bình yên đã kéo dài quá lâu, Tổng bộ cũng dần mất đi sự nhạy bén rồi. Với lại lần này thực sự quá gấp, chúng ta còn chẳng có bằng chứng cụ thể nào. Họ cho huy động ngần ấy người hoàn toàn dựa vào sự tin tưởng chúng ta. Cũng không thể trách họ được. - AK, với quân số này, chúng ta khó mà trụ được đến hôm đó. -... - Yên tâm đi, trời sụp xuống còn có Trương Gia Nguyên em đây mà! Một giọng nói oang oang vang tới trước cả khi người kia bước qua cánh cửa. Lưu Chương và Riki cũng ngừng tay lại đồng loạt quay ra nhìn người mới vào phòng. Cậu thiếu niên hay cà chớn ngày nào giờ đã trưởng thành đến chóng mặt. Lưng áo phông ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bết lại vuốt ngược ra sau, Gia Nguyên vừa bước vào phòng đã mở tủ lạnh, dốc hết một chai nước xuống cổ. - Kể mà có bia... Lắc lắc vỏ chai đã rỗng, Gia Nguyên lầm bầm than thở. Sau khi xác định không có chai bia nào ẩn giấu bên trong, cậu mới tự nguyện đóng cánh cửa tủ lạnh lại. - AK, em đã sắp xếp cho mấy người vừa đến vào vị trí anh nói rồi. Bọn họ khá được đấy. Nghe nói xuất thân từ lính đặc chủng. Tình hình cũng không quá tuyệt vọng như Riki nói đâu. - Vất vả cho em rồi! - Anh có tin tức gì về đối phương không? Lưu Chương quay lại chiến đấu với đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, không quên trả lời Gia Nguyên. - Theo anh ước tính sẽ có khoảng 5000 Linh tộc tham chiến. Gia Nguyên nhăn mặt. - Vậy các anh còn phải lo lắng điều gì?  Quân số chúng ta gấp đôi họ mà. Riki lắc đầu. - Linh tộc vốn rất mạnh. Chúng ta hầu như không có kinh nghiệm đối phó với loài của họ. Theo như AK nói, một Linh tộc có thể chiến đấu ngang 3 nhân loại được huấn luyện đặc biệt. Và đó còn chưa kể đến phía họ có Bá Viễn là một bậc thầy ngoại cảm. Nét tự tin trên mặt Gia Nguyên dần biến mất. Cậu nuốt nước bọt nhìn hai ông anh vò đầu bứt tai bên đống sơ đồ chằng chịt mà cả đời cậu cũng chẳng hiểu nổi. - Nhưng chúng ta có AK mà? Riki liếc mắt sang. - Em tưởng anh ấy là thần thánh à? Cứ cho là AK rất mạnh, nhưng cậu ấy đâu thể địch lại cả nghìn người! - Vậy chúng ta còn có cơ hội thắng không? Lưu Chương thấy nét mặt lo lắng của Gia Nguyên thì bật cười trêu chọc. - Sao chưa ra trận đã mất nhuệ khí vậy? Chẳng phải em vừa bảo trời sụp xuống còn có Trương Gia Nguyên chống đỡ sao? - Nhưng mà... - Bọn anh đùa đấy, em đừng nghe Riki dọa. Tất nhiên là khi biết những điều này anh đều có kế hoạch hết rồi. Mọi người yên tâm, bầu trời sẽ không sụp xuống thành phố X đâu! .... Đúng vậy, bên kia mạnh tới mức nào cũng không quan trọng. Lưu Chương chỉ cần đợi được tín hiệu của mình thôi. Giống như âm thanh của chiếc bẫy sập xuống. Một khi đã bắt đầu thì không thể ngừng lại được.