- AK, Châu Kha Vũ biến mất rồi. Santa vội vàng chạy xuống tầng hầm báo tin cho người đội trưởng mới. Ngay sau anh là Riki với nét lo lắng hiếm hoi mới xuất hiện trên gương mặt. Mọi việc dường như không được thuận lợi như họ nghĩ. Khi đã ngồi xuống bên cạnh Lưu Chương, Riki mới từ tốn báo cáo đầy đủ cho anh tin tức mới phát hiện được. - Khoảng 5 trước tôi vẫn cảm nhận được năng lượng của Kha Vũ trong thành phố này cho đến khi đột nhiên bị một từ trường mạnh làm nhiễu tín hiệu. Sau khi mọi thứ bình thường trở lại thì tôi mới nhận ra cậu ấy đã biến mất rồi, mối liên kết đã bị ai đó cắt đứt. Trương Gia Nguyên lúc này đang bận rộn chuẩn bị vũ khí, nghe được tin thì cũng dừng lại tiến về phía bàn tròn nơi mọi người đang tập trung. - Riki, anh thử mở rộng phạm vi tìm kiếm xem. Trong thời gian ngắn như vậy, cậu ta chưa thể đi xa được đâu. Lưu Chương ngẩng đầu lên khỏi quyển sách đang đọc dở. - Không cần đâu. Nếu người đó không muốn chúng ta tìm ra họ thì dù cố thế nào cũng vô dụng thôi. - Còn có người mạnh hơn cả Riki sao?- Santa thắc mắc - Năng lực ngoại cảm của Riki rất mạnh, nhưng người này đã ở một đẳng cấp khác rồi. Nếu cố gắng, sau khoảng 50- 60 năm nữa anh ấy sẽ bắt kịp được thôi! - Cái gì! - Santa thiếu chút nữa nhảy dựng lên - Như vậy chẳng phải ngang với cậu sao, AK? - Đừng đánh giá tôi quá cao thế. Về khả năng ngoại cảm, anh ta còn mạnh hơn tôi nhiều, Santa. Riki cúi đầu. - Thật ra lúc nãy tôi cũng cảm nhận được một chút năng lượng của người đó. Thực sự, tôi không phải đối thủ của hắn. Xin lỗi mọi người, năng lực của tôi có hạn, không thể giúp đỡ được nhiều. Lưu Chương thấy Riki có hơi nản lòng liền quay sang an ủi - Anh không cần phải tự trách bản thân. Mọi người dù có tiềm năng rất lớn nhưng lại chưa từng trải qua thực chiến. Vậy nên, mới không có nhiều kinh nghiệm trong loại chuyện này. Về sau cố gắng trau dồi, nhất định có thể vượt qua chúng tôi. - Chúng tôi?- Oscar dường như đã nhận ra điều gì đó - Anh quen người đó sao, AK? Bầu không khí đột nhiên trầm xuống. Riki khẽ liếc về phía Lưu Chương chỉ thấy anh khẽ cười. - Quen biết với AK, lại còn mạnh như vậy. Chẳng lẽ, hắn là đồng đội cũ của anh? Vậy sao hắn ta lại giúp Châu Kha Vũ? Trương Gia Nguyên sau khi phân tích một loạt liền đưa mắt nhìn Lưu Chương chờ anh xác nhận. Sau một hồi im lặng cuối cũng Lưu Chương cũng gật đầu đáp. - Đúng vậy! Bá Viễn là thành viên đời đầu của Hội phù thủy, là đồng đội của tôi. Oscar cau mày Bá Viễn, là hắn! - Ý cậu là kẻ đã phản bội đó sao? - Đừng gán cho người khác một danh xưng tùy tiện như vậy. Anh ấy chỉ đơn giản là chọn con đường khác chúng ta! - Phản bội chính là phản bội. Chính anh ta đã hại chết... - Oscar! - Riki vội ngắt lời, khẽ lắc đầu ra hiệu đối phương đừng nói. Lưu Chương đưa tay day trán. - Chuyện năm đó không hoàn toàn là lỗi của anh ấy. Oscar không kiềm chế được cơn giận dữ nữa, cậu đứng hẳn dậy chỉ thẳng vào Lưu Chương. - Không phải lỗi của anh ta, vậy là lỗi của cậu đúng không? Thân là đội trưởng mà không nhận ra đồng đội phản bội, dẫn đến thương vong của hơn 20 thành viên khác. Vậy mà đến giờ cậu vẫn còn bênh vực kẻ phản bội kia. Lưu Chương, cậu còn mặt mũi nào nhìn những người anh em đã ngã xuống trong trận chiến năm đó không? - Oscar! - Riki thét lớn - Bây giờ không phải lúc tranh luận đúng sai. Quay sang Lưu Chương lúc này gương mặt đã tái mét. Sau bao nhiêu năm, hai chữ đồng đội vẫn là yếu điểm chí mạng của cậu. Riki đặt tay lên vai đối phương an ủi. - AK, anh đừng nghe Oscar nói... Lưu Chương lắc đầu, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng. - Cậu ta nói đúng. Tất cả là lỗi của tôi. Năm đó nếu Lưu Chương không mềm lòng thì sẽ không có nhiều thương vong đến vậy. ... Một khoảng không im lặng đột ngột bao trùm cả căn phòng. Thấy không khí có phần hơi chùng xuống, Santa dè dặt mở lời. - Chúng ta phải làm gì tiếp theo, AK? Ba đôi mắt còn lại không hẹn mà cùng hướng về phía người ngồi giữa phòng. Dường như Oscar cũng biết vừa rồi mình hơi gay gắt, nhưng dẫu sao, Bá Viễn cũng mà kẻ phản bội mà. Lưu Chương đâu cần thiết phải bảo vệ hắn ta như thế. Về phần Lưu Chương, dường như cậu đang bận theo đuổi những suy nghĩ của mình riêng rồi. Vậy nên câu hỏi của Santa một lần nữa rơi vào im lặng. Riki rụt rè gọi nhỏ. - AK, bọn tôi cần anh lãnh đạo. ... 1 phút trôi qua, người kia vẫn bất động. Trương Gia Nguyên đã cảm thấy hơi bực bội - Lưu Chương! Chẳng phải anh đã nói chúng ta là đồng đội sao? Nếu anh đang nghĩ gì thì cũng chia sẻ với mọi người đi chứ! Lưu Chương cuối cùng cũng quay ra nhìn mọi người. Phải rồi, lần này cậu không được phép sai lầm nữa, một lần đã là quá đủ. Lưu Chương sẽ không chứng kiến những người đồng đội ra đi trong bất lực một lần nữa! Sẽ không đâu... vì lần này cậu đã giành quyền chủ động ngay từ đầu rồi. Lưu Chương rút trong túi ra một miếng da cũ. Thay vì trả lời câu hỏi của mọi người, cậu lại đặt ra một giả thiết. - Nếu là Bá Viễn, bước tiếp theo các cậu sẽ định làm gì? - Tất nhiên là giấu Châu Kha Vũ đi chờ đến đêm trăng máu để hoàn tất nghi thức xác nhận Thủ lĩnh rồi!- Trương Gia Nguyên sốt sắng nói. Riki lắc đầu. - Nếu như bên chúng ta không có AK thì suy nghĩ đó là hợp lý. Nhưng AK là đồng đội cũ đã quá quen thuộc với những thủ đoạn của hắn rồi. Vậy nên trốn tránh cũng vô ích. Thay vào đó, chẳng phải nên tìm kiếm một đồng minh thật mạnh để tạo đối trọng chống lại AK hay sao? Mọi người đều mong chờ đáp án từ Lưu Chương. Lúc này anh đã trải tấm vải cũ kia ra. - Đây là bản đồ? Lưu Chương gật đầu. - Riki nói không sai. Nhưng vẫn còn thiếu. Sau khi nhìn tấm bản đồ trên bàn, dường như Riki đã hiểu ra phần nào. - Kha Vũ tuy là thủ lĩnh đời kế tiếp của Huyết tộc nhưng cậu ta lại sinh ra bên ngoài Thánh địa, vậy nên phần lớn sức mạnh vẫn bị phong ấn tại đó. Nếu như muốn hiệu triệu tộc nhân, vậy thì nhất định phải trở về nơi này. Lưu Chương lại gật đầu. Lần này anh trực tiếp bổ sung giả thuyết của Riki. - Dù có tập hợp được các tộc nhân thất lạc sau cuộc chiến năm đó, việc ổn định tổ chức và xây dựng quân đội chống lại nhân loại vẫn là cả quá trình dài. Bọn họ cần một chiến lũy để có thể đấu tranh lâu dài. Vậy nên... Dưới ánh nhìn tập trung của 3 người còn lại, Riki chỉ vào một điểm màu đỏ trên bản đồ. - Cố thành, Thánh địa cuối cùng của Huyết tộc, nơi hơn 50 vạn Huyết nhân đã biến mất! Để mở ra thế chiến thứ hai, bọn họ nhất định phải chiếm được nơi này. - Nơi này hiện giờ là... - Đúng vậy, chính là thành phố chúng ta đang sống. Lưu Chương cười nhẹ. - Vậy nên, chúng ta không cần làm gì cả. Bọn họ sẽ tự đến đây! Ánh mắt Riki trở nên lo lắng. - Nhưng họ có đồng minh... Oscar đánh mắt sang nhìn Lưu Chương. - Anh biết họ là ai đúng không? - Có vẻ mọi người đã bỏ quên những nhân vật khác rồi? Trong đầu Santa xuất hiện hai cái tên khiến anh rùng mình. - Nhân Thú tộc và Linh tộc. Nếu đúng như vậy, chúng ta có cơ hội thắng không? - Tạm thời họ sẽ liên hệ với Linh tộc trước. Nhân Thú tộc đã biến mất từ lâu, bọn họ sẽ chỉ trở lại nếu có lời kêu gọi của thủ lĩnh Huyết tộc mà thôi. Vậy nên, cho đến trước đêm Trăng máu sắp tới, chúng ta phải giải quyết xong chuyện này. Một khi để Châu Kha Vũ trở thành thủ lĩnh Huyết tộc, 3 loài phi nhân loại sẽ thành lập liên minh. Đến lúc ấy chúng ta sẽ chẳng còn hi vọng nào đâu! Sau câu nói của Lưu Chương, không khí dần trở nên căng thẳng. Đến cả Riki cũng khó có thể tiếp nhận thông tin này. Có vẻ mọi chuyện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bốn người bọn họ rồi. Vốn dĩ ban đầu tổng bộ chỉ giao nhiệm vụ triệt tiêu Châu Kha Vũ, đến Riki là đội trưởng còn không được biết thân phận thực sự của cậu ấy. Vậy mà giờ đây, từ một cuộc ám sát đơn thuần lại biến thành cuộc chiến ảnh hưởng đến tồn vong của cả nhân loại...  Và bọn Riki - lứa thành viên đầu tiên được tái lập kể từ khi Hội sụp đổ vào 200 năm trước, vô hình trung lại bị cuốn vào dây dưa ân oán của những kẻ sót lại từ 200 trước! Lưu Chương gấp tấm bản đồ lại. Bây giờ là lúc phải làm việc nghiêm túc rồi. Cậu bắt đầu giao công việc cho từng thành viên. - Việc đầu tiên phải sơ tán hết người dân đi nơi khác trước khi nơi đây trở thành bãi chiến trường. Santa, Oscar việc này giao cho hai người. Cố gắng hoàn thành trong vòng tối đa 3 ngày. - Rõ! - Đã rõ. ... - Trương Gia Nguyên, cậu là người có năng lực chiến đấu trực tiếp nhất. Lựa chọn cho mình một vũ khí phù hợp, rất có thể cậu sẽ phải đứng tiên phong ngay từ đầu. - Rõ! ... - Riki, anh có thể gọi cho tổng bộ được rồi đấy. Nói với họ, chúng ta cần mọi nguồn nhân lực có thể huy động được trong vòng 3 ngày tới. Đã đến lúc thu lưới rồi! - Rõ! Giấc mộng 200 năm, cuối cùng cũng đến hồi kết rồi. Châu Kha Vũ, cậu chính là người đơn độc nhất trong cuộc chiến này. Đừng tin tưởng bất kỳ ai. Và cũng đừng nương tay trước bất kỳ ai.