Circle - Kha Chương
Chương 18
- Chúng ta không chỉ là đồng đội. Chúng ta là một gia đình.
...
- Anh...chúc mừng sinh nhật nhé! Em phải thất hứa rồi...
...
- Lưu Chương, em hứa với anh được không? Hãy chăm sóc thật tốt cho những người còn lại. Và đừng để sự hi sinh của bọn anh trở thành vô ích!
...
Lưu Chương trầm mình trong bồn nước nóng. Không được rồi, những cảm xúc này có thể ảnh hưởng đến phán đoán của cậu.
Lưu Chương cố làm thanh tỉnh đầu óc bằng cách lẩm nhẩm tên những người đồng đội cũ. Mỗi khi cậu cảm thấy lung lay với lý tưởng của mình, hình ảnh của bọn họ sẽ nhắc nhở cậu về kết cục khốc liệt nếu cuộc chiến này xảy ra.
Hiroto... Ichika...Trương Đằng...Hoàng Côn...Tỉnh Lung...La Ngôn...Tăng Hàm Giang...Trương Hân Nghêu...
Lưu Chương thở ra một hơi dài.
Vu Dương...Patrick...Bá Viễn...Châu Kha Vũ...
Họ đều là nạn nhân của cuộc chiến vô nghĩa này.
Rốt cuộc là vì sao?
Bá Viễn nói đúng, không thể lấy giết chóc để ngăn cản giết chóc.
Nhưng còn có cách nào khác? Dù có chọn lựa như thế nào cũng sẽ có mất mát, thương vong.
Trước khi Vu Dương mất, hai người đã tranh cãi rất nhiều về vấn đề này. Vu Dương đã đánh giá quá thấp sự ích kỷ của loài người, còn Lưu Chương thì lại đánh giá quá cao về tham vọng của Huyết tộc. Một bên chỉ muốn sống yên ổn, một bên lại chỉ muốn giữ vị thế độc tôn. Nhìn qua cũng biết cán cân lệch về phía nào. Lưu Chương vẫn luôn biết loài người sẽ thắng, chỉ là lúc nào và có bao nhiêu thương vong thôi.
Tinh... tinh...
Tiếng chuông báo tin nhắn thành công khiến Lưu Chương ngoi lên khỏi mặt nước. Bàn tay vuốt một đường từ trán xuống, giũ bỏ những giọt nước đọng trên gương mặt, anh mở đôi mắt mệt mỏi liếc nhìn ra phía cửa phòng tắm, nơi âm thanh kia phát ra.
Càng ngày càng cảm tính rồi. Lưu Chương, điều đó không tốt cho cậu đâu...
Từ từ bước ra khỏi bồn tắm, quơ lấy một chiếc khăn quấn quanh hông, Lưu Chương đi ra ngoài, kiểm tra điện thoại.
Gần 20 cuộc gọi nhỡ từ Riki và Oscar. Lưu Chương mở ra tin nhắn gần nhất, lướt lên đề đọc.
" Lưu Chương, liên lạc lại với tôi ngay khi có thể nhé! "
- Riki -
Nghĩ ngợi một hồi, Lưu Chương cũng không gọi lại mà chỉ đơn giản gửi một tin nhắn.
" Tập trung mọi người. 30 nữa tôi sẽ có mặt."
...
Bên này Riki vừa nhận được tin nhắn của cậu thì thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ít nhất Lưu Chương cũng không sao cả.
Từ hôm qua Riki đã cảm nhận được điều gì đó rất không ổn rồi. Trong giấc mơ, anh đã thấy điều đó xảy ra - một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Lẽ nào, kế hoạch của Lưu Chương sẽ thất bại sao?
Khi Riki muốn liên lạc với Lưu Chương để báo cho cậu tin này thì cậu lại đột ngột biến mất. Với khả năng của Lưu Chương, không có nhiều người có thể hại được cậu. Trừ khi là...
- Riki, có chuyện gì mà họp gấp vậy? - Trương Gia Nguyên giọng vẫn còn ngái ngủ bước vào
...
- Hửm, mọi người sao vậy? Sao trông ai cũng nghiêm trọng thế?
Oscar vội kéo Gia Nguyên qua một bên.
- Gia Nguyên, tỉnh táo lại đi.
Liếc nhìn cái nhíu mày đầy lo lắng của Riki, Gia Nguyên tỉnh hẳn rồi. Cậu nuốt nước bọt quay sang Oscar thì thầm.
- Riki sao vậy?
- Anh ấy không nói rõ. Nhưng có vẻ vấn đề khá nghiêm trọng đấy.
...
Trong vòng 15 kể từ khi nhận được tin nhắn của Lưu Chương, bốn người Riki, Santa, Oscar, Trương Gia Nguyên đã đến đông đủ. Nét mặt ai cũng ngưng trọng. Riki vẫn như cũ, im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy tổng bộ mới gửi.
Mãi đến khi Santa vỗ nhẹ lên vai anh, Riki mới như choàng tỉnh.
- Riki, Lưu Chương đã liên lạc với anh rồi sao?
- Ukm
- Anh đã nói với cậu ấy về linh cảm của mình chưa?
- Có lẽ cậu ấy đã sớm biết rồi. Nhưng dù sao lát nữa gặp mặt, anh cũng sẽ cảnh báo.
- Chúng ta có thể tin tưởng Lưu Chương chứ? Em thấy mối quan hệ giữa cậu ta và Châu Kha Vũ không đơn thuần đâu.
Riki gập tờ giấy lại, thả nó vào ngọn lửa bên trong lò sưởi.
- Chúng ta không có sự lựa chọn. Bên trên đã gửi tin báo, người kia đã lộ diện rồi. Cơ hội thành công của chúng ta đang ngày càng thấp. Bây giờ không phải lúc nghi ngờ lẫn nhau.
- Đúng vậy!
Một giọng nói quen thuộc xuất hiện trước cả khi cánh cửa mở ra.
Cả 4 người đều đồng loạt hướng về phía đó, nơi có một người vừa mới xuất hiện.
- Điều căn bản nhất để giành chiến thắng là phải tin tưởng đồng đội. Các cậu quên bài học đầu tiên rồi sao?
- Lưu Chương!
Lưu Chương bước vào phòng, hướng về phía Riki hỏi.
- Riki, bên tổng bộ đã nói gì về tôi?
- Làm sao anh biết...
- Chắc họ sẽ không cho cậu biết lai lịch của tôi đâu nhỉ?
- Không có, họ chỉ nói phải tin tưởng anh.
- Cảm động thật đấy. Đã hơn 200 năm mà vẫn nhận được sự tín nhiệm như vậy.
Santa ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên hai mươi ba tuổi trước mặt.
- Cậu nói là 200 năm.
Lưu Chương cười nhạt, vẫn không rời mắt khỏi Riki.
- Cậu biết lịch sử của Hội phù thủy không?
- Có biết sơ sơ.
- Đội trưởng đời đầu tên là gì?
- Trong tài liệu không có nói đến tên thật của người này, chỉ biết số hiệu là 09, mật danh Akira.
- Cậu có biết người này hiện đang ở đâu không?
- Sau cuộc huyết tẩy thì người đó đột ngột biến mất, không để lại bất cứ manh mối nào. Cũng bởi vậy mà Hội cứ thế tan rã. Mãi cho đến mấy năm gần đây Tổng bộ mới quyết định khôi phục lại Hội và bắt đầu chiêu mộ thành viên mới.
Khoan đã!
Trong đầu Riki đã lờ mờ nhận ra. Anh vẫn biết Lưu Chương chắc chắn có một thân phận rất đặc biệt, chỉ là không ngờ đến mức như vậy.
- AK Lưu Chương... AK...Akira?
- Thông minh lắm.
Ba người còn lại trong phòng dường như vẫn chưa load nổi thông tin này. Trương Gia Nguyên đột ngột đứng bật dậy.
- Không thể nào, ý anh là Lưu Chương chính là vị đội trưởng huyền thoại Akira đó sao?
Lưu Chương nghiêng đầu, chính thức giới thiệu thân phận thật sự của mình.
- Đúng vậy, tôi chính là Akira. Vậy nên, bây giờ mọi người đã có thể tin tưởng tôi được rồi chứ?
Đoạn, cậu quay sang Riki tiếp tục nói.
- Chắc anh cũng cảm nhận được rồi. Sẽ có một trận chiến xảy ra.
Ánh mắt Riki trầm lại.
- Là thế chiến thứ hai trong lời tiên tri sao Lưu Chương? Tôi không cảm nhận được quá nhiều...
- Cũng không hẳn. Nhưng thế chiến thứ hai có xảy ra hay không thì phải phụ thuộc vào kết quả của trận này.
- Khoan đã - Gia Nguyên vội vã chen lời - Thế chiến thứ 2? Rốt cuộc mọi người đang nói về cái gì thế?
Lưu Chương đưa ánh nhìn về phía Riki.
- Họ vẫn chưa biết sao?
Đáp lại cậu là cái lắc đầu của anh.
- Tôi cũng vừa mới biết. Chưa kịp nói với họ.
...
- Thôi được rồi. Tiện đây tôi sẽ nói luôn vậy.
Lưu Chương thở dài.
- Họ đã nói gì khi giao cho các cậu nhiệm vụ tiếp cận và giết Châu Kha Vũ?
Santa nghi hoặc nhìn sang Riki trước khi trả lời.
- Không phải Kha Vũ cũng là người thuộc kế hoạch Cải tạo nguồn gen kia sao? Bọn họ nói sức mạnh của cậu ta có thể đe dọa sự sống của toàn nhân loại.
Đáp lại Santa là cái lắc đầu buồn bã của Riki.
- Mọi việc không đơn giản như vậy. Châu Kha Vũ không phải những người bị biến đổi gen như chúng ta. Cậu ta thuộc về một chủng loài khác.
Trương Gia Nguyên nhất thời bị shock đến không nói lên lời. Trong nhóm, cậu có mối quan hệ thân thiết nhất với Châu Kha Vũ. Vậy mà cậu lại chưa từng phát hiện ra điều bất thường gì cả. Cái tên với vẻ ngoài ưu tú hạng nhất nhân loại vậy mà còn không phải là người... Các người đùa gì vậy chứ?
Lưu Chương gật đầu ra hiệu Riki tiếp tục kể về cuộc chiến 200 năm trước và tình cảnh hiện tại.
- Phải bắt đầu về cuộc chiến 200 năm về trước...
---
Đã 9h24 sáng. Nhưng trong căn hầm bí mật được xây sâu dưới quán Bar Anh Túc Đỏ, ánh mặt trời dường như không thể lọt tới được. Không khí lạnh lẽo ở đây vô hình trung lại khớp với câu chuyện đang được kể một cách kỳ lạ.
- Mọi chuyện tất cả là như vậy đấy! - Cuối cùng Riki cũng ngừng lời sau hơn một tiếng đồng hồ nói liên tục.
Santa với tay đưa cho anh một cốc nước ấm.
- Cảm ơn em.
Riki nhận lấy ly nước, nhưng cũng chỉ nhấp môi một chút.
Lưu Chương cho đến lúc này vẫn im lặng, chờ đợi phản ứng của mọi người.
Và lần này, Oscar là người lên tiếng đầu tiên. Anh gằn giọng cười lạnh.
- Họ coi chúng ta là gì chứ? Là sát thủ sẽ giết bất cứ ai được chỉ điểm sao?
Trương Gia Nguyên cũng bức xúc lên tiếng.
- Nếu không gặp Lưu Chương, bọn họ còn định giấu chúng ta chuyện này đến bao giờ. Định để Bá Viễn giết hết chúng ta thì mới cử người đến nhận xác sao?
- Họ cũng giấu cả anh sao Riki?
Riki gật đầu.
- Vừa rồi anh mới nhận được thư thì mới biết...
Rầm.
Oscar đấm mạnh tay xuống mặt bàn gồ.
- Chết tiệt.
Dễ dàng nhận thấy không khí trong phòng đã trầm xuống hẳn. Bốn người đều đang mang trong mình một tâm trạng cực kỳ bức bối đến mức không ai để ý thấy nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt người thứ năm kia.
Cuối cùng Lưu Chương bước tới, kéo một chiếc ghế ngồi giữa bốn người.
- Họ vẫn luôn thế đấy. Đẩy chúng ta ra chiến trường với một cây súng mà chẳng để lại một lời chỉ dẫn.
- Lưu Chương, anh đã biết mọi chuyện. Tại sao không nói với chúng tôi ngay từ đầu?
- Vì thời điểm chưa đến. Càng nhiều người biết, nguy cơ kế hoạch bị bại lộ càng cao.
- Vậy bây giờ thì sao?
- Với tư cách là một đồng đội và cũng là người đi trước, hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người toàn bộ kế hoạch cũng như tình cảnh hiện tại của chúng ta. Nhưng trước đó, tôi cần mọi người tự đưa ra sự lựa chọn của mình. Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm và tôi không thể đảm bảo tất cả sẽ sống sót đến cuối cùng. Vậy nên, nếu có ai muốn rút lui thì đây là cơ hội cuối cùng.
...
Sự im lặng đột ngột bao trùm căn phòng. Mọi người có lẽ đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng mình.
Lưu Chương biết, họ được sinh ra trong thời bình, chưa từng nếm trải mùi vị của máu tanh. Đột nhiên bắt họ phải mang tính mạng ra đặt cược. Tất nhiên vẫn phải suy nghĩ cẩn thận. Nếu như ai đó rút lui, Lưu Chương cũng sẽ không trách. Cậu cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất khi không ai tham gia rồi. Nhưng không thể phủ nhận, Lưu Chương đã có chút mong chờ. Ít nhất, 4 người này đều đã được huấn luyện kỹ và rất có tiềm năng. Có sự trợ giúp của họ, tỉ lên thành công sẽ cao hơn!
Cuối cùng, Santa cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngưng trệ.
- Lưu Chương, lúc nhận nhiệm vụ đầu tiên, anh còn chưa tròn 16 tuổi đúng không?
Lưu Chương quay sang, nét mặt đầy nghi hoặc.
- ???
- Tôi hiện tại đã 24 tuổi rồi, không thể thua một đứa nhóc như anh được! Vậy nên tôi sẽ tham gia.
Một giây sau, Trương Gia Nguyên cũng đứng dậy vỗ ngực.
- Dù rằng cái Tổng bộ nát kia làm ăn chẳng ra gì nhưng chúng tôi vẫn là tinh anh được tuyển chọn rất cẩn thận đấy nhé! Làm sao có thể mất mặt rút lui khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu được.
Lưu Chương thở dài.
- Đây là vấn đề sống còn đấy. Mọi người phải suy nghĩ cẩn thận.
- Có gì để mà suy nghĩ. Anh đừng coi thường quyết tâm của bọn tôi. Tôi chiến đấu vì nhân loại chứ không phải vì mấy lão già ngồi bàn giấy kia. Từ lúc ra nhập Hội, tôi đã xác định trước rằng sẽ có ngày này rồi. Chiến thì cứ chiến thôi, ai sợ chết chứ! - Oscar cũng đẩy ghế, đứng dậy lên tiếng - Có phải không Riki?
Mọi người đều nhìn sang nhân vật được nêu tên. Trước đây, Riki chính là linh hồn của đội. Mọi người đều tôn trọng ý kiến của anh nhất. Hiện tại, cả ba chính là đang đợi lời xác nhận tham gia của anh.
Nhưng giờ đây nét mặt Riki trầm tư đến mức Santa cũng phải nghi ngờ. Cậu dè dặt gọi.
- Riki à!
Cuối cùng, Riki cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lưu Chương.
- Tôi có 3 điều kiện!
Lưu Chương đưa tay ra hiệu anh tiếp tục nói
- Thứ nhất, bọn tôi cần được biết toàn bộ kế hoạch.
- Được.
- Thứ hai, anh phải trở thành Đội trưởng của bọn tôi.
- Được.
- Điều thứ ba, hãy đối xử với chúng tôi như những người đồng đội thực sự. Ý tôi là anh phải tin tưởng vào chúng tôi như cách chúng tôi đặt niềm tin vào anh lúc này.
Lưu Chương suy nghĩ một hồi, rồi cũng gật đầu.
- Được!
Nhận được cái gật đầu cuối cùng của Lưu Chương, ngay tức khắc, Riki đứng thẳng dậy đối diện với anh, đưa tay trái lên làm động tác chào quen thuộc.
- Tôi, Chikada Rikimaru, số hiệu 03 mật danh Kira. Xin phép được nhập đội!
Như một phản ứng dây chuyền, ba người còn lại cũng lần lượt làm theo.
- Tôi, Uno Santa, số hiệu 77, mật danh Ace. Xin phép được nhập đội!
- Tôi, Vương Chính Hùng, số hiệu 98, mật danh Wang. Xin phép được nhập đội!
- Tôi, Trương Gia Nguyên, số hiệu 00, mật danh Kid. Xin phép được nhập đội!
Lưu Chương nhìn bốn người trước mặt, một cảm giác thân thuộc dâng lên trong tim ... Đâu đó vào một buổi chiều nắng đẹp ở Vancouver năm 16 tuổi, Lưu Chương cũng từng như vậy, đứng thẳng lưng mà dõng dạc hô to... Khung cảnh có khác, nhưng lời nói vẫn như ngày nào.
- Tôi, AK Lưu Chương, số hiệu 09, mật danh Akira. Nhân danh đội trưởng, xin phép nhận đội!
-----
Sau hơn 200 năm cuối cùng chiến tranh cũng chính thức nổ ra rồi. Nhưng lần này tôi không đơn độc!
- Lưu Chương, nguyên tắc đầu tiên khi nhập hội là gì?
- Tin tưởng đồng đội.
- Nói to lên.
- TIN TƯỞNG ĐỒNG ĐỘI!
- Anh vẫn chưa nghe rõ.
- Ichika, không được trêu ma mới.
...
- Lưu Chương, em phải nhớ lấy. Trong chiến tranh, đồng đội chính là sinh mệnh của em. Phải tin tưởng họ như chính bản thân mình.
- Nếu như người đó phản bội thì sao?
- Vậy thì người đó không còn là đồng đội của em nữa...
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
30 chương
61 chương
34 chương
58 chương
46 chương
3 chương
94 chương