- Lưu Chương, từ ngày hôm nay cậu sẽ trở thành đội trưởng. Ngoài việc dẫn dắt mọi người hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng phải bảo vệ được các thành viên của mình ! ... - Lưu Chương, trên cương vị của một người lãnh đạo, cậu phải biết lấy đại cục làm trọng. Cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn. Đừng bao giờ để cảm xúc chi phối hành động một lần nữa. ... - Lưu Chương, kẻ mạnh bao giờ cũng cô độc! Nhưng chỉ có kẻ mạnh mới bảo vệ được những thứ hắn trân quý. --- 16h45, ngày 01/12/2021 Đây có tính là cuộc hội ngộ giữa những người bạn cũ không? Lưu Chương vất vả chống lại từng đợt gió như quất thẳng vào người. Giữa biển lau rộng mênh mông, cậu lại chọn đứng đợi người kia dưới gốc một cây du rừng bị sét xẻ làm đôi, vỏ cây vẫn lưu lại vết than cháy xém. Lạnh quá! Lưu Chương lầm bầm than vãn trong khi cố kéo khóa áo dựng thẳng lên che kín cổ. Nhưng dường như khí lạnh vẫn không chịu buông tha. Nó luồn sâu vào bên trong, thấm vào da thịt khiến cậu không khỏi rùng mình. ... Mãi một lúc lâu sau, người kia mới lững thững bước đến. Lưu Chương hiện đã bị cóng đến độ chỉ một hành động nhỏ của ai kia cũng có thể khiến cậu sinh cáu kỉnh. - Bá Viễn, anh thong thả vậy sao? Đã hơn 15 kể từ giờ hẹn rồi đấy! Bá Viễn nhìn cái người đang co ro trong chiếc áo khoác mỏng tang thì lắc đầu ngao ngán. Anh cởi chiếc áo dạ đen đang mặc trên người xuống, choàng qua cho Lưu Chương. - Bây giờ lớn rồi liền có thể cằn nhằn cả anh luôn à? Lưu Chương chun mũi lại, âm thanh nghèn nghẹn như đang ốm. - Lâu lắm rồi mới gặp mà chẳng thấy anh mong chờ gì cả, còn đến muộn nữa chứ! Em không lấy danh nghĩa đội trưởng ra phạt anh thì không được rồi. Bá Viễn cười nhẹ, xoa xoa đầu cục bông đang hờn dỗi kia. Phải chăng em ấy mãi mãi đừng trưởng thành thì tốt biết bao... - Thời gian trôi qua nhanh nhỉ. Lưu Chương nhà ta cũng đã lớn như vậy rồi. Bọn Hoàng Côn với Ichika mà biết hiện tại em đã trở thành một người mạnh mẽ, giỏi giang như vậy hẳn sẽ rất tự hào. Thấy hành động có phần hơi tự nhiên của Bá Viễn, Lưu Chương theo bản năng lùi lại phía sau, nụ cười cũng vì thế mà mang vài nét gượng gạo. - Tiếc là chỉ còn hai chúng ta... Nét mặt Bá Viễn đột nhiên cứng lại. - Phải rồi nhỉ! ... Một khoảng im lặng khi cả hai ăn ý không nói thêm bất cứ điều gì. Giá như đây chỉ là cuộc hội ngộ giữa hai người đồng đội cũ... Nhưng họ đều hiểu, tình cảnh không còn giống ngày xưa. Họ hiện đang đại diện cho hai phe đối địch nhau tiến hành đám phán. Và có lẽ... sẽ là một lời tuyên chiến nữa! Lưu Chương ngước mắt lên nhìn anh, người đã từng cùng mình vào sinh ra tử. Trong lòng liền dâng lên một cỗ chua xót. - Anh à, sao chúng ta lại thành ra như vậy? - Anh xin lỗi. Lưu Chương lắc đầu đầy bất lực. - Em đã sống hơn 200 năm rồi. Cũng từng yêu thương, cũng từng có một gia đình. Ngày đó, em đã thề bằng mọi giá phải bảo vệ mọi người cho đến khi chiến tranh kết thúc. Nhưng rồi cũng chính em phải tận mắt chứng kiến bọn họ một người rồi lại một người ngã xuống trong khi bản thân lại chẳng thể làm gì. Thậm chí đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in những gương mặt ấy, nhớ như in khoảnh khắc cuối cùng của họ tựa như pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm rồi lại nhanh chóng tàn lụi. Bá Viễn, đã 47 lần rồi! Em đã đứng tại nơi này những 47 lần trong gió lạnh, nói với họ lời tiễn biệt cuối cùng. Và lần nào em cũng tự hứa với bản thân đây sẽ là lần cuối... Dòng thác cảm xúc ùa về khiến Lưu Chương không thể ngừng lời. Đã bao lâu rồi cậu không thể nói ra những chất chứa trong lòng? Chẳng phải đã hứa rằng sẽ bên nhau cho đến hết cuộc đời sao? Vậy mà cuối cùng, vẫn chỉ có mình Lưu Chương lang thang suốt 200 năm cô độc. Ngày rộng tháng dài cũng chỉ có thể tự mình vượt qua... 49 thiếu niên ngày nào nay chỉ còn lại cậu và Bá Viễn. Nhưng cũng như ngày đó, anh lại chọn đứng bên kia chiến tuyến để đối đầu với cậu. - Có đáng không, Bá Viễn? Vì một người mà hi sinh đến như vậy liệu có đáng? -... - Anh còn nhớ không? Ngày Hiroto mất đúng vào sinh nhật em. Buổi sáng thức dậy, em ấy còn hứa là sau trận chiến hôm đó sẽ trốn xuống thị trấn mua bánh sinh nhật tặng em... Em ấy mới 17 tuổi, nguyện vọng lớn nhất là được uống rượu cùng các anh trong lễ trưởng thành còn chưa thực hiện được! - Lưu Chương à... - Anh còn nhớ không? Vào cái lần chúng ta bị phục kích, Hoàng Côn đã giúp em đỡ một mũi tên. Trái tim của anh ấy cứ đập chậm dần rồi ngừng hẳn trong vòng tay em... Anh ấy chết rồi, cuối cùng cũng chỉ dặn em nhất định phải bảo vệ những người còn lại thật tốt. Nhưng em không làm được rồi... Tăng Hàm Giang, Tỉnh Lung, La Ngôn, Trương Đằng, Ichika... mọi người đều lần lượt đều ngã xuống. Sau cùng, cả đội 49 người chỉ còn lại anh và em. Mà chúng ta lại trở thành như vậy. Em chỉ cố gắng để cái chết của mọi người không trở nên vô ích. Chẳng lẽ điều đó là sai sao? Bá Viễn nhất thời không biết nói sao? Chấp niệm của Lưu Chương lớn như vậy suy cho cùng cũng bởi cậu ấy đã mất mát quá nhiều. Những người mà Lưu Chương vừa kể tên đều là đồng đội của họ, là những người mà cậu hết mực yêu thương. Có lẽ kết cục quá bi thảm của bọn họ đã khiến cho Lưu Chương khó mà tha thứ được cho những kẻ gây ra chuyện này. Nhưng mà dường như Lưu Chương đã quên mất rồi. Trận chiến năm ấy, không chỉ nhân loại mới bị tổn thất... Đã là chiến tranh, thương vong là chuyện không tránh khỏi. Nếu đứng trên lập trường của các loài phi nhân loại, chẳng phải con người mới là kẻ gây nên mọi chuyện hay sao? - Lưu Chương, em có bao giờ nghĩ rằng Huyết tộc, Nhân Thú tộc, Linh tộc,... họ cũng xứng đáng được sống như nhân loại không? Chúng ta có tư cách gì tước đi quyền được sống của họ? Không phải Lưu Chương chưa từng nghĩ đến việc này. Nhưng bản thân là một nhân loại, cậu đâu có sự lựa chọn nào khác. Năm đó nếu như không phải Huyết tộc diệt vong thì chính là con người. Kết cục dù thế nào cũng không thể trọn vẹn được. - Kể cả chuyện đó có sai trái thì nó cũng đã cho chúng ta 200 năm bình yên. Bá Viễn, anh đừng tự lừa mình dối người nữa. Tất cả những gì anh làm chẳng phải là vì cậu ấy sao? - Anh không phủ nhận cậu ấy là một phần lý do trong quyết định này. Nhưng đó không phải tất cả. Chúng ta nên kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này lại ở đây thôi. - Em không thể. - Lưu Chương, em hãy suy nghĩ lại đi. Đừng để Châu Kha Vũ trở thành Vu Dương thứ hai! - Anh đã từng trải qua tình huống này rồi. Hơn ai hết, em tưởng rằng anh phải hiểu rõ hậu quả của nó chứ? Đừng bao giờ đặt tình cảm vào bất cứ quyết định gì. Anh chỉ cần làm những điều phải làm thôi! - Anh không thể tàn nhẫn giống em được, Lưu Chương. Dùng giết chóc để ngăn chặn giết chóc. Em không thể để mọi chuyện xảy ra tự nhiên ư? Cuối cùng quá khứ vẫn chẳng giúp ích gì được nhỉ? Nói đi nói lại, cái sự nhân đạo của anh chẳng qua cũng là do chấp niệm của hai người khác nhau thôi. Bá Viễn vì người ấy mà hết lần này đến lần khác đánh mất đi lý trí, đến cả đồng đội cũng không cần. Vậy mà bây giờ anh vẫn có tư cách đứng đây trách cậu tàn nhẫn ư? Biết rằng chẳng thể nào lung lay được quyết tâm của người kia, nên Lưu Chương cũng không cần nhiều lời nữa. Đã không thể chung đường, vậy thì dứt khoát rạch ròi một lần đi. - Nếu như có một cơ hội nào để giảm bớt thương vong, vậy thì em vẫn sẽ làm. Dù sao bao năm qua, em đóng vai ác cũng không phải một, hai lần...Bá Viễn, lần này em không thể nghe lời anh được. Chúng ta giờ không cùng một chiến tuyến nữa rồi. Bá Viễn thở dài. Trước khi đến đây, anh cũng đã đoán trước được kết cục của cuộc đàm phán này rồi, nhưng vẫn là có chút hụt hẫng khi nghe câu nói đó. - Lưu Chương, em rất mạnh. Vậy nên anh sẽ không nương tay đâu. - Em biết. Nhưng vì ân tình bao năm nay, em hi vọng anh đừng làm hại đến nhóm Riki. Bọn họ dù sao cũng là truyền nhân của Hội phù thủy. Em không muốn họ có kết cục giống chúng ta. - Anh không biết em lại mềm lòng như vậy đấy? Nhất là khi em thẳng tay giết Châu Kha Vũ đến 99 lần không chút ngần ngại. Nét mặt Lưu Chương cứng lại trong thoáng chốc. Nhưng rất nhanh nó đã trở lại với vẻ vô cảm vốn có. - Em chỉ mềm lòng với đồng loại của mình. Cậu ta là Huyết tộc, là kẻ thù của nhân loại và cũng là kẻ thù của em. - Anh chắc rằng Kha Vũ sẽ rất đau lòng khi nghe em nói vậy đấy. - Tốt nhất là cậu ấy nên căm ghét em một chút. Có như vậy em mới không cảm thấy tội lỗi khi xuống tay! Bá Viễn thở dài nhìn đối phương đã quay người đi trước, chỉ để lại một câu nói lạnh lùng, không chút cảm xúc. Anh nhặt chiếc áo dạ rơi dưới đất lên, miệng lẩm bẩm. - Từ khi nào mà em trở nên sắt đá như vậy, Lưu Chương? Châu Kha Vũ thực sự yêu nhầm người rồi. ------- Con người dù có sắt đá đến đâu, suy cho cùng trái tim cũng là máu thịt. Có thể không động lòng sao? Có thể không đau đớn sao? Lưu Chương cảm thấy mình không ổn rồi. Anh vậy mà lại ốm thật. Sau cuộc gặp gỡ với Bá Viễn, những ký ức từ xa xưa cứ lần lượt ùa về. Gương mặt của những người đồng đội, của những Huyết nhân cậu đã từng giết, của Vu Dương, của Châu Kha Vũ nối tiếp nhau xuất hiện, kéo Lưu Chương vào trong một cơn sốt đến mê man. Ngay khi cánh cửa phòng vừa khép lại, Lưu Chương đã thả người trượt dài trên sàn. Cảm giác như sức lực đều bị rút cạn, cả người khô rang trong khi mồ hôi lại không ngừng chảy. - Lạnh quá. Tầm nhìn của Lưu Chương mờ đi trong màn nước mắt vì sốt cao...nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của người khác trong phòng. Người đó tiến lại gần, cánh tay mạnh mẽ luồn qua cơ thể Lưu Chương nhấc lên, sau đó ôm anh về giường, nhẹ nhàng đặt xuống. Những ngón tay lạnh toát giúp anh cởi bỏ bộ quần áo đã đẫm mồ hôi. - Kha Vũ Lưu Chương kéo gương mặt người kia sát xuống, chủ động hôn lên môi. - Xin lỗi. Kha Vũ cảm thấy mọi ấm ức bị dồn nén được giải phóng ngay giây phút này. Cậu mút nhẹ đôi môi đỏ ửng vì sốt cao của Lưu Chương từng chút, từng chút như nhấm nháp món tráng miệng ngon nhất trên đời. Anh cũng phối hợp, hơi hé miệng ra để cậu đưa lưỡi vào. Bên trong khoang miệng Lưu Chương nóng đến phát điên ngược lại càng khiến cho Kha Vũ càng thêm hưng phấn. Cậu dùng tay cố định hai bên hàm của anh, đẩy nụ hôn càng sâu hơn. Tiếng nhóp nhép đầy ướt át... dòng nước bọt trắng bạc không kịp nuốt trào khỏi khóe miệng của Lưu Chương...Vẫn không đủ, cổ họng Kha Vũ vẫn khô cháy. Cậu như muốn cắn đứt cuống họng của người bên dưới, nghiền anh thành máu tươi mà uống. Lưu Chương lờ mờ nhận thấy hai con ngươi đỏ thẫm của đối phương. Cậu ấy thức tỉnh rồi, đây là kỳ săn mồi đầu tiên. - Chưa gì đã nóng vội tìm tôi trả thù vậy sao? Anh đẩy cậu ra khỏi nụ hôn, nghiêng cần cổ trắng nõn trước mặt Kha Vũ. - Làm đi! Cậu chỉ có cơ hội duy nhất này thôi đấy. Nếu cậu dám xuống tay, cậu sẽ thắng. Đồng tử của Châu Kha Vũ co lại. Cậu có thể cảm nhận được huyết quản nỏng bỏng đang đập bên dưới lớp da mỏng tang kia. " Mùi máu của anh cũng tuyệt như con người anh vậy! " Kha Vũ cúi đầu, cà nhẹ răng lên mạch cảnh bên trái của Lưu Chương, cảm nhận được cơn rùng mình của đối phương. - Nếu không thì sao? Anh sẽ giết em à? Lưu Chương mắt nhắm nghiền chờ đợi cảm giác sắc nhọn xuyên qua cổ mình. Nhưng Kha Vũ đã thu lại hai chiếc răng nanh, dùng lưỡi liếm một vòng quanh yết hầu của đối phương. Cậu cẩn thận rải xuống cổ Lưu Chương những dấu hôn đỏ thẫm mà không khiến da anh trầy xước một chút nào. Nụ hôn lan xuống xương quai xanh. Cảm giác ướt át lạnh lẽo khiến Lưu Chương không kiềm được những tiếng rên rỉ vụn vặt trong cổ họng. Bàn tay anh luồn vào mái tóc của Kha Vũ, cố đẩy cậu ra trước khi chiếc lưỡi kia xuống sâu thêm nữa. - Kha Vũ, đừng quậy nữa. Kha Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng đến mức khiến Lưu Chương phải quay đi. - Chúng ta đã từng gặp nhau đúng không? Ánh mắt Lưu Chương như tan rã. Cái con người này, cố chấp thật đấy! Anh phải làm sao thì em mới hiểu được đây? Đừng lại gần nữa Kha Vũ, chúng ta sẽ cháy thành tro mất... - Lưu Chương, trả lời em! Lưu Chương đưa tay lên che đi đôi mắt, giọng nói có chút run run. - Đã từng... Bởi vì đã từng nên mới thấu hiểu. Bởi vì thấu hiểu nên mới lựa chọn rời xa... Nhưng tại sao vẫn đau như vậy? Kha Vũ kéo tay đối phương ra, bắt anh phải nhìn thẳng vào mắt mình. - Em cũng từng yêu anh như hiện tại đúng không? Một giọt nước mắt rơi xuống trán Lưu Chương nóng bỏng. Anh vẫn luôn lo sợ giây phút này. 1Nếu phải nói về điều đau khổ nhất trong suốt 99 vòng lặp kia, thì với Lưu Chương đó chính là những khoảnh khắc ánh mắt Châu Kha Vũ chân thành nhìn anh, thì thầm thổ lộ cảm xúc của mình. Lần thứ nhất... " Lưu Chương, em thích anh." Lần thứ hai mươi bảy... " Lưu Chương, trăng hôm nay thật đẹp!" Lần thứ năm mươi sáu " Lưu Chương, anh có muốn đi ngắm pháo hoa với em không? " Lần thứ tám mươi ba... " Lưu Chương, em có thích một người. Nhưng hình như anh ấy chỉ coi em như một người bạn thôi." Lần thứ chín mươi hai... " Lưu Chương, em không hối hận. Sẽ không bao giờ hối hận." Lần thứ chín mươi chín... - Lưu Chương, em vẫn sẽ tiếp tục thích anh. Thậm chí còn nhiều hơn cả những lần trước cộng lại! Lưu Chương mắt nhắm nghiềm, bờ mi hơi run rẩy. Anh thực sự không muốn đối diện với hiện thực này... - Châu Kha Vũ, ngay từ đầu tôi đã cảnh báo, cậu không nên đặt tình cảm vào mối quan hệ này. Cậu lại chẳng bao giờ chịu nghe lời ...lần nào cũng vậy.