- Lưu Chương, anh nghĩ em sẽ tin lời anh nói sao? Anh vốn không phải người có thể dễ dàng yêu một ai đó trong thời gian ngắn như vậy! ... - Rốt cuộc anh đang tính toán điều gì?Anh coi tình cảm là một trò đùa sao?Hết em rồi tới Oscar. Vậy mục tiêu tiếp theo của anh sẽ là ai đây? ... - Lưu Chương, anh không yêu em cũng không sao, nhưng đừng đối xử với bản thân như thế! Lưu Chương cũng đã chán với việc phải giải thích quá nhiều với người trước mặt. Anh chỉ đơn giản để lại một câu trước khi quay người bỏ đi. - Đừng nghĩ cậu có thể hiểu được tôi. Kha Vũ nhìn theo bóng lưng của Lưu Chương đang xa dần, cảm giác bức bối khó tả dâng lên nghẹn trong lồng ngực. " Ngay từ đầu, đây đã là một trò chơi của anh rồi đúng không? Vậy sao tối hôm đó còn đối xử với em dịu dàng như thế? " Trong đầu Kha Vũ chợt hiện lên hình ảnh Lưu Chương nhẹ nhàng dùng khăn bông lau tóc cho cậu. "Kha Vũ, sao em lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng vậy?" Anh có thật sự lo lắng cho em sao? Lưu Chương, nếu anh thực sự lo lắng cho em thì không nên khiến em thích anh như vậy... --- Những ngày gần đây, đại học X như bị bao trùm trong một không khí nặng nề. Trên diễn dàn, lượng bài đăng tháng này đã vượt tổng số bài của 9 tháng đầu năm cộng lại. Ngoài thời gian trên giảng đường, ai nấy đều khư khư trên tay chiếc điện thoại, chỉ sợ đặt nó xuống 5, mình sẽ biến thành người tối cổ mất. Chính giữa trang chủ diễn đàn ghim 3 bài đăng hot nhất. 1. CHUYỆN TÌNH TAY BA GIỮA CÁC NAM THẦN NỔI TIẾNG NHẤT ĐẠI HỌC X Lượt đọc: 309.000 Lượt bình luận: 15.074 2. HOTBOY NĂM NHẤT CHÂU KHA VŨ CÔNG KHAI THEO ĐUỔI HỘI TRƯỞNG LƯU CHƯƠNG. Lượt đọc: 289.560 Lượt bình luận: 20.765 3. HỘI TRƯỞNG LƯU CHƯƠNG ĐANG HẸN HÒ VỚI CHỦ NHIỆM CLB NGHỆ THUẬT OSCAR? NGHI VẤN BẮT CÁ HAI TAY!!! Lượt đọc: 198.403 Lượt bình luận: 15.980 ... Lâm Mặc thật sự phát hỏa rồi. Cậu đập chiếc Iphone 12 xuống mặt bàn không thương tiếc. - Lưu Chương, mày giải thích xem chuyện này là như thế nào? Lưu Chương vẫn còn chăm chú thưởng thức bữa trưa, không thèm để ý cái núi lửa trước mặt. - Sao? - Tao đã bảo với mày ngay từ đầu rồi. Tùy hứng cũng có mức độ thôi. Một Châu Kha Vũ còn chưa đủ giờ lại thêm một Oscar nữa. Cả cái diễn dàn đang phát điên vì 3 đứa mày đấy! ... Cạch Lâm Mặc ngước lên nhìn người mới đến. Là Châu Kha Vũ Cậu ta đặt khay cơm ở đối diện chỗ của Lưu Chương rồi ngồi xuống. Lại được tên này nữa. Có biết rằng cả trường này đang dồn ánh mắt vào nhất cử nhất động của hai người họ không? Vậy mà còn dám đến đây nữa. Lâm Mặc vừa định lên tiếng nhắc cậu ta đi sang chỗ khác đi thì Lưu Chương đã... - Cậu qua bên cạnh ngồi. Chỗ đấy của Oscar. Không rõ Châu Kha Vũ là không nghe thấy hay cố tình không nghe. Cậu ta vẫn không di chuyển khỏi vị trí. Kha Vũ đẩy một đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi về phía Lưu Chương. - Lưu Chương, em có nhờ nhà bếp làm món ớt xào thịt sợi cho anh... Lưu Chương nhìn món ăn yêu thích nhất cũng không bày ra một tia cảm xúc, thản nhiên đẩy lại. - Giờ tôi không ăn được đồ cay. Lâm Mặc trợn tròn mắt nhìn thằng bạn thân vừa rồi còn quất hai gói que cay ngon ơ của mình. " Từ lúc nào Lưu Chương không ăn được đồ cay mà mình lại không biết vậy?" Kha Vũ cũng không làm khó anh, cậu thu chiếc đĩa về, cẩn thận nói. - Lần sau em sẽ chú ý hơn. ... Nhìn hai người trước mặt đưa đẩy, Lâm Mặc đã tưởng rằng đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của mình rồi. Cho đến khi... - Lưu Chương! Xin lỗi, anh đến muộn. Là Oscar ... Đây rồi, 3 nhân vật chính cuối cùng cũng lên sàn hết rồi! Lâm Mặc nhìn xung quanh liền cảm thấy chỗ này cũng quá chói lóa rồi. Cả cái cantin đều chìm trong im lặng mà hướng về chiếc bàn nhỏ. Cái cảm giác trung tâm của sự chú ý này là sao? Lâm Mặc có chút không chịu nổi. Cậu vừa thoáng thấy Trương Gia Nguyên ở phía xa bèn tính bài chuồn khỏi đây trước. - Lưu Chương, tao có tiết đầu giờ chiều. Lượn trước đây. Đáp lại cậu là cái gật đầu đầy thờ ơ của đối phương. - Ukm. ... Oscar thấy Kha Vũ ngồi đối diện Lưu Chương cũng không nói gì. Anh đi vòng qua, ngồi xuống chỗ của Lâm Mặc lúc nãy cạnh Lưu Chương. - Anh thấy có tôm hùm đất sốt cay nên lấy cho em một phần. Còn chưa kịp để Lưu Chương lên tiếng, Kha Vũ đã đẩy đĩa tôm đỏ rực ra xa anh - Lưu Chương hiện không ăn được cay. - Vậy sao? Nhìn hai người trước mặt dùng ánh mắt để đấu nhau, Lưu Chương thở dài, cũng không còn hứng thú ăn uống nữa. Nhưng cuối cùng, anh vẫn kéo đĩa tôm hùm đất về phía mình. - Cảm ơn, Oscar! Gương mặt Kha Vũ có chút cứng lại. Nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, với tay lấy đĩa tôm từ tay anh. - Để em bóc tôm giúp anh. Lưu Chương cũng không cản cậu. Đến khi, cả đĩa tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ, lộ ra thớ thịt trắng ngần ngon miệng, Kha Vũ mới hài lòng đưa nó sang cho Lưu Chương. Oscar nãy giờ cũng không quan tâm đến những hành động mang tính khiêu khích của Kha Vũ. Anh chỉ thấy điều đó rất ấu trĩ. Quay sang phía Lưu Chương đã gác đũa, anh hỏi. - Em đã ăn xong chưa? Chúng ta đi. Lưu Chương bên này cũng chả còn hứng thú ăn uống từ lâu. Cậu dọn dẹp hết đồ ăn trên bàn của mình, trừ đĩa tôm đã bóc của Châu Kha Vũ, đứng dậy cùng Oscar rời khỏi đó. Lúc Lưu Chương đi vòng qua người Kha Vũ để rời khỏi catin, một bàn tay giữ anh lại. - Lưu Chương, thật sự phải như thế sao? Lưu Chương một lần nữa gạt đi bàn tay đang giữ áo mình. - Chuyện tình cảm, không có chỗ cho người thứ ba. ... Châu Kha Vũ không biết mình đã ngồi đó trong bao lâu nữa. Xung quanh, mọi người đã rời khỏi cantin để chuẩn bị cho những tiết học buổi chiều. Nhìn đĩa tôm trắng ngần vẫn còn nguyên vẹn, Kha Vũ nở một nụ cười cay đắng. " Vậy ra, mình là người thứ 3 sao?" " Lưu Chương, rõ ràng em mới là người đến trước!" --- Ở một góc khuất phía sau phòng thí nghiệm, Oscar tiến lại ngồi xuống bên cạnh Lưu Chương, đưa cho cậu một lon coca lạnh. - Tôi không hiểu tại sao cậu phải làm thế. Lưu Chương dùng một tay bật nắp lon nước ngọt, dốc thẳng vào cổ họng một hơi thật dài. - Đừng thắc mắc nhiều, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. - Cậu tiếp cận Châu Kha Vũ trước, giờ lại phủi tay, hủy hoại mối quan hệ này. Chẳng phải rất xấu xa sao? - Cậu cũng có tư cách nói câu đó? - Ít nhất, tôi đối đãi với cậu ấy thật lòng. Nếu không phải tình huống bắt buộc, nhất định sẽ không làm tổn thương cậu ấy. Châu Kha Vũ là một đứa trẻ tốt... Lưu Chương cười lạnh lùng, quay sang nhìn thẳng vào mắt Oscar chế nhạo - Cậu có biết rằng câu nói của mình mang bao nhiêu phần châm biếm không? Từ bao giờ, gã thợ săn lại nhìn con mồi bằng ánh mắt thương cảm vậy? Cất cái thứ tình cảm rẻ tiền của cậu đi. Chẳng có mối quan hệ thực tâm nào mà đầy toan tính thế đâu? Oscar hơi cúi đầu, anh biết Lưu Chương nói không sai nhưng... - Cậu cũng vậy mà đúng không? Dù bắt buộc phải tiếp cận cậu ấy trước nhưng ngay từ đầu cậu đã cố gắng để mối quan hệ này trở nên hời hợt nhất có thể. Cậu là sợ Kha Vũ nảy sinh tình cảm với mình hay không kiềm chế được bản thân mà yêu đối phương vậy? - Cậu đánh giá tôi quá cao rồi đấy. Tôi không lãng mạn như cậu nói đâu. Tất cả những gì tôi làm đều cần thiết cho kế hoạch, vậy thôi. Lưu Chương bóp lon nước ngọt rỗng trong tay, ném nó vào một sót rác gần đấy. - Nhiệm vụ của cậu là khiến Châu Kha Vũ chết tâm với tôi. Những chuyện khác đừng suy nghĩ!