Cinderella thời hiện đại
Chương 94
Trong một căn phòng lớn chỉ có một chiếc bàn dài và những dãy ghế xếp gọn gàng, một cô gái đang lộ rõ sự giận dữ đến không thể kìm nén được trước mặt một người đàn ông trung niên, mà trên khuôn mặt ông ta lại chỉ có sự thản nhiên … hai dòng cảm giác đối nghịch gây nên một thứ không khí quỷ dị khắp phòng mà ba con người đứng bên ngoài chỉ có thể cảm thấy ái ngại, chỉ có điều, họ không dám lên tiếng chen giữa vào sự đối đầu này …
“Dù bố có nói gì đi chăng nữa thì con cũng vẫn sẽ làm theo ý mình … con không thể nào giương mắt nhìn bạn bè đi vào chỗ chết mà không cứu!!”
Đứng phắt khỏi chiếc ghế đang ngồi, cô gái buông một câu rồi quay ngoắt đi về phía cửa … chỉ có điều …
“Minh Hoàng, ngăn nó lại!!”
Chắn trước mặt là một chàng trai cao hơn cô một cái đầu, nhưng lại không đủ để khiến cho cô sợ hãi, thậm chí cô gái ấy còn mỉm cười một cách đáng sợ, giọng nói trầm thấp mang đầy sát thương …
“Tránh ra, biết nhau từ nhỏ, anh tự hiểu rằng bản thân sẽ không ngăn được tôi!!”
“Ngọc, ngừng lại đi … tranh luận chỉ làm bế tắc thêm mọi truyện thôi!!”
Minh Hoàng nhất định không tránh đường, anh ta hiểu tính cách của người con gái có cái tên Ngô Hoàng Ánh Ngọc này … nhưng trước tình cảnh này, anh ta không thể không lên tiếng …
“Và sẽ còn bế tắc nếu không hành động!!” Ngọc gằn giọng: “Tôi không cần sự giúp đỡ của các người, bản thân tôi sẽ tự liệu mọi chuyện!!”
… Rầm …
Tiếng đập bàn mạnh đến mức khiến tất cả phải giật mình, người đàn ông mang họ Ngô kia đã không còn giữ được nét bình tĩnh vốn có khi sự cứng đầu của con gái ông ngày một gia tăng …
“CON CỨNG ĐẦU VỪA THÔI CHỨ … con phải biết rằng, một khi những người đó chấp nhận trở thành một trong các dirty của Hell thì họ cũng đã chấp nhận luôn một cái chết cho mình rồi!! con nghĩ bản thân có thể ngăn cản được cái gì chứ??”
“Nếu nói theo cách của bố thì …” Ngọc cười nhạt từ từ quay lại nhìn bố mình với ánh mắt căm giận: “Bố cũng chấp nhận mất luôn con trai khi đồng ý cho nó kết hôn sao?? Bố chấp nhận được điều đó không??”
“Bố …” Ông Ngô không thể nói lại được lời buộc tội của Ngọc … bản thân ông chính là còn chưa hiểu rõ được việc mình đã làm liệu là đúng hay sai …
“Và bây giờ … bố cũng muốn con giương mắt lên nhìn em trai mình hủy hoại bản thân và cả những người nó yêu quý … bố muốn nhìn thấy em con chết sao??” Sự giận dữ của Ngọc giờ đây lại nhuốm thêm cả sự bi thương nữa …
“Dĩ nhiên là không … nhưng lúc này … không được!!” Ông Ngô yếu ớt phản kháng …
“Vậy bố còn chờ tới khi nào??” Ngọc chán ghét cái điệp khúc này, cô không chờ được: “Tới khi cháu nội của bố bị người ta giết chết ư?? Hay tới khi nhìn thấy chính tay thằng Minh đẩy vợ nó trở lại vũng bùn nhầy nhụa đen đúa của xã hội?? … RUỐT CUỘC THÌ BỐ ĐỊNH CHỜ ĐẾN KHI NÀO ĐÂY??”
Bị Ngọc ép đến mức đầu óc trống rỗng, ông Ngô không thể nào phản kháng lại được, khóe miệng chỉ ấp úng mãi không thôi …
“Ta … ta …”
“Con xin lỗi nhưng … con không chờ được!!”
Buông một câu cuối cùng, Ngọc bỏ đi một cách nhanh chóng, nhanh đến mức không ai kịp cản … và cô cũng không có ý định lưu lại nơi này nữa, thời gian với cô là rất quan trọng, nếu không nhanh, cô sợ sẽ muộn mất …
Bước chân của Ngọc ngày một nhanh dần và hơn thế nữa … phía sau cô cũng truyền tới những bước chân vội vã, chỉ trong chốc lát đã đi ngang hàng với cô. Khuôn mặt Ngọc hiện lên một nét cười nhìn người đang đi bên cạnh …
“Mừng khi anh lại đứng về phía em!!”
“Chẳng phải em là người tôi phục vụ ngay từ đầu sao??” Minh Hoàng trả lời rất thản nhiên …
“Vậy thì đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian!!”
Bước chân của cả hai nhanh dần, nhưng Minh Hoàng tất nhiên không quên hỏi người con gái bên cạnh:
“Em biết địa điểm chứ??”
“Tất nhiên rồi!!”
Hai con người nhanh chóng bước lên chiếc trực thăng chuyên dụng và bay khỏi hòn đảo, họ không biết rằng, ba con người còn lưu lại trong căn phòng lạnh lẽo kia cũng đang từng chút dõi theo họ …
…………
… cộp cộp cộp …
Tiếng gót giầy nện xuống mặt đất như đang trút lên đó sự giận dữ của người đi … nhưng tất cả đó cũng chưa thể bằng được khuôn mặt đang đen đi một cách nghiêm trọng của Bạch Linh … tuy nhiên, những điều này lại không ảnh hưởng gì tới thằng bé đang bị cô ta xách lên bằng tay trái kia, Khang Kiện dù bị đong đưa rất mạnh nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tính giấc, cậu nhóc này ngủ ngon lành như chẳng có gì xảy ra vậy … Có nằm mơ Bạch Linh cũng không bao giờ nghĩ rằng nó lại bỏ trốn vào ngay lúc này, quả thực cô ta không ngờ nó lại có thể bỏ rơi con trai mình trong nguy hiểm mà bỏ trốn …
“Mọi chuyện là thế nào??”
Đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi phục xuống nền đất với đầy rẫy vết thương trên người … rõ ràng là nó đang trêu ngươi cô ta, nó giết hết tất cả thuộc hạ của cô ta tại nơi nhà giam này, nó để lại cho cô ta một người duy nhất còn sống nhưng vô dụng, nó hẳn nhiên biết rõ người này rất quan trọng với cô ta … vậy mà …
“Cô chủ … là tôi vô dụng … xin cô hãy giết tôi đi!!”
Người đàn ông đó lên tiếng nói một cách khó khăn, đôi mày rậm nhíu sâu lại cùng con mắt màu đỏ gắt ánh lên một sự đau đớn liên tiếp … là một con người mà tứ chi đều bị hủy hoại không thể sử dụng được thì quả thực không nên sống làm gì … người đàn ông này đã bị nó đánh gãy cả hai chân hai tay thậm chí còn cắt gân để không thể phục hồi được nữa …
Bàn tay của Bạch Linh siết chặt lấy gáy áo của Khang Kiện, hàm răng cô ta nghiến vào nhau ken két … đến cả người đàn ông mà cô ta cho là có khả năng nhất cũng không làm gì được nó, ấy vậy mà còn bị nó làm ra nông nỗi này … thật không thể tưởng tượng được …
“thưa cô chủ, tất cả các vệ sĩ đều bị giết bởi một thứ tơ mảnh nhưng rất sắc …”
Tiếng thuộc hạ báo cáo hoàn toàn không lọt vào tai của Bạch Linh lúc này, cô ta tiến lại phía người đàn ông kia, đôi mắt nhìn một lượt các vết thương và nhận thấy rằng những vết thương đó được tạo bởi thứ gì đó quấn chặt vào người, sự chồng chéo của những vết cắt chứng tỏ rất rõ ràng điều đó …
“Không phải cô ta … là ai??”
Tuy câu hỏi không có đầu cũng chẳng có cuối, nhưng người đàn ông kia vẫn hiểu được cô chủ mình muốn hỏi cái gì …
“Là … Là con gái … của … của mẹ kế Hades!!”
Đôi mắt cô ta trợn tròn lên trước đáp án đầy bất ngờ đó … những tưởng rằng cô ta đã diệt trừ hết những mối nguy hại, nhưng nào có ngờ được mối nguy này lại đến từ kẻ đã từng muốn giết nó cơ chứ??
“Cô chủ …”
“Sao??”
“Đạn … đạn sinh học đã hoàn thành …” người đàn ông có đôi mắt đỏ gắt ấy dù khó khăn những vẫn cố nói: “Cô … có thể sử dụng nó!!”
“Tôi hiểu rồi!!”
Bạch Linh nhếch miệng cười rồi quay người bỏ đi nhưng vẫn không quên nói:
“Đi chữa trị vết thương đi!!”
Nhìn theo cái bóng đang đi ngày một xa của Bạch Linh, đôi mắt đỏ gắt kia chợt ánh lên một tia sáng quái dị, khóe môi ông ta nhếch nhếch lên như giếu cợt … phía bên tai trái ẩn sau đám tóc rối là một thứ máy móc nhỏ xíu nhưng lại là một chiếc máy quay phim vô cùng lợi hại … và tất nhiên … đoạn đối thoại cũng nhưng bộ dáng giận dữ của Bạch Linh đều không thoát khỏi tầm quay ấy và in trọn vào đôi mắt màu xanh ngọc của một người con gái đang ngồi tại một nơi khác, một nơi rất tối và lạnh lẽo … phía đằng sau chiếc ghế cô ấy ngồi là một thân hình to phệ bị treo ngược đang giãy dụa để thoát khỏi những sợi xích đang trói buộc mình, miệng tên đó bị buộc chặt bằng một mảnh vải nhơ nhuốc dính đầy máu … ánh sáng từ màn chiếu thỉnh thoảng phản lại vào đôi mắt hắn ta, chúng ánh lên một cái đỏ đầy giận dữ đau đớn …
“ư … ư ư ư …”
… cạch cạch cạch …
Âm thanh phiền nhiễu truyền đến tai cô gái đang ngồi lặng trước màn hình và vẫn đang hướng mắt nhìn những diễn biến mà máy quay nhỏ ghi lại … khóe môi khẽ dao động rồi mở ra nói vào không khí …
“Đừng tốn sức, ông thoát không được đâu!!”
“ư ư ư …”
Phản ứng trước câu nói là đôi mắt đỏ trợn ngược lên, miệng ư những tiếng gay gắt và hẳn nhiên không cần mở mảnh vải thì cô gái cũng biết là hắn ta đang **** rủa mình … đẩy chiếc ghế quay lại đối diện với cái thân thế bị treo ngược ấy, cô gái mỉm cười nhìn, đưa chân phải vắt lên chân trái, cô ấy nghiêng người sang bên phải rồi chống cằm tựa vào thành ghế nói một cách rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức không ai có thể ngờ được con người lại có thể nhẹ nhàng đến vậy …
“Tôi đơn giản chỉ là con gái của Dương Trung, chỉ là gặp rắc rối với chuyện gia đình thôi … tại sao các người cứ khiến cuộc sống của tôi thêm phần đặc sắc vậy??”
Phải rồi, người con gái đó chính là nó, chính là Dương Mỹ Nguyệt Hương con gái của Dương Trung … nhưng hiện giờ, chẳng ai có thể nhận ra được nó nữa rồi, chẳng ai có thể nhìn thấy được nỗi đau trong nó nữa, bây giờ nó chỉ hiện hữu là một cô gái rất bình thường, chẳng có cái lạnh lùng, chẳng có cái đáng sợ … chỉ duy nhất một sự thản nhiên mà thôi …
Người đàn ông kia hoảng sợ trước những gì đang hiển hiện trước mắt, sự bình thường của một con người không bình thường khiến ông ta sợ hãi … nhịp tim đập ngày một dồn dập như bị cái gì đó ép chặt, ông ta thở mạnh đến mức ngực phải đau đớn quằn quại … chỉ tiếc là … người trứng kiến sự đau đớn ấy lại đang mỉm cười, một nụ cười cũng chỉ bình thường như những cô gái khác …
“Dù sao cũng cảm ơn ông vì đã chỉ cho tôi phòng thí nghiệm của các người!!”
Nó rút trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ mà trong đó chứa đựng một viên đạn màu đồng, nhìn qua thì trông rất bình thường nhưng thật ra lại không chỉ bình thường như vậy …
“Loại đạn sinh học này quả là hữu ích, không tồi chút nào … ông muốn trải nghiệm nó chứ??”
Đáp lại nó là những tiếng ư ư vô nghĩa, khuôn mặt hoang mang và cả đôi mắt trợn ngược sợ hãi nữa … ông ta nhìn nó, rồi nhìn những bóng người đang di chuyển về gần phía mình, họ kéo những sợi xích khiến cơ thể ông ta không thể cử động được, tư thế hoàn hảo để kết liễu một mạng sống … trái ngược với sự hoảng loạn, nó thì rất từ từ, nó mở cái hộp nhỏ, lấy viên đạn duy nhất ấy ra khỏi nơi chứa đựng, tốc độ của nó rất chậm, nó đưa viên đạn lên cao tầm mắt và nheo nheo mắt nhìn … rồi nó đưa một tay còn ra ra không khí, một cách nhanh chóng, một khẩu súng đã được đặt lên bàn tay ấy … vừa lắp đạn vào ổ nó vừa nói, khóe môi hiện hữu nụ cười rất tự nhiên như thể điều đang nói là rất vui vẻ …
“Loại đạn này thật thú vị, chỉ cần bắn vào bất kì nơi nào của cơ thể đều có thể khiến người đó gục ngay trong vòng 5 giây … cái chết không đau đớn, ông cũng nhân đạo lắm đấy!!”
“ư ư ư …”
“Ông muốn nói gì sao??” nó hỏi một cách rất ngây thơ, khẩu súng trong tay đã sẵn sàng làm nhiệm vụ … nó hất mặt ra lệnh cho một người tháo mảnh vải buộc miệng của ông ta …và khi vừa tháo khỏi, ông ta đã gào lên …
“Đồ quỷ cái … mày là đứa không có tính người … mày đang tâm sử dụng loại đạn đó để giết bạn mày … một đứa như mày sẽ mãi mãi phải sống trong cô độc … mày sẽ không được chết yên ổn đâu … Khụ khụ khụ …”
“Chửi hay ghê!!” Nó cười tán thưởng rồi thản nhiên hỏi lại: “Người như tôi có gì không tốt?? Sử dụng loại đạn này cũng chẳng có gì xấu cả … những Dirty của tôi vốn dĩ đã chấp nhận chết vì tôi rồi … sao phải quan tâm??”
“Mày … Mày … Mày không phải con người … Mày là thứ tồi bại nhất của ác quỷ, mày vốn dĩ không được sinh ra … mày là một thứ tội lỗi nhơ nhuốc …”
Nó nghe những lời **** rủa bằng khuôn mặt thản nhiên, chẳng tức giận cũng chẳng bộc lộ cảm xúc, nó nghe như thể để nghe, nhìn như thể để nhìn … không biết những lời nói ấy có đi vào được não bộ của nó hay không nữa …
… Bốp … khụ khụ …
“CÂM MIỆNG!!”
Người đàn ông ấy lĩnh một quả đấm như trời giáng từ một bóng người đang đứng cạnh nó … có lẽ rằng, bọn họ đã không thể chịu đựng được cảnh tiểu thư của họ bị người ta nhục mạ …
“Cứ để ông ta nói hết, đừng cắt đứt nguồn cảm xúc chứ!!”
Nó khẽ nhíu mày lắc đầu nhìn thuộc hạ của mình một cách không hài lòng …
“Nhưng …”
Họ định phản bác nhưng bị bàn tay nó giơ lên chặn lại, nó đưa mắt nhìn người bị treo và nói:
“Ông còn gì muốn nói không??”
“… … …”
Ông ta không lên tiếng được nữa, dù có **** rủa nó thế nào chăng nữa cũng không còn tác dụng … đã rơi vào tay nó, ông ta không có hy vọng sống … chỉ có thể nhìn nó bằng ánh mắt đầy căm tức nhưng bất lực …
“Nếu không thì … tạm biệt!!”
… ĐOÀNG …
Nó nổ súng một cách đầy bất ngờ khiến cho những thuộc hạ bên cạnh nó đều phải giật mình … viên đạn ghim thẳng vào ngực trái của người đàn ông đang bị treo ngược, 5 giây là khoảng thời gian để ông ta kịp trợn mắt lên nhìn nó rồi mi mắt sụp xuống trong bóng tối, toàn thân buông lỏng mất đi trọng lực mà thõng xuống kéo nặng những dây xích … giờ đây trước mặt nó chỉ là một cái xác đong đưa mà thôi …
“Hạ ông ta xuống rồi ném vào buồng thí nghiệm!!”
Ném súng trả lại cho thuộc hạ, nó ra lệnh như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng quan tâm … thuộc hạ của nó chỉ biết làm theo lời nó, không ai phản ứng hay thắc mắc, vì họ biết rằng, cô chủ của họ là một con người không tuân theo bất kì một quy tắc nào, một con người không bị trói buộc và làm việc không bao giờ có lý do … vậy nên, trong từ điển của họ không vào giờ có hai từ “tại sao” …
…………
Trên tầng thượng của một toàn nhà cao chót vót, có một bóng người đang đứng tựa vào lan can, làn khói trắng lan tỏa mỏng manh trong không khí … thứ khói đó bắt nguồn từ điếu thuốc mà người con gái ấy đang hút, và mái tóc ngắn ngủi bay trong gió giống y hệt như thứ khói mà cô ta phả ra …
“Livi, cô định đứng đây đến bao giờ nữa??”
Một giọng nói cay độc vang lên phía sau cô gái, câu hỏi buông ra nhưng lại không có câu trả lời đáp lại … hay chính xác hơn … tiếng nói của người đó không truyền đến được tới nơi cô ta đang đứng …
“Livi … cô đừng tưởng chúng tôi sẽ để yên những chuyện trước đây …” giọng nói đó tiếp tục vang lên …
“vậy các người sẽ làm gì??” Livi thả rơi điếu thuốc trên tay, khóe môi nhếch lên tạo một nụ cười mỉa mai rồi quay nhìn hai con người vẫn đang theo sát cô ta suốt mấy ngày nay … cô đã không muốn nói, nhưng là bọn chúng bắt cô phải nói: “Không cần phải chứng tỏ sự vô dụng đâu, tôi biết rồi!!”
“Giết cô!!”
Hai con người đứng ở tầm cao hơn Livi hướng xuống cô ta là những thứ vũ khí gây sát thương cao … rõ ràng rằng họ đã được ra lệnh thủ tiêu cô ta …
“Bảo Lam hạ lệnh sao?? Giết tôi??” Livi cười khểnh, trên khuôn mặt không lộ chút ngạc nhiên hay bất ngờ nào cả … tại sao vậy??
“Đúng!!”
Hai người một lời, câu trả lời khẳng định chắc chắn sự hoài nghi của Livi … quả thực cô ta vốn không phải thuộc hạ của Bảo Lam, hoàn toàn không phải … và cô cảm thấy may mắn vì điều đó …
“Vậy thì … không có lý do gì để tôi không giết các người cả!!”
… TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH …
Hàng chục viên đạn được bắn ra lao thẳng về phía Livi nhưng cô đã nhanh chóng bám vào lan can và nhảy lên không trung … hai con dao được thủ sẵn trong áo ngay lập tức được phóng đi và điểm đến là hai bả vai của những con người muốn giết cô … thời gian tránh ám khí cũng chính là thời điểm để Livi tiếp đất và nhanh chóng di chuyển … là một người được huấn luyện bởi những bài tập khắc nghiệt nhất, không có lý do gì để Livi dễ dàng chết dưới tay hai tên sát thủ thất bại kia … và trong đầu cô hiện giờ chỉ có một điều duy nhất, đó là phải ngay lập tức đến bên cạnh người con gái đó, người con gái sở hữu biệt danh Hades mà lần đầu gặp cô đã có cảm giác thân thuộc …
“KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ CÔ TA THOÁT!!”
Người con gái vừa nhìn thấy bóng Livi chạy liền hét lên cảnh báo người con trai bên cạnh … cả hai ngay lập tức nhảy xuống khỏi bục trên cao và đuổi theo bóng dáng của Livi … chỉ có điều … khi Livi vừa biến mất khỏi tầm mắt thì hai con người đó bỗng nhiên không thể cử động được nữa, có một cái gì đó quấn chặt lấy người họ khiến tứ chi đều bị phong tỏa …
“CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?? CÔ TA CÓ THỜI GIAN ĐẶT BẪY SAO??”
Người con trai cố gắng gồng người nhưng lại càng bị siết chặt hơn, những sợi tơ mảnh ghì lấy thân thể khiến chúng hằn lên những vết thương chi chit …
“KHÔNG THỂ LÀ LIVI ĐƯỢC … LÀ KẺ NÀO?? RA MẶT ĐI!!”
Người con gái có vẻ sáng suốt hơn, đôi mắt rực lửa nhìn xung quanh cùng đôi tai nghe ngóng động tính, cô ta muốn tìm ra người đặt cái bẫy ngáng đường này … khó khăn lắm mới có được chỉ thị giết Livi, cô ta không thể bỏ qua cơ hội này được …
“Angela Helmult, cuối cùng thì cô vẫn giữ cái ý định giết cô ấy sao??”
Một giọng nam thâm trầm vang ngay bên tai cô ta, dù giật mình rất muốn quay lại nhưng không thể, đám tơ phong tỏa người cô ta hoàn toàn không cho cô ta làm điều mình muốn …
“Le … Levin??”
Người đàn ông mặc đồ đen từ từ đi lên phía trước hai con người đó, khuôn mặt nam tính vẫn không suy chuyển mà cố hữu một nét lạnh lung, đôi mắt sắc lẹm nhìn hai con người kia rồi mỉm cười …
“Đáng thương cho các người … cuối cùng vẫn phải chết!!”
“Ngươi …”
Hai người một nam một nữ đang định phản kháng lại thì chỉ kịp nhìn thấy nụ cười nửa miệng khiêu khích của Levin rồi ngay lập tức bị xé thành ngàn mảnh … những sợi tơ mảnh căng cứng trong không gian chỉ còn nhỏ xuống thứ máu đỏ tươi, dưới nền gạch, hàng nghìn mảnh thịt của hai con người một nam một nữ chồng chất lộn đống lên nhau, máu chảy lênh láng khắp nơi xộc lên một mùi tanh tưởi … cái chết này quả thực quá thê thảm …
“Đây vốn là kết cục của các người, những con tốt thí của cuộc huấn luyện!!”
Buông một câu nói, Levin quay người hướng về phía Livi vừa đi mà tiến tới, anh phải tìm lại cô gái ấy, người con gái anh yêu hơn cả mạng sống … và lần này, anh thề rằng sẽ không bao giờ để bản thân bị chi phối bởi bất kì ai nữa …
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
24 chương
49 chương
21 chương
12 chương
116 chương