Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ phòng làm việc mà trong đó chỉ có hắn, Chiến và Ngọc đang ngồi ở ba phía đối diện nhau … tất cả sẽ không như vậy nếu như những thông tin mà hắn được báo về không phải là những thông tin khiến người ta phải phẫn nộ … “ban đầu là ám hại mẹ của Hương, giờ cô ta còn muốn chúng ta trừ khử 11 người đó ư?? Đừng có đùa chứ??” Ngọc phẫn uất gằn giọng, cái điều kiện mà kẻ đã bắt cóc nó đưa ra thật sự khiến ai cũng phải giận dữ, rõ ràng rằng cô ta biết các Dirty quan trọng với nó như thế nào và cô ta cũng biết với hắn, nó và con trai còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn … thứ đàn bà ngu ngốc đó dám đem sự an nguy của Khang Kiện ra để đe dọa ép buộc hắn, cái thủ đoạn bẩn thỉu kinh tởm này của cô ta dù quá nhàm chán nhưng cũng không phải là đơn giản để có thể đối phó được, nhất là khi hắn đang bị kích động như thế này … đoạn video quay nó ngồi co ro trong phòng lạnh khiến cho hắn lầm lì đi suốt cả nửa ngày, sự im lặng này thật sự rất đáng sợ … “Chiến!!” “Tôi đây!!” Tiếng gọi của hắn làm Chiến hơi bất ngờ, cuối cùng hắn cũng quyết định hành động … nhưng … hắn sẽ làm thế nào đây?? “Hãy tìm các Dirty đi!!” Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai khiến cả Ngọc và Chiến đều sững sờ … chẳng lẽ … chẳng lẽ hắn định xuống tay với họ thật sao?? Chẳng lẽ hắn không biết rằng nếu làm vậy thì nó sẽ hận hắn suốt đời ư?? “Khoan đã …” Ngọc vội vàng ngăn cản rồi nhìn sang hắn hỏi bằng tất cả sự lo lắng của mình: “Minh, mày thực sự muốn giết họ sao??” “Em còn cách nào khác??” Hắn lạnh giọng hỏi lại, không có một chút cảm xúc nào trong câu hỏi của hắn cả, dường như bản tính vô tình của hắn đã trở lại rồi … “Nhưng nếu làm thế Hương sẽ …” “Cô ấy cũng sẽ làm như em thôi!!” Hắn đáp trả không một chút do dự, sau đó hắn quay nhìn Chiến ra lệnh: “Hãy dùng mọi cách có thể, bắt sống họ về đây cho tôi!!” “Tôi … chuyện này …” Chiến do dự … “như đã nói, hãy dùng tất cả mọi cách có thể dù là bẩn thỉu nhất … anh phải mang họ về đây cho tôi!!” Hắn gằn giọng, thứ sát khí đáng sợ tỏa ra khiến cả Ngọc và Chiến đều phải rợn người … rõ ràng là hắn không đùa … “Tôi hiểu!!” Chiến buông một câu rồi đứng dậy, anh biết dù nói thế nào thì hắn cũng sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình, nhất là khi quyết định đó có thể làm thay đổi hẳn cả một con người … mà có khi, quyết định này sẽ khiến cho cuộc sống của hắn trở nên tối tăm hơn bao giờ hết … nhưng giao nhiệm vụ này cho Chiến không khác gì làm khó anh, bởi vì trong 11 người thì có một người anh không muốn chạm mặt, một người bạn vô cùng quan trọng mà cả đời này anh sẽ không bao giờ có được sự tin tưởng từ người đó nữa … “Chiến!!” Ngọc chạy theo Chiến dọc theo hành lang, dù mới bước ra khỏi phòng một vài phút nhưng sao anh lại có thể đi nhanh được đến như vậy?? “Có chuyện gì sao??” câu hỏi thất thần, có vẻ như Chiến đang rất khó xử trước nhiệm vụ đặc biệt này … “Cậu … Cậu định làm theo thật ư??” Ngọc hoảng hốt … “đang nói về cái gì thế??” “Về 11 Dirty của Hương, cậu định làm thật ư?? Giết họ thật sao??” “ ... ... ... ” Chiến im lặng, đến bản thân anh còn chưa có câu trả lời thì sao anh trả lời cho Ngọc được … nhận thấy sự trầm mặc của người bạn thân, Ngọc tối sầm mặt … “Đừng, cậu không thể đâu!!” Ngọc nói mà khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi: “Ngoài việc Nhi cũng là một trong số họ khiến tớ ngăn cản … nhưng với khả năng của 11 người họ thì cậu không phải là đối thủ!!” “tớ biết điều đó!!” Chiến cười nhạt: “nhưng … việc này không thể không làm!!” “Để bắt được họ, tớ sợ cậu sẽ … hơn nữa Hương sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!!” Ngọc hoang mang … “ ... ... …” hơi nhíu mày nhìn Ngọc với đôi mắt hoài nghi, rồi đột nhiên Chiến khẽ cười, anh quay đi để lại cho Ngọc một câu duy nhất: “Tớ không dễ chết thế đâu!!” Đúng vậy, Chiến đâu có lạ gì những thành viên của Hell nữa, cả 11 Dirty thì anh đã đụng độ phải ba người đáng sợ nhất rồi, đến Nhi anh còn không chắc là thắng được thì sao có thể diệt trừ được cả 11 người họ chứ?? Tuy nhiên … không phải là không có cách … Đứng nhìn Chiến bỏ đi một bóng cô độc, Ngọc trên khuôn mặt xuất hiện những nét cảm xúc khó diễn tả, tại sao đến cả Chiến cũng không nghe lời khuyên của cô?? Cả em trai cô cũng vậy, tại sao hắn lại khăng khăng cái ý định điên rồ này?? Tuy biết hắn lo lắng cho con trai nhưng 11 con người kia đâu phải dễ gì mà đối phó được, để Chiến đi không chừng hắn còn mất đi cánh tay phải vững chắc nhất … không những vậy, khi đạt được mục đích, liệu con đàn bà kia có chịu giải thoát cho cả nó và Khang Kiện hay không?? Cô ta đã nói là “giải thoát”, chính xác đúng là từ đó … thực sự khi nói ra từ này, cô ta có mục đích gì?? Và quan trọng hơn, tại sao nó lại chịu đựng bị hành hạ như vậy, ruốt cuộc thì bản thân nó đang dự tính điều gì?? …………… Bóng tối, một lần nữa nó bị nhốt trong bóng tối, căn phòng này thật chẳng dễ chịu chút nào cả … bản thân nó đang tự hỏi tại sao lại để mình rơi vào tình huống này?? Khi rời khỏi cái căn phòng toàn đá băng lãnh, nó đã đi tới khu biệt thự rộng lớn chỉ cách đó vài trăm mét, nó không hiểu tại sao Moth lại làm như vậy, cô ta đã gây mê toàn bộ những người ở đó … thật không thể tin được cô gái ấy lại làm được điều này, quả đúng là người không đơn giản, nếu như nó không tỉnh táo thì chắc nó đã rơi vào bẫy của Moth rồi, cô ta muốn tạo cơ hội cho nó cứu Khang Kiện nhưng vốn dĩ con trai nó đâu có còn ở nơi này nữa, điều cô ta muốn đó chính là khích cho nó biến mất và chọc giận người đã bắt nó … cuối cùng thì cô ta cũng sẽ giết con trai nó như những lời cảnh cáo đó … “Hạ Tiểu Lan, cô đúng là một con rắn độc!!” Nó nghiến răng ken két, rõ ràng người mà nó đối đầu không phải là một nhân vật đơn giản, càng tức giận hơn là nó hoàn toàn không biết gì về cô ta … Moth vốn chỉ là người đưa tin của nó, nó hoàn toàn không nghĩ tới rằng sẽ có một ngày con rắn độc đó lại nhe nanh về phía mình … đúng là nó không nên sử dụng người của ông ấy, người bố hờ và là người bác ruột, thật buồn cười, nó chưa bao giờ tin tưởng ai ngoài các Dirty của mình, từ khi nào nó đã ban phát lòng tin vô tội vạ như thế này?? … Cạch … Một tia sáng hắt vào căn phòng rồi sau đó là cả cánh cửa được mở ra, ánh sáng từ đó tràn ngập và chiếu thẳng vào nó … nhưng dường như quá quen với điều đó, nó không động đậy cũng chẳng thèm để ý tới, đơn giản chúng chỉ đưa cho nó thức ăn mà thôi, thứ thức ăn đủ để duy trì sự sống cho nó … Thật là lạ, từ cái ngày nó bị dìm xuống nước cho tới bây giờ nó hoàn toàn chưa nhìn thấy mặt cô ta, cái người đã khiến nó phải nhẫn nhục chỉ để bảo toàn mạng sống của con mình … đừng nói rằng cô ta chỉ coi nó là thứ đồ tiêu khuyển nhé?? Và nếu vậy người cô ta đối phó sẽ là chồng của nó, chà, sao giờ nó mới nhận ra điều này nhỉ?? Liệu rằng cô ta có đang làm khó hắn?? “Cô thật khiến tôi thất vọng!!” Giọng nói đó, giọng nói đã từng đe dọa nó đột ngột vang lên khi ánh sáng vẫn cứ chiếu vào căn phòng, thì ra là vậy, là cô ta đưa thức ăn nên thứ ánh sáng hiếm hoi này mới được kéo dài hơn một lúc … là vì nó làm hỏng kế hoạch của cô ta hay là vì nó không còn là Hades của ngày trước nữa?? “vậy thì xin lỗi nhé, khiến cô kỳ vọng rồi!!” Nó cười khểnh, cái cách nói chuyện này thật ra học từ đâu chính bản thân nó cũng không biết, trước đây nó chưa bao giờ thích nói khích hay móc mỉa ai, cái nó nói thường là sự khinh miệt, đả kích thẳng vào lòng tự trọng của người đối diện … nhưng hiện tại thật không thể dùng được kiểu cách đó … “là cô muốn chết hay muốn nhìn thấy con trai cô chết??” câu hỏi không che giấu được sự tức giận … “Đừng đùa, nếu Khang Kiện có trong tay cô thì cô đã giết nó lâu rồi!!” nó cười khểnh, giọng điệu rõ ràng đang khinh thường cái giả dối mà người con gái kia đang diễn … “Cô … ” “Sao vậy Moth … à quên, phải gọi cô là Hạ Tiểu Lan mới đúng chứ nhỉ??” … Choang … Đĩa và bát đột nhiên lao thẳng về phía nó, cơm rau bắn tung tóe văng cả lên người, thậm chí những mảnh vỡ còn để lại trên gương mặt nó một vết cứa rất ngọt và tất nhiên, một dòng máu nhỏ đã chảy xuống … chỉ có điều, nó không thấy đau cũng không phản ứng lại, thứ duy nhất hiện trên mặt nó bây giờ chính là một nụ cười chế giễu … nó giễu cợt Moth tại sao một mục tiêu lớn như vậy mà cũng ném trượt khay thức ăn, vô dụng, đúng là vô dụng mà … “chết mục xương ở đây đi, tiểu thư bất tài!!” … RẦM … Cánh cửa đóng sập lại bằng toàn bộ sự tức giận của Moth, cô ta sao có thể đấu lại nó chứ?? Người mang cùng một gen với ông chủ của cô ta, dù không phải con ruột nhưng nó cũng có cùng một một thứ máu chảy trong huyết quản, một lẽ dĩ nhiên, nó sẽ không để bất kì ai điều khuyển mình … Kẽ răng nghiến sít vào nhau cảm tưởng như sẽ long ra, Moth cay độc nguyền rủa người con gái thâm hiểm là nó … “Con khốn, mày sẽ không bao giờ được gặp lại thằng con của mày đâu!! Ta sẽ giết, sẽ giết hết bọn chúng!!” Sự tôn trọng, sự kính phục, giờ với Moth thì nó không khác gì một thứ “Bỏ đi” cần được loại trừ, mặc kệ cái mục đích ban đầu, mặc kệ sự trung thành ngu xuẩn, cô ta không còn là chính mình nữa, sự thua kém khiến cô ta không còn nhận ra được con đường đi của mình … mà có lẽ, từ khi Dương Khang chết đi thì con đường của cô ta cũng đã lạc mất rồi, ngôi sao dẫn đường của cô ta đã tắt và sự lạc lối khiến cô ta mất đi tham vọng của bản thân … trớ trêu thật, không biết con rắn độc này sẽ còn làm những việc gì nữa?? ... ... ... … … píp píp píp píp píp píp píp … Sóng não ổn định, đường sin đi thật đều, ai mà ngờ được một người có sóng não ổn định như thế này đã từng bị can thiệp thay đổi ký ức chứ … cô gái ngồi suy tư trước màn hình tư liệu, đôi mắt đen láy không rời chỉ số hoạt động của não dù chỉ một giây, sự tái hiện ký ức thông qua thông tin của vùng hải mã trong đại não bộ quả thực khó hơn những gì mà cô tưởng tượng, phải làm thế nào mới kết nối hình ảnh với cảm xúc của con người đây?? Việc này liên quan tới mối liên kết chặt chẽ giữa hai bán cầu não, nếu can thiệp không cẩn thận có lẽ cô sẽ khiến cho toàn bộ đại não mất thông tin và thậm chí có thể gây chết não … và nghiêm trọng hơn là nếu không thành công thì có lẽ cô sẽ không bao giờ khôi phục được ký ức cho người con gái ấy, mà nếu vậy thì ngoài việc phải đối đầu sinh tử thì không còn cách nào khác để hoàn thành nhiệm vụ của cả hai … “tình hình thế nào rồi??” Giọng nói nhẹ của một cô bé bỗng vang lên kéo Nhiên ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, cô bé đang cầm trên tay chiếc Ipad đen kia thực không xa lạ gì với tất cả mọi người, Ath, chính là cô bé ấy … “Ath, sao em không chợp mắt chút đi!!” “Không muốn!!” Ath ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhiên, đôi mắt nhìn vào Ipad rồi lại nhìn lên màn hình như đang muốn đối chiếu thông tin từ hai thứ đó, Ath dường như không quan tâm tới sự có mặt của Nhiên hay bất cứ điều gì … Nhiên im lặng, cô biết rằng với Ath, một thành viên như cô hoàn toàn không được chấp nhận, ngoài 11 các dirty của Hell ra thì dường như Ath không bao giờ coi bất kì ai là bạn … Việc Per nói tới tìm Ath để xin sự giúp đỡ đã khiến cho Nhiên có phần hơi ngạc nhiên rồi, một cô bé có tuổi đời còn rất nhỏ như Ath thì có thể giúp gì được cho vấn đề hiện nay của cô chứ?? Và cuối cùng thì Nhiên đã nhầm, Ath có một thân phận mà không phải ai cũng có thể biết được … theo những gì mà cô biết, Ath là một trong những thành viên tham gia vào Hell sớm nhất, nếu như vậy thì nghĩa là lúc đó Ath vẫn chỉ là một cô nhóc rất nhỏ tuổi, vì lý do gì mà một cô bé như Ath lại bước chân vào thế giới đen tối này?? “Muốn hỏi gì à??” Ath không nhìn Nhiên nhưng cô bé biết là người con gái này đang có nhiều thắc mắc muốn hỏi mình … dù sao thì thà cứ hỏi và làm ồn còn hơn là ngồi nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, Ath đã bị ánh mắt của Nhiên là phân tâm khá nhiều lần khi đang kiểm tra số liệu … “em tham gia vào Hell như thế nào??” “ ... ... ” Buột miệng hỏi, câu hỏi của Nhiên thực sự đã khiến Ath phân tâm hoàn toàn, đôi mắt cô bé hơi liếc về phía Nhiên bằng sự hoài nghi rồi ngồi ngả người về phía sau, đôi tay vẫn không rời chiếc Ipad của mình … giọng nói thanh nhẹ mơ hồ vang lên … “Chị muốn biết về tôi, về Hell hay về cái gì??” “Mối liên hệ … sự ràng buộc giữa các thành viên của Hell và Hades chính là thứ mà chị muốn biết!!” Đúng vậy, đã từ rất lâu rồi Nhiên luôn thắc mắc về sự liên hệ vô cùng chặt chẽ giữa các thành viên của Hell, nó không bao giờ phản bội lại các Dirty của mình cũng như thái độ trung thành của Dirty đối với nó … Nhiên luôn luôn không hiểu được cái gì đã gắn kết được toàn bộ 12 con người xa lạ với nhau thân thiết đến như vậy … “Hãy nhìn chính mình ấy!!” Ath nhếch môi cười, đôi mắt liếc nhìn Nhiên như thể câu hỏi của cô rất thừa thãi: “Câu hỏi đó nếu tôi hỏi ngược lại thì chị sẽ trả lời sao??” “ ... ... …” Nhiên yên lặng trầm mặc, phải một lúc lâu sau cô mới có thể trả lời được: “Chị chỉ muốn được chị ấy thừa nhận!!” “Muốn được thừa nhận ư??” Ath nghiêng đầu hơi nheo nheo mắt nhìn Nhiên, khóe môi hơi chếch lên tạo một nụ cười: “Chị làm sai điều gì sao??” “cũng có thể nói là như vậy!!” Sau câu nói là một nét u buồn xuất hiện trên khuôn mặt của Nhiên, không khó để Ath phát giác ra điều đó và cũng như như Nhiên, một nụ cười buồn cũng phảng phất trên khuôn mặt trẻ thơ của Ath … “Chị có bao giờ nghĩ rằng mình không nên tồn tại trên thế giới này không??” “ ... ... ... ” Nhiên im lặng, cô không trả lời mà chỉ lắc đầu … cuộc sống của cô ngoài việc bị đẩy vào cuộc huấn luyện tàn khốc trước kia thì hoàn toàn phủ một màu hồng của gia đình, Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình không được và không nên tồn tại … “tất cả 13 người, các Dirty của Hell đều đã có suy nghĩ như vậy …” Ath chậm rãi nói, chất giọng đều đều không có một nét gì là thể hiện xúc cảm: “Đó là lý do tại sao “Khế Ước” được hình thành!!” “Khế Ước??” “Trừ khi Hades chết, nhưng nếu Hades còn sống thì các Dirty không có quyền được chết … sự ràng buộc về tính mạng này liệu còn ai khác có thể làm ngoài chị ấy??” “Sự ràng buộc về tính mạng … một Khế Ước đa nghĩa!!” Nhiên khẽ cười … thì ra là vậy … “chúng tôi mỗi người một hoàn cảnh … vào lúc tuyệt vọng nhất thì chị ấy xuất hiện, mang đến cho mỗi người một lẽ để tồn tại … chị nghĩ xem điều đó liệu có đơn giản chỉ là một mối liên hệ hay không??” Ath mỉm cười nhìn sang Nhiên hỏi, khuôn mặt giãn ra nhưng cũng chỉ khởi sắc hơn lúc trước một chút mà thôi … “ ... ... …” Nhiên không trả lời, trong suy nghĩ đột nhiên lóe lên một cái gì đó khiến cho cô không thể thốt được lên lời … trong căn phòng thí nghiệm rộng lớn giờ chỉ còn tồn tại những tiếng píp píp khô khốc … “Được rồi!!” Ath đột nhiên đứng dậy: “Khi nào sẵn sàng tiến hành thì nói cho tôi một câu!!” “Khoan đã!!” Khi Ath định bỏ đi thì Nhiên với tay giữ cô bé lại, khuôn mặt cô lúc này thực sự mang hoàn toàn một nét hoài nghi … “Em không thắc mắc lý do tại sao chị ở đây ư??” “ ... ... …” đôi mày khẽ nhíu lại rồi vài giây sau lại giãn ra trở lại, Ath giật tay mình lại rồi nhún vai trả lời: “Sao tôi phải quan tâm??” Kinh ngạc, điều duy nhất mà Nhiên cảm nhận được đó chính là sự kinh ngạc khi nghe Ath nói như vậy … dù không hiểu tại sao nhưng có một cái gì đó trong câu nói của Ath khiến Nhiên cảm thấy không đúng, rõ ràng có một điều gì đó không đúng trong tất cả những chuyện này … “Hãy làm những gì chị muốn … dù sao thì Hades cũng đặt cho chị một cái danh, và cái danh đó là lý do tôi giúp chị … vậy thôi!!” Buông một câu như vậy Ath quay người bỏ đi, đôi mắt liếc nhìn khuôn mặt đang đờ ra của Nhiên, cô gái đó hoàn toàn tin rằng Ath không quan tâm tới những gì mà cô ta đang làm thật sao?? … khóe môi khẽ nhếch lên tạo một nụ cười, Ath khép sau lưng cánh cửa đi vào phòng thí nghiệm, trong tay vẫn đang cầm chiếc Ipad màu đen của mình … bước chân chậm rãi đi đến bên cạnh hai dáng người đang đứng ở gần thang máy, con đường đi lên mặt đất duy nhất ở khu biệt thư tách biệt này … “Ath, thế nào rồi??” một người, mái tóc đỏ, đôi mắt lạnh cùng khuôn mặt tuấn tú lên tiếng hỏi khi thấy Ath đi tới gần … “em cần biết người nằm trong đó là ai, Joe, Ares, các anh tìm được những gì rồi??” Ath đặt câu hỏi khi cả ba người bước vào thang máy … đúng vậy, không hiểu tại sao nhưng có mặt tại nơi này lại là 3 Dirty của Hell ngày trước đó là Ath, Ares và Joe … ruốt cuộc thì đang có chuyện gì diễn ra tại nơi này vậy?? không phải Hell đã tan rã rồi ư??