Ngồi bó gối trên chiếc giường rộng, nó nhìn chăm chăm vào khoảng không tối mịt, trên ngón tay áp út vẫn có sự hiện diện của chiếc nhẫn hắn vừa tặng……lời đề nghị của hắn quá đột ngột, nó hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận điều này……hai từ “kết hôn” quả thực là quá xa lạ đối với nó, trong thâm tâm nó chỉ muốn ở cạnh bên hắn, nhưng khi đối mặt sợi dây ràng buộc trên pháp lý kia thì bỗng nhiên nó lại sợ……rõ ràng nó muốn có một gia đình, rõ ràng nó muốn mang đến cho hắn một niềm hạnh phúc trọn vẹn, thế nhưng tại sao khi hắn đề nghị nó lại ngập ngừng không dứt khoát?????? Trong đầu nó xuất hiện biết bao nhiêu là câu hỏi, nhưng nó chẳng thể có lời giải đáp nào cho toàn vẹn cả……từng giây từng phút trôi qua khi không gian cả trong lẫn ngoài phòng ngủ đều yên lặng như tờ…… Đèn bên ngoài vẫn sáng trong khi đã 3h rồi, nó lật chăn bước xuống giường, khẽ mở cửa nhìn ra bên ngoài……người con trai nó yêu đang nằm trên chiếc ghế salong, một tay buông thõng xuống đất còn một tay thì gác lên trên trán, nhưng không có vẻ gì là hắn còn thức cả……nó có thể cảm nhận được sự thất vọng trong đôi mắt hắn khi nó ngập ngừng nói cần suy nghĩ……có lẽ nó lại vừa gieo lên trong lòng hắn một hạt giống của sự bất an chăng????? Khẽ thở dài một tiếng, nó quay lại giường, ôm lấy chiếc chăn bông mỏng và đi ra bên ngoài tiến về phía hắn đang nằm……nhẹ nhàng phủ lên người hắn chiếc chăn mỏng, khẽ đặt tay của hắn lên trên lưng bụng, nó với tay lấy điều khuyển tắt cái ti vi vẫn đang thao thao bất tuyệt……không gian bây giờ lại lần nữa chìm vào im lặng, nó ngồi bệt xuống nền thảm ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn, lần thứ 2 từ khi quen biết giờ nó mới thực sự ngắm nhìn hắn, không còn những nét cười trên khuôn mặt hắn nữa mà đổi lại lại một sự hà khắc, dù đang ngủ nhưng sao đôi mày của hắn không giãn ra chút nào, cứ như cả trong mơ hắn cũng phải gồng mình lên chịu đựng một điều gì đó rất khó khăn……đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn, đôi mắt nó dịu đi và nồng nàn hơn bao giờ hết…… “em yêu anh, Minh ạ!!! Thực sự rất yêu anh!!!!!” Nó lại ngả đầu xuống gần cạnh hắn, khẽ nhắm đôi mắt lại, miệng thì thầm vô thức: “nhưng anh sẽ hối hận khi lấy em làm vợ đấy!!!!!” Bỗng khóe môi của hắn động đậy tạo nên một đường cong của nụ cười, bàn tay đặt trên trán di chuyển xuống khẽ vuốt nhẹ mái tóc nâu trầm của nó, giọng nói ấm áp của hắn vang lên khiến nó giật mình…… “em thành thật hơn một chút rồi đấy!!!!!!” Nó vội ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to nhìn hắn đang cười với vẻ rất đắc ý……vậy ra hắn giả vờ ngủ…… “anh……anh chưa ngủ?????” “ngủ thì sao nghe được em nói những lời hiếm hoi ấy!!!!!” hắn nghiêng người nằm chống một tay xuống ghế nhìn nó cười……nụ cười vừa đắc ý vừa hạnh phúc…… “anh……” Khuôn mặt nó đỏ bừng lên, một phần vì tức giận một phần cũng vì xấu hổ nữa……vội đứng phắt dậy định vùng chạy vào trong phòng thì nó bị hắn kéo lại……làm gì có chuyện hắn để nó thoát dễ dàng như vậy chứ……bị kéo giật từ đằng sau nên nó bị mất đà ngã nhào về phía hắn, chớp mắt đã nằm gọn trong vòng tay hắn rồi…… “không trốn được đâu vợ yêu à!!!!!!” “buông ra!!!!!” “không!!!!” Nó vùng vẫy cố thoát ra bởi vì mặt nó bây giờ đang nóng bừng bừng, nó không muốn cho hắn thấy bộ dạng này……cũng càng vùng vẫy thì hắn lại càng ôm nó chặt hơn, cuối cùng nó vẫn phải chịu khuất phục mà ngồi im trong lòng của hắn……khẽ mỉm cười khi thấy nó biết nghe lời, hắn thở nhẹ một cái và bắt đầu phủ định câu nói vừa rồi của nó…… “anh sẽ không bao giờ hối hận khi lấy em làm vợ đâu!!!!!!” “mẹ anh……bà ấy chắc chắn sẽ phản đối!!!!!” nó nói giọng rụt rè… “em sai rồi!!!!!” hắn lắc đầu vỗ nhẹ vào lưng của nó và giải thích: “mẹ anh chưa bao giờ phản đối việc anh yêu em cả!!!!! ngược lại mẹ còn muốn bù đắp một phần nào đó lỗi lầm bản thân đã gây ra cho gia đình em!!!!!” Nó chợt nhớ lại lần cuối cùng nó gặp bà Phi Yến, khi đó bà ấy đã rất kích động khi nghĩ rằng nó đang đùa giỡn với tình cảm của con trai bà……lúc đó nó đã không chú ý đến thái độ ấy…… “thì ra là thế!!!!!! Vậy mà em cứ nghĩ rằng bác ấy rất ghét em!!!!!” Nhìn khuôn mặt có phần nhẹ nhõm của nó, hắn mỉm cười, cầm bàn tay trái của nó lên, khẽ hôn lên chiếc nhẫn ở ngón áp út ấy, hắn nhìn thẳng vào mắt nó và nói: “em đồng ý lấy anh nhé????” Ánh nhìn chứa chan hy vọng của hắn khiến nó không thể không trả lời……nhưng tuy câu trả lời thực rất dễ vẫn có thể làm khó cho nó……sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt đang bối rối…… “em……em……” Nhìn thái độ lóng ngóng của nó, hắn thực sự muốn cười nhưng lại không dám cười……đôi bàn tay khẽ nâng khuôn mặt nó đối diện với hắn, cũng với ý ấy nhưng hắn lại hỏi bằng một câu hỏi khác…… “vậy câu trả lời của em là gì??????” “…………” thoáng bất ngờ, nó hơi tròn mắt nhìn hắn rồi ngay sau đó đôi mắt ấy dịu lại, nó khẽ gật đầu trả lời: “em đồng ý!!!!!” “giỏi lắm!!!!!” Hắn cười rồi kéo nó sát vào người, đặt lên môi nó một nụ hôn thật ngọt ngào và nhẹ nhàng……nó đã đồng ý kết hôn với hắn, đây là một điều thực sự khó mà tưởng tượng được, thực ra hắn không nghĩ rằng nó sẽ đồng ý nhanh đến vậy, trong đầu hắn đang có rất nhiều kế hoạch để thuyết phục nó chấp nhận kết hôn nhưng hình như không cần dùng tới nữa rồi…… ………………………… Trong đêm tối, hai bóng hình người trước kẻ sau lẩn trốn lẫn nhau trong khu rừng rậm rập……xung quanh những tiếng động ghê rợn của rừng núi mang lại mối nguy hiểm tiềm tàng hơn bao giờ hết……dưới ánh trăng, lưỡi dao sáng lóa lóe lên kề trước cổ một người con trai…… “còn theo nữa thì tôi sẽ xuống tay đấy!!!!!!” Làn tóc vàng bay nhẹ trong gió, người con gái có cái tên Bảo Trân ấy giờ không giống như một cô tiểu thư kênh kiệu ngày trước chút nào nữa, trong đôi mắt nhỏ chỉ có một tia sáng duy nhất nhưng lại không ai lý giải được tia sáng đó có ý nghĩa gì……còn người con trai có mái tóc đen và khuôn mặt nam tính được ánh trăng chiếu sáng ấy một chút cũng không tỏ ra e sợ cho dù lưỡi dao đang làm cho lớp da dưới cổ anh ta rướm máu…… “nếu muốn thì cô đã có thể giết tôi cách đây hàng tiếng đồng hồ rồi!!!!” “đừng khiến tôi phải giết anh Levin!!!!!” Trân gằn giọng…… Khóe môi của Levin khẽ nhếch lên, trong nháy mắt đã thoát được gọng kìm đang ghì chặt cổ của mình mà giãn khoảng cách giữa anh và Trân tới 1m……tuy biết Trân sẽ không giết mình nhưng nếu làm quá đà thì không ai có thể lường được người con gái kia sẽ hành động như thế nào…… “tôi chỉ muốn biết mục đích của cô!!!!!” “như đã nói, tôi muốn có thời gian!!!!!” Trân giương cao con dao hướng thẳng về phía Levin mà nói: “và tôi sẽ làm mọi thứ để có được điều đó!!!!!” “điều tôi muốn biết đó là mục đích kéo dài thời gian của cô!!!!!!” Levin không ngần ngại mà đáp lại: “việc hủy đi chiếc máy nhắn tin nhằm mục đích cắt đứt sợi dây theo dõi của tổ chức “Trung Gian” khiến tôi nghi ngờ về những gì cô đã làm trong thời gian qua đấy!!!!!” “vậy sao?????” Trân cười khểnh rồi từ từ lùi dần kéo giãn khoảng cách giữa nhỏ và Levin: “nếu đủ khả năng thì hãy tự tìm hiểu đi!!!!!” Câu nói mang đầy thách thức của Trân khiến Levin mất đi sự bình tĩnh, chính điều đó đã dẫn đến việc anh ta không phát giác ra được bản thân đang bị bao vây bởi một nhóm người……một nhóm người được đào tạo một cách bài bản và chuyên nghiệp…… “tốt nhất là đừng theo tôi nữa!!!!!!” Chỉ khi câu nói đó thốt lên từ miệng Trân thì đã quá muộn cho Levin có thể hành động……anh ta chỉ có thể đứng nhìn bóng của Trân biến mất trong màn đêm cùng với những bóng đen khác phủ phục xung quanh……dường như không chỉ có một mình Levin biết lợi dụng các thế lực bên ngoài để hoàn thành đợt huấn luyện địa ngục này…… ……………………… Mở mắt khi mặt trời đã lên cao, nó cảm nhận được một vòng tay vẫn đang ôm ngang người mình……hắn vẫn đang nằm đó ngay bên cạnh nó, và đang ngủ một cách ngon lành, đôi mày dường như giãn ra hơn và khuôn mặt cũng như sáng hơn……sự thay đổi này phải chăng là vì nó đã nhận lời làm vợ hắn?????? “em dậy rồi hả??????” Hắn bỗng nhiên lên tiếng hỏi trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nó giật mình vội quay mặt sang nơi khác nhưng hắn lại kéo nó lại gần……dụi đầu vào vai nó nói với giọng ngái ngủ thấy rõ…… “ngủ thêm lát nữa đi, chiều anh sẽ đưa em tới một nơi!!!!!” “???????” nó nhíu mày hỏi lại: “đi đâu vậy?????” “em sẽ biết thôi……” “sao chứ?????” Nó hỏi mà chẳng thấy hắn trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đền bên vai……nó quay sang thì thấy hắn lại chìm vào giấc ngủ mất rồi…… Bước xuống giường, nó kéo chăn đắp lên cho hắn rồi đi ra bên ngoài, phía ban công có những lẵng hoa treo rất đẹp……nó chớp chớp đôi mắt, bàn tay đưa lên phía lẵng hoa phong lan tím lấy ra một chiếc máy nhắn tin nhỏ màu đen mà trong đó con chíp định vị đã bị phá hỏng hoàn toàn……nhắn một dòng chữ duy nhất gửi đến một số duy nhất, nó lại đặt chiếc máy về vị trí cũ rồi trở vào trong chuẩn bị bữa ăn cho hắn khi thức dậy…… Và ở một nơi nào đó, tiếng máy nhắn tin kêu lên những tiếng tít tít khô khốc mà chủ nhân của nó thì chẳng ở đâu xa mà chính là đang cầm nó trên tay……dòng chữ xuất hiện khiến người nhận được tin nhắn phải giật mình…… “VIENNENT ICI” …………………… Giấy tờ bị vò nát một cách có chủ ý nằm rải rác xung quanh chiếc bàn lớn mà người ngồi trước nó không ai khác chính là Ken, anh ta đang thực sự đau đầu với những gì nó đã đưa ra……với một con người xung quanh lúc nào cũng chỉ thấy máu, anh ta đâu thể nào ngồi một chỗ bình tĩnh nghĩ ra những phương án đối sách đưa đường dẫn lối cho đám cảnh sát cơ động của Việt Nam triệt hạ khối liên minh ngầm chống đối của các thành phần lãnh đạo trong tổ chức D được chứ……với Ken, nếu nó bảo anh ta đi giết những người đó thì thật dễ như trở bàn tay vậy…… “em đang đùa với tôi sao?????” Mệnh lệnh chỉ bắt chứ không giết của nó thực sự là một vấn đề rất lớn, để các cơ quan chính quyền của nhà nước nhảy vào cuộc, Ken không hiểu nó đang suy nghĩ điều gì????? Sau khi “vũ hội đêm” kết thúc, anh ta không còn thấy sự hiện diện của ông Nguyễn Đại Phong ở trong tổ chức nữa, đến lúc này Ken mới thực sự đặt ra nghi vấn cho sự biến mất đột ngột của người từng được tin tưởng giao toàn quyền điều hành D trong suốt nhiều năm…… “này!!!!!” Tiếng giọng nữ thanh trầm vang lên làm Ken hơi giật mình, người con gái có cái biệt danh Moth đang đứng ngay trước chiếc bàn lớn và đối diện với anh ta……một chiếc máy nhắn tin nhỏ màu đen được ném ngay gần tay của Ken…… “cái gì đây????” “tôi sẽ báo thông tin cho anh qua chiếc máy đó!!!!!!” Bất ngờ trước thái độ kì lạ của cô gái vốn dĩ đã kì lạ, Ken không khỏi thắc mắc, đôi mày khẽ nhíu lại như vừa tìm ra được lời giải đáp…… “cô định đi?????” “dĩ nhiên, người tôi phục vụ không phải là anh!!!!!!” Chỉ để lại đúng một câu nói ấy rồi thân hình màu đen ấy nhanh chóng bước ra cửa và biến mất trước khi Ken kịp phản ứng……nếu người cô ta phục vụ không phải là Ken thì lý do gì mà cô ta lại đưa cho anh cái máy nhắn tin này?????? Một chuỗi hành động kì lạ của những người tồn tại xung quanh Ken, càng ngày anh ta càng cảm nhận được rõ nét cái thể giới mà nó, cô tiểu thư chỉ mới 19 tuổi đã và đang trải qua……