Hôm nay, ngày 3 tháng 1……đúng sinh nhật của nó……tại nhà nó đang xảy ra một sự kiện, một sự kiện mà nếu nó không có mặt thì nó sẽ mất tất cả…… Theo di chúc khi bố nó mất lúc nó chưa đầy 10 tuổi, đến khi nào nó tròn 18 thì bản di chúc chính thức sẽ được công bố……và cho tới khi đó, toàn quyền sở hữu tài sản do bà Thuyên nắm giữ, điều kiện không được bán hay thế chấp bất cứ cái gì……bà Thuyên có trách nhiệm bảo toàn nguyên vẹn số tài sản được ủy quyển……và bà ta đã làm được điều đó, thậm chí còn hơn thế……Nhưng di chúc chỉ được công bố khi có mặt của nó và những người liên quan……nếu nó không có mặt, tài sản sẽ được chia đều theo đúng pháp luật……như vậy chẳng phải nó sẽ mất hết tất cả sao??????? “tại sao ông cũng có mặt ở đây??????” Bà Thuyên khuôn mặt tối sầm nhìn chăm chăm vào người đàn ông đứng trước măt, trên tay ông ta cầm chiếc gậy như một thứ đồ chơi……đằng sau ông ta là cả một đoàn người mặc áo đen trông cực kì đáng sợ……họ đứng canh từ ngoài cổng đến tận cửa chính trong biệt thự…… “đến thăm con gái của mình không được sao??????” Người đàn ông đó ngạo mạn nói lại……mắt ông ta hướng về phía nhỏ Trân và Chi, hai cô con gái của ông ta…… Người đàn ông đó là Đoàn Mạnh Phi, là chồng cũ của bà Thuyên và cũng là bố của nhỏ Trân và nhỏ Chi……ông ta hiện giờ đang nắm trong tay một thế lực ngầm vô cùng lớn và ai cũng phải hoảng sợ khi nhắc tới……và Đoàn Phi cũng chính là cái tên của một tập đoàn lớn không thua kém gì Dương Khang……có điều, sức ảnh hưởng của Đoàn Phi không lớn được bằng Dương Khang, vậy nên tập đoàn đó chỉ mới vươn những cánh tay nhỏ ra các nước Đông Dương, khu vực Châu Âu hoàn toàn nằm ngoài tầm ảnh hưởng…… “thăm con????? Hay vì mục đích nào khác?????” Bà Thuyên nhíu đôi mày……người đàn ông trước mắt là con người như thế nào bà Thuyên là người hiểu rõ nhất, không phải tự nhiên mà bà ly hôn với ông ta để đi lấy bố nó…… “em vẫn đa nghi như vậy!!!!!!!” Mạnh Phi cười lớn, đôi mắt thâm hiểm nhìn bà vợ cũ nói với cái giọng chế giễu: “tôi chỉ làm những điều cần thiết!!!!!!!!” “ông……” Bà Thuyên chưa thể nói hết câu thì ông ta đã lướt qua mặt tiến lại phía hai cô con gái……Chi gặp lại cha thì vui mừng ôm vai bá cổ……còn nhỏ Trân thì không thể, chỉ đứng cúi đầu chào cha mình, thái độ lạnh lùng y như bà Thuyên……nhỏ liếc nhìn mẹ mình, hai ánh mắt chạm nhau cùng chung một nỗi niềm…… 9h, Luật sư Nam có mặt ở biệt thự Dương Khang để sẵn sàng công bố bản di chúc cuối cùng……ai cũng có mặt chỉ duy nhất nó là chưa xuất hiện…… “mẹ ơi!!!!! Chị Hương đâu rồi nhỉ?????” Nhỏ Chi lên tiếng hỏi mẹ trong khi bố của nhỏ ngồi ngay bên cạnh…trên khóe miệng ông ta có một nụ cười bí ẩn…… “phải rồi bà Thuyên!!!!! Hương đâu rồi?????” ông Nam cũng cảm thấy kì lạ nên cũng lên tiếng hỏi…… “nó không về nhà hai ngày nay rồi!!!!!!” “không về nhà??????” “………………” Không gian chìm trong yên lặng, vì ai cũng biết nếu nó không xuất hiện trước 5h chiều thì bản di chúc sẽ bị đốt công khai trước mọi người……và tài sản cũng sẽ được chia đều cho những người liên quan…… 1 tiếng 2 tiếng 3 tiếng …… ………… Đã 12 giờ trưa mà nó vẫn chưa xuất hiện……trong căn biệt thự không khí căng thẳng……không một ai có ý định rời khỏi chỗ ngồi của bản thân……ông Mạnh Phi nhếch mép cười, ông ta đứng dậy nói: “trưa rồi!!!!! chúng ta hãy đi đâu đó ăn rồi trở lại đây đợi tiếp!!!!!!” “muốn đi ông đi một mình!!!!!! Chúng tôi không có hứng thú!!!!!” Bà Thuyên lạnh giọng……nhỏ Trân cũng không phản ứng gì mà chỉ ngồi nguyên ở đó……nhưng nhỏ Chi thì khác, nhỏ hào hứng hùa theo…… “vậy tôi với con gái sẽ ra ngoài ăn!!!!! Đi thôi con!!!!!” “dạ!!!!!!” Rồi ông ta dẫn nhỏ Chi ra ngoài……chiếc limo bóng loáng đỗ xịch trước cổng biệt thự đón hai con người đó đi……nhưng đám vệ sĩ vẫn cứ đứng nguyên ở chỗ cũ không có ý định rời đi…… “con sẽ làm gì đó cho mọi người ăn!!!!!!” Nhỏ Trân đứng dậy nói rồi đi vào bếp……để lại bà Thuyên và ông Nam ngồi ở bên ngoài phòng khách…… “Thuyên!!!!! Tôi xin lỗi!!!!!!” “xin lỗi???? anh đang nói gì vậy?????” Bà Thuyên ngạc nhiên khi ông Nam tự nhiên lại nói tiếng xin lỗi…… “có lẽ Hương đã biết hết mọi chuyện rồi!!!!!!” “sao cơ???????” “hai hôm trước tôi đã đưa cho cô bé lá thư cuối cùng của Trung!!!!” “………………” Bà Thuyên trợn tròn mắt……lá thư cuối cùng????? Sao bà không biết chuyện này??????? “trước khi qua đời, Trung đã viết một bức thư để lại cho Hương, trong đó cậu ấy đã viết lại toàn bộ những gì đã và đang xảy ra!!!!!! Tôi nghĩ, giờ này Hương đang ở D!!!!!!” Ông Nam hai bàn tay nắm chặt đặt trên đầu gối, giọng nói của ông có phần nghiêm trọng, và quả thật thì thông tin ông vừa nói ra là rất nghiêm trọng…… “sao tôi lại không biết chuyện này??????” bà Thuyên đứng phắt dậy……đôi mắt có phần tức giận khi nghe ông Nam trình bày…… “Trung đã nhờ tôi phải giữ kín!!!!!! Tôi đã muốn nói cho em nhưng chuyện này liên quan đến quyết định của con bé, vì thế tôi không thể tùy tiện làm bừa được!!!!!!!” Ông Nam thở dài nói tiếp: “nhưng tôi có thể chắc chắn con bé sẽ có mặt trước 5h chiều!!!!!!” “tôi không lo sợ điều đó!!!!!!” khuôn mặt bà Thuyên tối sầm lại, bà ta ngồi xuống siết chặt hai tay lại với nhau giọng nói nghiêm trọng: “cái tôi sợ là khi con bé biết hết mọi chuyện thì nó sẽ hành động như thế nào kia!!!!!” “…………………” Không gian chìm trong yên lặng, không khí nặng nề bao trùm lấy hai con người đang ngồi trong phòng khách kia……bà Thuyên đứng dậy nói: “tôi lên nghỉ một lát!!!!! Khi nào con bé về ông bảo Trân lên gọi tôi!!!!” “tôi biết rồi!!!!!!” bà Thuyên bước từng bước lên từng bậc thang, vào đến phòng, bà ta vội lấy ngay cái điện thoại, bà ta phải gọi cho một người, một người mà đã rất lâu rồi bà ta chưa liên lạc lại……thỏa thuận giữa bà ta và D giờ đã hết hiệu lực, bà ta phải gọi để xác minh một điều, một điều mà bà ta đã cố tránh không cho nó biết…… “a lô!!!! Tôi Trịnh Hoàng Minh Thuyên đây!!!!!! tôi cần……” “………………” “cái gì??????? Ông điên rồi hả?????” Bà ta hét lên, dường như người trong điện thoại đã nói điều gì đó vô cùng đáng sợ khiến cho khuôn mặt bà Thuyên tối sầm lại và tức giận…… ……CÁCH…… Chiếc điện thoại bị ném một phát giáng mạnh xuống sàn, hình thù đã thay đổi không còn nguyên vẹn nữa……bà Thuyên ngồi phịch xuống giường, bàn tay ghì chặt lấy tấm nệm, miệng rít lên từng tiếng tức giận và đầy nghi hoặc: “cái gì mà nuôi ong tay áo chứ????? tôi đã làm sai gì??????” ……………… Chiều đến, nhưng vẫn không thấy tăm hơi nó đâu cả……ai cũng nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc cổ được đặt ở nơi dễ thấy nhất…… ……Đã 4h50’……chỉ còn 10 phút nữa…… ……BONG……BONG……BONG…… Tiếng chuông đồng hồ điểm 5h đúng……toàn bộ những người có mặt tại đó đều giật mình ngoại trừ một người, đó là Mạnh Phi……ông ta từ đầu tới cuối chỉ ngồi với cái điệu cười nửa miệng của mình…… “đến giờ rồi!!!!!!” Ông Nam lên tiếng……ông lấy chiếc phong thư màu trắng có đóng dấu đỏ và chữ kí của vị cố chủ tịch tập đoàn Dương Khang ở bên ngoài…… “vì tiểu thư Dương Mỹ Nguyệt Hương không có mặt nên tôi sẽ……” “người đàn ông này làm gì trong nhà của tôi vậy???????” Một giọng nói lạnh lùng vang lên……toàn bộ 5 con người đang ngồi ở ghế salong đều phải sửng sốt quay lại……nó đang mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, đôi mắt lạnh toát nhìn về phía ông Mạnh Phi, hiện đang xanh mặt khi thấy nó…… Toàn bộ vệ sĩ của ông ta đã bị người của D khống chế, đi cùng với nó là 2 người con gái……một cô gái xinh xắn giống như một vị tiểu thư quyền quý, nhưng khuôn mặt lại lạnh như tiền……còn người thứ hai, không ai xa lạ gì, chính là bạn thân của nó Trần Bảo Hân…… “cháu về muộn đấy!!!!!!” Ông Nam mừng ra mặt vội đứng dậy……nhưng nhận được là cái liếc mắt lạnh lùng của nó, rồi nó nhìn bà Thuyên hỏi: “Dì!!!!! Tại sao ông ta lại có mặt ở đây??????” “ta tới thăm con gái thì có sao????? mày có ý kiến gì à?????” Mạnh Phi vung vung chiếc gậy trên tay nói với cái vẻ ngang ngược……nó khẽ nhếch môi cười, bước từng bước lại gần, nó vừa đi vừa nói: “ông tới thăm con tôi ý kiến gì được!!!!!! nhưng tôi đang hỏi tại sao ông lại ngồi ở đây kìa!!!!!!” “………………” Ông ta cứng họng không nói được lời nào phản minh lại cho đúng với tình huống……nó ngồi vào chiếc ghế trống duy nhất dành cho nó và nhìn ông Mạnh Phi ngạo mạn nói: “phiền ông lánh mặt cho!!!!! Đây là cuộc họp gia đình!!!!!!” “cái gì??????” “chị Hương!!!!! Sao chị lại đuổi bố em ra ngoài??????” Nhỏ Chi đứng phắt dậy bất mãn nói……giọng có vẻ hằn học……nó liếc nhìn cô tiểu thư lúc nào cũng tỏ ra ngoan hiền kia……cười khinh bỉ, nó lạnh giọng: “nếu mày bất mãn, có thể đi cùng ông ta!!!!!!!” “chị……chị ngang ngược quá rồi!!!!!!” nhỏ Chi giận tím mặt rồi quay sang bà Thuyên: “mẹ nghe chị ta nói vậy mà để yên được sao ạ???????” “con bé nói đúng!!!!! con không muốn ở lại thì có thể tự do ra ngoài!!!!! Đằng nào nếu thiếu con thì cũng không ảnh hưởng gì tới việc công bố di chúc!!!!!!!” bà Thuyên nhạt giọng trả lời lại…… “mẹ??????” Nhỏ Chi kinh ngạc trước từng câu nói của chính người mẹ của nhỏ……lần đầu tiên bà Thuyên lên tiếng ủng hộ nó…… “giờ thì sao đây????? tự lánh đi hay để tôi cho người cưỡng chế ông đi???????” Nó khoanh tay, chân vắt chéo, lưng dựa vào ghế nói như ra lệnh……phong thái của nó khác hẳn với vẻ thường ngày……nhỏ Trân ngồi im lặng quan sát mọi nhất cử nhất động của nó, mồ hôi lạnh đã chảy dọc sống lưng của nhỏ…… “chị quá đáng vừa thôi!!!!!!” nhỏ Chi hét ầm lên: “chị có quyền gì mà đuổi bố con tôi chứ??????” “lok!!!!!” “vâng thưa tiểu thư!!!!!” “ra ngoài gọi Nguyễn Bảo Nam vào đây!!!!!! hôm nay tôi sẽ giải quyết mọi khúc mắc của anh ta!!!!!!” “vâng!!!! Em đi ngay!!!!” Nhỏ Chi thoáng xanh mặt khi nghe đến cái tên Nguyễn Bảo Nam……nhưng nó không quan tâm mà tiếp tục nói: “Hân à!!!!!” “tao đây!!!!!” “nhờ mày ra ngoài lôi con mụ bị trói vứt ở sân vào đây cho tao!!!!! Ba mặt một lời nói rõ luôn!!!!!!” “ờ!!!! Tao cũng đang đợi vụ này đây!!!!!!” Rồi cả Lok và Hân đều nhanh chóng đi ra ngoài, để lại một đống người không hiểu chuyện gì đang xảy ra……nó lại quay sang ông Nam lễ độ thưa: “bác Nam!!!!! Có lẽ chúng ta công bố di chúc muộn hơn một chút bác ạ!!!!! Chúng ta vẫn cần đợi một người nữa!!!!!!” “đợi một người nữa ư??????” “ai vậy????” Cả bà Thuyên cùng nhỏ Trân đồng thanh hỏi nó……có lẽ khá bất ngờ nên hai mẹ con nhỏ lại nhìn nhau rồi đều quay nhìn nó…… “sắp tới rồi!!!!!!” Nhỏ Chi bị bơ đi một cách phũ phàng, nhỏ hầm hầm bước tới trước mặt nó, chỉ thẳng vào mặt nó nói: “chị lấy quyền gì mà ra lệnh cho chúng tôi?????? Chính chị là người đến muộn đấy!!!!!!” “mày nên giữ sức đến lát nữa tự biện minh cho mình!!!!!!” nó không quan tâm, chỉ lên tiếng nhắc nhở…… “chị………” “tao vốn không phải chị mày!!!!!” …Á….Á….Á…Á…Á……. Tiếng hét thất thanh vang lên đằng sau nó khiến cho tất cả phải giật mình đứng phắt dậy……nhất loạt 5 đôi mắt hướng về phía cửa ra vào……chỉ riêng mình nó vẫn thản nhiên như không có chuyện gì…… Hình ảnh mà mọi người nhìn thấy là một cô gái đang run rẩy nép người vào một chàng trai, đôi mắt cô ta ánh lên một nỗi hoảng sợ tột cùng……người con trai bên cạnh thì khuôn mặt tối lại……anh ta lên tiếng: “Hades!!!!! Cô gọi chúng tôi tới đây làm gì???????” Nó bình thản đứng dậy, dùng tay kéo mạnh tay nhỏ Chi lôi tới trước mặt Nam và Nhung……nhỏ Chi hoảng vội vàng hét lên: “Á……BỎ TÔI RA……” “mày làm gì con gái tao thế hả???????” ông Mạnh Phi quát lên, toan chạy lại kéo Chi về phía mình thì Lok đã đứng ngay trước mặt……đôi mắt ánh lên sự đe dọa…… Nó không quan tâm, đẩy mạnh nhỏ Chi ra trước mặt hai con người một đang hoảng loạn một đang giận dữ kia, nó hất mặt nói: “anh tự hiểu ai trong chúng tôi là người gây chuyện!!!!!!” “ra là cô!!!!!!” Nam gằn giọng lên, đôi mắt đỏ rực xoáy sâu vào đôi mắt đang hoảng sợ của Chi…… “gì……gì vậy????? anh là ai?????…tôi không quen anh!!!!!” nhỏ Chi sợ hãi nói ấp úng…… “HƯƠNG!!!! CHUYỆN NÀY LÀ SAO???? MÀY GIẢI THÍCH CHO MỌI NGƯỜI HIỂU ĐI CHỨ!!!!!!!” bà Thuyên thấy con gái đang hoảng sợ thì vội vàng lên tiếng…… “Nhung!!!!! Lại đây với chị nào!!!!!” Nó nhẹ nhàng tiến lại gần Nhung, cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần cho cô bé……nó gật nhẹ đầu với Nam ra hiệu yên tâm, rồi nó dẫn Nhung ra trước mặt bà Thuyên……hai vết sẹo trên khuôn mặt cô bé khiến bà Thuyên sửng sốt, nhỏ Trân cũng phải giật mình…… “tác phẩm của con gái bà đấy!!!!! Nó đánh đập cô bé, không những thế, còn tặng cho con bé 2 vết sẹo dài trên mặt thế này đây!!!! còn lý do tôi bảo bà nuôi ong tay áo……” Nó liếc mắt nhìn Lok, hiểu ý Lok tiến lại đưa cho bà Thuyên một tập hồ sơ……cô lành lạnh nói từng từ: “đây là tài liệu về việc con gái bà đã làm!!!!! Bằng chứng đủ kết tội đưa nó vào tù ngồi chục năm đấy!!!!!!” “cái gì chứ?????” Bà Thuyên giật lấy tập hồ sơ, vội vàng mở ra xem……toàn bộ giấy tờ rơi hết xuống đất……đôi mắt bà Thuyên mở to kinh ngạc…… “Chi…con…con đã làm gì thế hả???????” “mẹ……con…con……” Nhỏ Chi ấp úng, khuôn mặt tái xanh vì hoảng sợ……cái nhìn của Nam đã khiến nhỏ hồn vía phân tán, giờ lại đến mẹ của nhỏ nữa……Bà Thuyên ôm lấy ngực của mình, bà không thể tin được người con gái ngây thơ như Chi lại có thể làm những việc tàn nhẫn đến như thế…… “cái gì thế này???????” Trân đôi bàn tay run lên khi cầm tập giấy lên đọc, ra là nhỏ đã bị người ra đổ oan cho việc mang mạng lưới nhà hàng Cherry ở Mỹ ra bán đấu giá, thủ phạm lại chính là em gái của nhỏ……thủ đoạn quá tinh vi, một con bé như Chi không thể nào suy tính kĩ lưỡng từng đường đi nước bước như thế này……đôi mắt đỏ hằn nhìn thẳng vào cô em gái của mình, nhỏ Trân giận dữ hét lên: “con ngu này!!!! Mày đã làm cái gì thế hả??????” Rồi nhỏ Trân lao tới chỗ Chi, tát cho Chi một cái đau điếng……đám giấy bị vò nát trong tay, sự kích động đi đến đỉnh điểm……nhỏ Trân túm lấy vai của Chi lắc mạnh: “AI ĐÃ DẠY MÀY LÀM NHỮNG VIỆC NÀY????? AI HẢ????? CON NGU, AI ĐÃ DẠY MÀY CẮN LẠI NGƯỜI NHÀ NHƯ THẾ HẢ??????” “AAAAAAAAAAAA………” Nhỏ Chi hoảng loạn vung tay thoát khỏi Trân, nhỏ chạy tới chỗ ông Mạnh Phi khóc lóc túm lấy cánh tay của ông ta hoảng sợ nói: “BỐ ƠI, CỨU CON……HUHUHU……CON SỢ…..BỐ ƠI……” Như tiếng sét đánh ngang tai……nhỏ Trân bàng hoàng khụy xuống nhìn nhỏ Chi và bố của mình như không thể tin được…… “im lặng nào Chi!!!!!!” “NHƯNG……BỐ ƠI……CON……CON……” “TA BẢO IM LẶNG!!!!!!!” Ông Mạnh Phi quát lên, ông ta giờ giống như một con thú hoang vừa bị thợ sắn bắn một phát trúng điểm yếu……đôi mắt vắn lên những mạch máu…… ……BỊCH…… Tiếng một vật bị ném xuống sàn khiến cho ai cũng phải quay nhìn……một người đàn bà mái tóc xõa sượt, miệng và cơ thể bị trói chặt không thể cử động hay nhúc nhích……Hân đứng một tay chống hông một tay vuốt tóc nói: “tao mang bà ta tới rồi!!!!! làm gì tiếp đây??????” “được rồi!!!!!!” Nó gật đầu, rồi nó quay sang Nhung nhẹ giọng nói: “em hãy về cùng với Nam nhé!!!!! Xin lỗi vì đã để em phải hoảng sợ!!!!!” “không sao chị ạ!!!!!” Nhung bàn tay run run nắm lấy tay nó, khuôn mặt cô bé vẫn cố cười nhưng cũng đã trấn tĩnh đôi chút: “em hiểu mà!!!!!” Nam quát lên khi nghe thấy nó nói như vậy…… “CÔ NGHĨ TÔI SẼ ĐỂ YÊN CHO CÔ TA SAO????? ĐỪNG ĐÙA……” Câu nói của Nam khiến cho Chi sợ đến tái xanh mặt mũi……chính bản thân nhỏ cũng đã chứng kiến cảnh anh ta làm với Hades rồi……nhỏ không muốn mình sẽ bị rơi vào hoàn cảnh đó…… “Nguyễn Bảo Nam!!!!! Tôi đã nói gì với anh?????? Giờ chuyện này thuộc quyền của Hell, anh đừng can thiệp nếu không tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu!!!!!!” Nó gằn giọng lên đe dọa……bản thân nó giờ không muốn Nhung nán lại đây thêm một giây nào nữa…… “CÔ………” “tôi đã hứa rằng sẽ giải quyết!!!!! anh không tin sao?????” “………………” Nam vốn không cam tâm, nhưng anh đã thấy được thế lực của nó……anh không muốn Nhung phải vướng vào những chuyện rắc rối…… “chết tiệt!!!!! tôi sẽ đưa Nhung về!!!!!!” “vậy mới phải!!!!!!” Nó hất mặt ra hiệu cho Lok dìu Nhung đưa cô bé và Nam ra ngoài…bây giờ mọi chuyện chỉ nằm trong nội bộ của gia đình nó, không còn bất cứ ai liên quan nữa……