Lấy một đống sách đặt lên bàn, nó ngồi chưa ấm chỗ thì y như rằng hắn xuất hiện trước mặt với nụ cười thường ngày…… “em đang đọc gì thế?????” Hắn hỏi mà tay thì với lấy cuốn sách ở trước mặt nó và xem……rõ ràng chẳng liên quan gì tới kiến thức của lớp 12 cả……là học sinh cuối cấp mà lại đi đọc về “Pháp Luật và Chính Trị”……điều này khiến hắn thắc mắc…… “đọc chơi thôi!!!!!!”_ nó nhún vai lấy quyển khác trên bàn và giở ra đọc tiếp…… Hắn gãi đầu rồi cũng tập trung vào quyển sách mới lấy được của nó, có cái gì đó thôi thúc hắn phải đọc quyển sách này…… Nó như nhớ ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn hắn……nó lên tiếng gọi: “Prince!!!!!!” “hôm nay em gọi tôi hai lần rồi đấy!!!!!!”_ hắn ngẩng đầu lên cười trả lời: “có gì muốn hỏi phải không?????” “tại sao anh vẫn học lớp 12??????”_ nó hỏi với toàn bộ thắc mắc trong lòng…… “vì trước đây tôi phải sang Mỹ một năm nên bảo lưu kết quả học ở trường!!!!!!”_ hắn gấp sách lại chống cằm trả lời nó, giọng nói của hắn có vẻ trầm hơn bình thường: “sau khi về, tôi lại học tiếp chương trình lớp 10!!!!!! Mặc dù không học tôi vẫn có thể tốt nghiệp được trước thời hạn!!!!!!” “ấn tượng ban đầu của tôi về anh rất mờ nhạt!!!!!”_ nó quan sát thật kĩ hắn và nói giọng trầm tư: “chỉ duy có đôi mắt của anh lúc đó khiến tôi cảm thấy khó chịu khi nhớ lại!!!!!!” “đôi mắt ư?????”_ hắn ngạc nhiên nhìn nó chỉ vào mắt mình: “mắt tôi làm sao???????” “vô hồn!!!!!” “hở?????”_ hắn tròn mắt lên nhìn nó……đôi mắt hắn tự hào nhất mà nó lại bảo là “vô hồn”……thật chẳng hiểu nó thế nào nữa…… “chính vì vậy nên khi chạm mặt anh ở tai nạn đó, tôi đã không nhận ra!!!!!!”_ nó tiếp tục nói mà không để ý đến thái độ ngạc nhiên của hắn…… “tại sao??????”_ hắn thắc mắc……nhớ lại thì cũng đúng, hôm ấy, khi nó và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, nó cũng đâu có biết hắn là ai……vẫn hỏi một câu ngây ngô như thường mà…… “đôi mắt không còn như trước nữa!!!!! nó sáng và trong hơn hẳn hồi đó!!!!!”_ nó vẫn tiếp tục nói với cái giọng đều đều mà trầm trầm: “vì vậy nên tôi mới không thích nhìn thẳng vào nó!!!!!” “…………” Hắn thoáng ngỡ ngàng về những điều nó vừa thốt ra……rồi sau cảm giác ngỡ ngàng là lo lắng……tại sao nó lại nói với hắn những điều này????? Chắc chắn phải có điều gì đó mới khiến nó nói ra những điều nhỏ nhặt nhưng vô cùng quan trọng này……nó tinh ý đến mức có thể nhận ra sự thay đổi của con mắt, vậy thì không có nghĩ lý gì nếu nó không có mục đích khi nói ra sự thay đổi đó…… “tại sao em lại nói những lời này??????” Hắn nhìn thẳng vào mắt nó và hỏi với giọng thực sự lo lắng hoài nghi… “thành thật với chính mình đi!!!!!! Đôi mắt đó hoàn toàn không hướng về tôi!!!!!!”_ nó nhíu mày nhìn hắn nói vẫn cái giọng đều đều khó tả đó: “người hỏi tại sao phải là tôi mới đúng!!!!! Vì cái gì mà anh lại theo đuổi tôi??????” Hắn bất ngờ bởi những lời nói của nó……thì ra đây là điều nó muốn hỏi sau tất cả……sao hắn lại không nhận ra điều này????? Khi ráp nối lại những lời nói của nó, thái độ khác lạ của nó, hắn đã hiểu tất cả……điều này chứng tỏ nó đang ghen tỵ, ghen với người đã thay đổi hắn trước nó……và chắc chắn hơn một điều, rõ ràng nó thích hắn……rồi tự nhiên tim hắn đập mạnh, dường như hắn chưa sẵn sàng cho chuyện nó thích hắn thì phải……và hắn bật cười…… “cười gì???????”_ nó nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc…… “Hương này!!!!!”_ hắn thôi cười và nhìn nó hỏi: “nếu tôi nói vì tôi yêu em liệu em có tin không??????” “không!!!!!!” “em không tin vậy sao còn hỏi tôi điều đó?????”_ hắn giả ngơ hỏi lại nó…… “vì anh Hùng bảo tôi hỏi anh!!!!!!”_ nó thản nhiên trả lời…… “anh Hùng?????” Khuôn mặt hắn tối sầm lại, tại sao vô duyên vô cớ nó lại lôi cái tên “Hùng” ra khi đang nói chuyện với hắn??????? “hôm qua tôi kể cho anh ấy nghe mọi chuyện!!!!! và anh ấy bảo rằng anh chắc chắn phải có mục đích nào đó chứ không chỉ vì tình yêu!!!!!!”_ nó vẫn giữ thái độ bình thản nói với hắn…… Khuôn mặt hắn càng tối hơn nữa……vậy ra hắn đã lầm, tất cả những gì vừa nói chỉ là nhận xét của một tên con trai mà hắn thậm chí còn chẳng biết là ai!!!!!!……quả thật hắn đã lầm thật rồi, hắn tưởng rằng nó thích hắn nhưng thực chất là ngược lại……nhưng có lẽ tên con trai kia nghi ngờ là đúng, từ đầu tới cuối hắn làm mọi việc không một lý do, có chăng thì cũng chỉ vì hắn yêu nó thôi mà……nhưng với thế giới của nó và những người khác kia, tình yêu không phải lý do chính đáng mà bắt buộc phải là một mục đích rõ ràng……hắn lấy đâu ra cái mục đích đó chứ?????? chỉ vì hắn yêu nó thôi, mục đích nào khác nữa???? Nó chống cằm nhìn ra cửa sổ và nói tiếp: “thật ra tôi cũng chẳng quan tâm chuyện này lắm!!!!! Dù anh có mục đích gì chăng nữa thì anh cũng là người đầu tiên trong cái trường nay bắt truyện với tôi trong suốt ba năm học!!!!!! có nghĩa là anh chẳng biết gì về tôi trước đây cả!!!!! tôi chỉ hỏi vậy để có cớ nói lại với anh Hùng mà thôi!!!!!!!!” Hắn lại lần nữa nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu, nó đang nói cái gì vậy????? hắn chẳng thể hiểu nổi nó nữa…… “nghĩa là sao??????” Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của hắn mà nó khẽ nhíu mày, sao tự nhiên mắt hắn sâu thẳm đến vậy??????? nó nói gì sao sai?????? “nghĩa là tôi không quan tâm!!!!!!” “không quan tâm ư?????”_ hắn cảm thấy hụt hẫng bởi lời nói của nó……với nó, hắn như người dưng nước lã vậy…… “ừ!!!!!”_ nó gật đầu…… Hắn khẽ cúi đầu xuống không còn nhìn nó nữa……tâm trạng vui vẻ lúc sáng đã biến mất nhường chỗ cho sự đau đớn thất vọng……trái tim hắn dường như bị cái gì đó đè nặng đến khó thở……chẳng lẽ yêu nó khó đến thế sao???? chẳng lẽ hắn không thể khiến cho nó mở lòng một lần nữa sao????? “à này!!!!”_ nó lại lên tiếng nói mà không quay mặt sang nhìn hắn: “tôi hỏi anh một chuyện được không??????” “……………” Hắn yên lặng không trả lời, nó thấy lạ liền quay đầu nhìn hắn thắc mắc……rồi nó khẽ động đậy vươn người chạm nhẹ vào người hắn gọi: “này Prince!!!!!” “hả????? gì vậy?????”_ hắn giật mình ngẩng đầu lên nhìn nó hỏi một cách ngơ ngác… “anh làm sao thế???? tự nhiên ngồi ngẩn ra đấy!!!!!!”_ nó ngồi xuống nhíu mày hỏi với vẻ thắc mắc thấy rõ…… “không……không sao!!!!!”_ hắn ấp úng trả lời……một tay đặt lên trán khẽ ấn vào thái dương để lấy lại sự bình tĩnh cần thiết…… Nó nhìn đồng hồ……đã gần đến giờ học, nó thu dọn hết sách trên bàn chuẩn bị đứng dậy thì hắn chồm người lên giữ lấy cánh tay phải của nó……đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào mắt của nó, hắn nói với giọng trầm trầm: “em thực sự không quan tâm tới tôi sao??????” “anh làm sao thế????? sắp tới giờ học rồi, đừng có nói năng linh tinh nữa!!!!!!”_ nó giật tay mình ra gắt lên…… Nói rồi nó cầm sách quay về phía giá sách để trả lại chúng về đúng chỗ của nó……hắn đứng dậy đi theo đằng sau và hỏi đủ để hắn và nó nghe thấy: “chẳng lẽ những gì em nói đều là do anh ta bảo sao?????” “anh ta nào??????” “người ôm em ngày hôm qua!!!!!!” “đâu phải!!!!!!”_ nó vừa trả sách vừa nói: “truyện đôi mắt thay đổi là thật!!!!!! những gì tôi nói là những cảm nhận của tôi!!!!!!! Anh Hùng mới gặp anh có một lần làm sao biết được chuyện đó!!!!!” Câu nói này của nó làm hắn bừng tỉnh……vậy nghĩa là hắn không nhầm, chắc chắn nó có cảm tình với hắn, dù chỉ một chút nhưng điều đó khiến hắn cảm thấy vui……nụ cười tươi sáng lại xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của hắn…… “vừa rồi hình như em muốn hỏi gì đó phải không?????”_ hắn đứng tựa vào giá sách cười hỏi nó……giọng nói của hắn không thâm trầm như lúc trước nữa…… “tôi quên rồi!!!!!”_ nó đặt nốt quyển sách cuối cùng lên giá trả lời hắn một cách lạnh băng…… “tôi biết em muốn hỏi gì!!!!!!”_ hắn vẫn cười và nói một cách bình thản…… “vậy ư?????” “em muốn tôi trả lời không??????” “…………”_ nó có hơi dao động bởi câu nói của hắn……chẳng lẽ hắn thực sự biết nó muốn hỏi gì sao????? Nhìn khuôn mặt tự tin của hắn làm nó muốn đạp cho một cái, nó thờ ơ trả lời: “tùy!!!!!” “không quan tâm thật à?????” “nhiều chuyện!!!!!” Nó nói rồi xách cặp đi ra khỏi thư viện……hắn đứng đó cười một mình……có lẽ đây là lần đầu tiên hắn khiến cho nó không thể nói gì được…hay đúng hơn là không có gì để nói…… Hôm nay nhỏ Trân không xuất hiện, có lẽ bị mẹ kế của nó phạt gì đó rồi……nó cũng không hiểu tại sao bà Thuyên lại hành động như vậy……dù sao thì Cherry cũng là của nó, nhỏ Trân động vào thì người tức giận phải là nó chứ sao lại là bà ta????? Nó thậm chí không thèm truy cứu lần này, vậy sao bà Thuyên lại có thái độ gay gắt đến vậy?????? Nhưng chuyện nhỏ Trân không phải là mối quan tâm hàng đầu, thông báo của cô giáo mới là điều đáng lo……nhà trường đã đình chỉ tư cách “Giáo sinh thực tập” của Nhi và buộc cô phải rời khỏi trường S.W……điều này thật khiến cho người khác phẫn nộ……chắc vụ này là do sự ảnh hưởng của gia đình Nhi tới ban giám hiệu……nhưng thái độ bình thản của Nhi khiến nó ngạc nhiên…… “chị chấp nhận điều này sao??????” Nó nhìn thẳng vào mắt của Nhi hỏi khi cả hai đang ở khu vườn phía sau trường…… “chị quá quen với những việc thế này rồi!!!!! ông ta làm vậy chỉ để chị trở về nhà mà thôi!!!!!!!” Nhi thản nhiên đáp lại nó mà không bộc lộ chút cảm xúc nào…… “em nghĩ chị và anh Dương nên tính đến truyện kết hôn đi!!!! Dù hai gia đình phản đối nhưng quyết định vẫn là ở hai người!!!!!!” Nó cầm tay của Nhi lên và nói với giọng chân thành……đôi mắt nó bây giờ không chút giả dối nào, nó thực lòng lo lắng cho Nhi…… “chị không quan trọng!!!!!”_ Nhi lắc đầu rồi đặt tay lên khuôn mặt bầu bĩnh của nó và cười hiền nói: “em mới là người bọn chị quan tâm nhất!!!!! chờ đến sinh nhật của em, anh chị sẽ đưa ra quyết định của mình!!!!!!” “không lâu nữa đâu!!!!!!”_ nó mỉm cười…… ……………………… Nhi cùng Ngọc và Chiến đều một mực rời khỏi trường, vì Nhi là người quan trọng đối với họ nên Ngọc và Chiến dù không cam tâm nhưng cũng nhất quyết đệ đơn rời khỏi ngôi trường năm xưa của mình…… Cuối ngày học, nó sắp xếp sách vở gọn gàng và khoác cặp lên vai……đôi mắt nó quét ngang về phía hắn, hắn cũng đã xong xuôi và chờ đợi nó đi là hắn đi theo……nhưng lần này nó quyết định chủ động tới nói chuyện với hắn…… “tìm chỗ nào nói chuyện riêng được không??????” Hắn tròn mắt nhìn nó kinh ngạc, những tưởng nó sẽ một mạch chạy ra ngoài như mọi khi, thế mà lại tìm hắn nói chuyện……quả thật hôm nay nó rất lạ……may sao lúc sáng vừa vào lớp là Ngọc đã ném ngay cho hắn cái chìa khóa ô tô, nếu không thì hắn hận chị hắn cả đời luôn....... “được!!!! xuống chỗ xe ô tô của tôi đi!!!!!” Nó khẽ gật đầu rồi liếc nhìn sang bên cạnh, đôi mắt mở to của Hân khiến nó giật mình……rồi nó mỉm cười nói với Hân: “mày đi cùng luôn nhé?????” “hả?????” Bất ngờ là biểu hiện duy nhất trên khuôn mặt Hân lúc này, lần đầu tiên kể từ ngày định mệnh đó, nó chủ động nói chuyện với cô…… “mày đi cùng tao với Prince được chứ????”_ nó bình tĩnh hỏi lại…… Vừa dứt lời thì Hân ngay lập tức ôm chầm lấy nó……đôi mắt cô rưng rưng vài hạt lệ…… “đồ đáng ghét!!!!! Sao giờ mày mới chịu mở miệng nói chuyện với tao hả????????” “tay tao đang đau đấy!!!! ôm chặt vừa thôi!!!!!!”_ nó khẽ vỗ lưng của Hân nói giọng nhắc nhở…… “tao xin lỗi!!!!!”_ Hân vội vàng buông nó ra ríu rít xin lỗi…… Hành động này của Hân và nó khiến cho tất cả các học sinh trong lớp phải kinh ngạc, sau 3 năm học không ai nói chuyện với ai câu nào, vậy mà giờ lại ôm nhau nói chuyện xưng hô thân thiết như vậy…… “hai cô nương xong chưa?????”_ hắn nhăn nhó lên tiếng dừng màn sướt mướt của Hân: “chúng ta đi được chưa đây??????” “đi nào!!!! Tao có chuyện muốn nói với mày!!!!!”_ nó kéo tay Hân ra khỏi lớp để mặc hắn ngẩn tò te ra đó…… Chán nản, nhưng hắn vẫn phải chạy theo hai cô nàng khó hiểu kia……nhìn cảnh Prince đẹp trai lộng lẫy của trường S.W chạy theo hai cô nàng chẳng mấy gì nổi tiếng……thật mất mặt quá…… Hắn chở nó và Hân tới một nhà hàng sang trọng, nhưng vừa dừng thì nó đã nói với hắn: “tôi không vào đây đâu!!!! Chở chúng tôi ra biển đi!!!!! Nơi lần trước anh chở tôi đến ấy!!!!!!” “nhưng chỗ đó không……” Hắn ngập ngừng nhìn nó rồi nhìn Hân…… “chở chúng tôi ra đó đi!!!!!!”_ nó dứt khoát…… “được rồi!!!!!” Hắn đành chịu khuất phục nhấn ga cho xe chạy thẳng tới khi bờ biển phía tây thành phố Hải Phòng…… Gần tới nơi, hắn lần nữa mở mui xe ra, gió biển khiến cho cả ba người đều thấy thoải mái……bãi cát trắng đã hiện ra rõ nét trước mặt nó…… Cho xe dừng lại, nó ngay lập tức bước ra ngoài và chạy ra xa……Hân và hắn cũng vội vàng chạy theo sau…… Tới một thềm đá rộng có thể nhìn thấy rất rõ mọi cảnh vật, nhất là mặt biển xanh trong lấp lánh dưới ánh mặt trời……tuy có hơi lạnh, nhưng biển khi giao mùa thật sự rất đẹp…… Nó kéo Hân và hắn ngồi xuống hai bên, rồi nó bắt đầu nói: “cho tao xin lỗi nhé Hân!!!!” “hử???? xin lỗi vì cái gì??????”_ Hân ngạc nhiên nhìn nó hỏi…… Hắn ngồi bên cạnh nó, im lặng, hắn biết nó định nói gì rồi…… “vì giấu mày quá nhiều chuyện!!!!!!” “có chuyện gì thế?????”_ Hân nhíu mày nhìn nói hỏi……tính cách của nó thế nào cô hiểu rõ lắm, nếu đã nói như thế này, chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng…… “mày nhớ hồi cấp 2 tao từng nói quen biết một người trong giang hồ không??????”_ nó hỏi mà không nhìn vào Hân……đôi mắt nó cứ phóng ra xa xăm ngoài biển kia…… “nhớ!!!!”_ Hân gật đầu nói: “nếu không lầm thì người đó là Liễu Huyền!!!!!!!” Vừa nhắc tới cái “Liễu Huyền” thì ngay lập tức hắn giật bắn cả người……nhưng cả nó và Hân đều không nhận thấy điều đó…… “đúng!!!!!”_ nó gật đầu nói tiếp: “cô ấy là người dẫn dắt tao vào con đường này!!!!!” “con đường này??????”_ Hân nghiêng đầu không hiểu: “mày nói gì thế??????” “chắc hẳn mày biết hội giang hồ tên Hell??????” “biết!!!!!” “tao chính là Hades!!!!!”_ nó nhìn thẳng vào mắt của Hân nói một cách thẳng thừng: “thủ lĩnh của hội đó!!!!!!” Hân không tin vào tai của mình nữa, nó vừa mới nói cái gì đó????? Thủ lĩnh của Hell là nó ư????? Đùa sao???? ……đôi mắt Hân mở to nhìn nó đầy kinh ngạc…… “mày……mày nói sao????? Ha…Hades ư?????” “tao biết mày sẽ không tin!!!!!”_ nó lại hướng đôi mắt của mình về phía biển giọng nói đều đều tuôn ra: “nhưng sự thật thì vẫn là sự thật!!!! tao chính là Hades!!!!!” Hắn ngồi nhìn nó trân trân, giọng nói của nó mang sắc thái của sự u buồn, đau đớn thậm chí là tiếc nuối……càng nghe nó nói thì trái tim hắn càng thắt lại……hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng để an ủi vỗ về cho nó……nhưng không thể, làm vậy chắc chắn nó sẽ ghét hắn…… “từ bao giờ??????”_ Hân chồm dây tóm lấy vai của nó lay mạnh và hét lên: “từ bao giờ mày đã trở thành như thế hả???? từ bao giờ??????” “………”_ nó nhìn vào đôi mắt rực lửa giận dữ của Hân rồi cất tiếng nói: “từ khi tao không còn tin vào câu truyện cổ tích nữa!!!!!!” Hân bàng hoàng, đôi bàn tay cô buông lỏng ra, cô ngồi xụp xuống, đôi mắt thất thần nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của nó……giờ cô mới nhận ra nó không còn giống như trước nữa, đôi mắt thâm trầm của nó từ bao giờ đã có????? Đôi mắt trong sáng thuần khiết ngày xưa không còn mà thay vào đó là sự sâu thẳm……Hân hoàn toàn không còn nhận ra nó nữa, mang tiếng là bạn thân mà đến chuyện này cô cũng không biết……câu nói “từ khi tao không còn tin vào câu truyện cổ tích nữa!!!!!” cứ vang vẳng trong đầu Hân, ngay từ khi còn nhỏ nó đã có cái ý nghĩ đi theo thế giới đen tối rồi ư????? Và sau khi Hân rời bỏ nó, rồi đến lượt tên Chiến phản bội nó, nó đã biến mình hoàn toàn trở nên tàn bạo ư?????? Hades không phải là một cái tên bình thường đâu……nó là Hades, cũng có nghĩa nó là người mà giới giang hồ phải nể sợ……có nghĩa là……nghĩa là…… “tao xin lỗi vì đã giấu mày!!!!!”_ nó lên tiếng kéo Hân trở lại thực tại……nó biết Hân đang nghĩ gì và nó không muốn Hân phải nhìn thấy sự thật tàn nhẫn đó…… “tao không thể tin được!!!! chuyện này quá hoang đường!!!!!!”_Hân lắc đầu nhìn nó phủ định, và mong nó cũng như vậy, nói với cô rằng tất cả chỉ là một trò đùa…… “toàn bộ là sự thật đấy!!!!!!”_ hắn lên tiếng đính chính: “cậu đừng tự dối mình nữa!!!!!” “cậu……cậu đã biết tất cả??????”_ Hân bàng hoàng quay nhìn hắn…… “cách đây không lâu lắm!!!!!!”_ hắn trả lời…… Không gian chìm trong im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào bờ……ba bóng người ngồi trên mỏm đá không ai nói với ai câu nào, mỗi người có một suy nghĩ riêng, một hướng nhìn riêng……