6h sáng……chiếc đồng hồ reo vang…… “thoải mái thật!!!!!!!” Nó vươn vai ngáp một cái rõ dài……lần đầu tiên trong 7 năm qua nó được ngủ một giấc thật sự dài……hôm qua nó quyết định không tới nhà hàng……nó không muốn gặp bất kì ai cũng không muốn nói chuyện với ai…… Vào làm VSCN xong cũng là lúc ba mẹ con dì ghẻ nó dậy, cười khểnh một cái nó vác ba lô xuống nhà……nếu như mọi khi thì điểm tâm sáng đã được nó chuẩn bị sẵn sàng trên bàn rồi, nhưng giờ thì khác hẳn, nó sẽ chẳng làm gì nữa, nếu muốn ăn sáng thì họ một là tự dậy nấu, hai là thuê người làm việc đó……nó sẽ sống đúng với nó trước đây, sống với tư cách đại tiểu thư của Dương Khang… Bước xuống nhà nó gặp ngay những ánh mắt khó chịu từ ba mẹ con họ……điều làm nó ngạc nhiên chính là ánh mắt của Chi, dường như nó nhận thấy có một cái gì đó trong ánh mắt ấy……sự khó chịu và ghen tuông!!!!!……nó không hiểu lắm…… “tôi đi học trước đây!!!!!!!!” Nói rồi nó để lại một nụ cười bí ẩn và bước ra ngoài……Dương đã đứng đợi sẵn ở cổng……từ bây giờ Dương sẽ đưa đón nó hàng ngày tới trường……tuy phải bỏ thói quen đi xe đạp vào sáng sớm nhưng phải thế này thì nó mới làm cho những người ở trong nhà kia tức giận được……một cách trêu ngươi được đấy chứ???????? “đi ăn sáng đã!!!!!!!”_ Dương cười nói: “anh đói quá!!!!!!!!” “làm như hôm qua anh không ăn ấy!!!!!!”_ nó mở cửa xe và ngồi vào ghế cằn nhằn: “mới sáng sớm đã kêu đói rồi!!!!!!” “thì đúng thế mà!!!!!!”_ Dương nhe răng ra cười nói: “tối qua anh có ăn gì đâu!!!!! Ngủ một mạch tới sáng luôn!!!!!!!” “em ăn bánh ngọt!!!!!!”_ nó nói rồi nhìn Dương nhắc nhở: “mà anh ít cười thôi!!!!! Như thế không tốt đâu!!!!!!” “chỉ với một vài người thì anh mới thế thôi!!!!!!”_ Dương nháy mắt với nó một cái và nói: “ở công ty người ta nói anh là tảng băng di động đấy!!!!!!!” “thế cũng không tốt!!!!!!”_ nó lắc đầu nói: “anh phải bình thường vào!!!!! Lạnh những lúc cần lạnh và thân thiện những lúc cần thân thiện!!!!! đừng để em phải dạy những điều này chứ!!!!!!!” “ok!!!!!!!” Dương nhấn ga cho xe phóng vụt đi……một ánh mắt vô cùng khó chịu chiếu thẳng vào chiếc xe màu đỏ chói đó……đôi bàn tay người đó nắm chặt một cách đầy tức giận…… “dừng lại!!!!!!”_ nó kéo tay của Dương kêu…… ……KÍT…… Nó hý hửng đi vào cửa hàng Sweet cake để mua bánh, loại bánh nó ưa thích……Dương không biết nó thích mua bánh ở cửa hàng này nhưng sở thích ăn bánh ngọt của nó thì anh không lạ gì……cầm chiếc bánh trở lại xe, nó chìa ra một chiếc bánh khác về phía Dương nói: “của anh đây!!!!! ăn đi!!!!! Ngon lắm đấy!!!!!!” “biết anh không thích đồ ngọt mà còn mua!!!!!!!”_ Dương nhăn mặt nói: “anh bị đau bụng thì sao??????” “hờ!!!!!!”_ nó ngẩn người nói: “tự dưng em quên!!!!!!” “………”_ Dương yên lặng nhìn nó……nó hơi là lạ, tự dưng nhìn cái bánh mua cho anh mà ngẩn ra……có vẻ cái bánh này có liên quan tới tên nhóc đó rồi……nhưng anh không dám nhắc tới, hôm qua nó đã rào trước rồi, anh không muốn mới sáng sớm đã chọc nó nổi điên……phiền lắm…… Nó ngồi ngẩn ra nhìn cái bánh……từ bao giờ nó đã có thói quen này nhỉ??????……phải rồi, là hắn, từ lúc hắn chờ nó ở đây để đi học cùng thì nó đã tự mua hai cái bánh một cho nó một cho hắn…… “cho cậu!!!!!!!”_ nó chìa ra trước mặt hắn một cái bánh nói với giọng thờ ơ…… Nó nhớ lúc ấy hắn có vẻ ngạc nhiên lắm……còn chỉ vào mình và hỏi lại nữa chứ…… “cho tớ thật hả??????”_ hắn tròn mắt nhìn nó…… “có cầm không??????”_ nó nhíu mày nhìn hắn hỏi: “không là tôi ăn luôn đấy!!!!!!” “có ai bảo không đâu!!!!!!”_ hắn vội vàng cầm lấy chiếc bánh nó đưa……nụ cười vô cùng tươi tắn xuất hiện trên khuôn mặt hắn……có vẻ là hắn rất vui…… Nó thở dài chán nản, tự dưng lại nhớ tới hắn……cũng đúng thôi, suốt tháng nay hắn cứ kè kè theo nó, không ấn tượng mới lạ…… “lát em mang cho chị Nhi vậy!!!!!!!” “thế cũng được!!!!!!”_ Dương gật đầu nói: “mà hôm qua em nhờ Kry đi điều tra cô bé kia à???????” “uhm!!!!!!!”_ nó gật đầu nói: “nhưng họ không tìm ra được gì cả!!!!! biết vậy nhờ Pos còn hơn!!!!!!!” “nhờ nó là nó đánh cho con bé thừa sống thiếu chết đấy!!!!!!!”_ Dương nói…… “vậy mới nói!!!!!!!”_ nó thở dài nói: “anh ấy chẳng biết nương tay với ai kể cả con gái!!!!!!!!” “em thì nương lắm đấy mà nói nó!!!!!!!”_ Dương chọc vào…… “anh muốn chết à mà nói như vậy??????”_ nó nhíu mày nhìn Dương nói: “mới sáng sớm đừng có chọc tức em!!!!!!!” “rồi rồi!!!!!!!”_ Dương chào thua……nghe thế là biết nó sắp nổi điên rồi…… Đỗ xịch xe trước cổng trường, nó mở cửa bước xuống và nói với Dương: “hôm nay không cần đón đâu!!!!! Em có hẹn rồi!!!!!!” “ai thế?????”_ Dương tò mò hỏi…… “anh nhiều chuyện thật!!!!!!”_ nó nhíu mày nhìn Dương nói: “lo chuyện của anh với chị Nhi đi!!!!!!” “còn lâu còn dài mà!!!!!!”_ Dương cười nói: “anh đi nhé!!!!!!” Chiếc xe màu đỏ chuyển bánh phóng vút đi……nó lắc đầu nhìn theo, Dương cũng gần 30 rồi chứ ít ỏi gì đâu, đúng thật là…… “sao em không đi xe đạp nữa???????”_ tiếng của hắn vang lên làm nó giật mình quay lại…… Hắn đứng trước cổng từ bao giờ mà nó chẳng biết……nhưng kệ, nó nhún vai nói: “không thích!!!!!!!” “cái này là của tôi!!!!!!!”_ hắn tiến lại gần chỗ nó giật lấy cái bánh trên tay nó cười nói: “cảm ơn nhé!!!!!!” “này!!!!!!!”_ nó giật mình vì thái độ của hắn chẳng khác gì mọi hôm……chẳng lẽ những lời nó nói hôm qua không có tác dụng sao??????? Nhưng hắn chẳng thèm để ý cầm cái bánh chạy một mạch vào trong trường……nó nghiến răng nhìn hắn khó chịu, sao hắn cứ như thế chứ????? Thế này làm sao nó tập trung được!!!!!!! Và nó một lần nữa không để ý đến những ánh mắt xung quanh nó, những ánh mắt vô cùng khó chịu xen lẫn ghen tức……có thể nó đã gặp nhiều những ánh mắt này nên quen rồi……chính vì thế mà nó không lường được những nguy hiểm đến với nó ngay trong trường…… “em cẩn thận nhé!!!!!!”_ Nhi ngồi cạnh nó nhắc nhở…… “gì??????”_ nó nhíu mày nhìn Nhi thắc mắc…… “sự kiện hôm qua sẽ ảnh hưởng đến em khá lớn đấy!!!!!!!”_ Nhi vẫn chăm chăm vào cái laptop và nói với nói: “phải cẩn thận!!!!!!!” “…………”_ nó chợt nhớ……phải rồi……hắn nói yêu nó ngay trước nhiều người như thế cơ mà…… Trong lớp có nhiều cô gái nhìn nó với ánh mắt khác lạ……giờ nó mới nhận ra điều này……hắn lại là một con người nổi tiếng……không biết bố mẹ hắn phản ứng thế nào với tin chấn động này nhỉ??????? Bố hắn thì không sao, chỉ sợ mẹ hắn lại làm khó rồi cản đường nó thôi!!!!!!!! Trống vào học, hôm nay nó không ngủ mà mắt mở thao láo nhìn ra ngoài cửa sổ……Nhi thấy lạ liền hỏi nó: “sao hôm nay không ngủ??????” “hôm qua em ngủ sớm nên giờ không thấy buồn ngủ!!!!!!”_ nó cười nhìn Nhi trả lời: “học thì lại chẳng vào!!!!!!” “hôm qua em không đến nhà hàng phải không??????”_ Nhi hỏi tiếp…… “uhm!!!!!!!”_ nó chống cằm nói: “có một người em không biết có nên gặp hay không nữa!!!!!” “anh chàng có mái tóc màu nâu giống em phải không??????”_ Nhi tiếp tục…… “????????”_ nó tròn mắt quay nhìn Nhi hỏi: “sao chị biết??????” “Pos kể cho chị nghe!!!!!!!”_ Nhi vừa đánh máy vừa nói: “cậu ta hỏi có nên nói chuyện của em cho tóc nâu nghe hay không???????” “rồi chị nói sao???????”_ nó hỏi với giọng hy vọng…… “bảo đừng nói chứ sao!!!!!!!”_ Nhi nhún vai nói: “vì tên tóc nâu đó là người con trai đầu tiên có thể khiến em cười!!!!!!” Nó mỉm cười nhìn Nhi rồi quay đi, đây chính là cách cảm ơn mà Nhi thích nhất……thật sự nụ cười của nó rất có giá trị với Nhi và Dương…… Nhưng với nó thì khác, nó cười vì Nhi đã nói sai……người con trai đầu tiên khiến nó cười là hắn chứ không phải tóc nâu, hắn nhiều lúc còn chọc cho nó nổi điên lên……thậm chí còn khiến cho nó đỏ mặt……thật sự hắn khiến nó thay đổi lúc nào không hay, đến khi thay đổi rồi thì nó mới nhận ra mình đã thay đổi…… Nói thật Nhi nhắc thì nó mới để ý, chẳng hiểu sao nó cảm thấy tóc nâu rất thân thiết, giống như một người anh trai của nó vậy……trước đây nó thường ước có một người anh trai lúc nào cũng cười với nó, che chở cho nó, giờ tự dưng tóc nâu xuất hiện cứ như điều ước của nó đã được thực hiện vậy…… Quyết định rồi, ngày hôm nay nó sẽ tới nhà hàng……nhưng trước khi làm điều đó thì nó phải gặp một người đã, một người đã giúp đỡ nó rất nhiều trong thời gian qua……đã lâu lắm rồi nó không gặp người đó, khoảng 2 năm thì phải……tuy nó không biết tại sao hôm nay người đó lại hẹn gặp nó nhưng không sao, đằng nào thì nó cũng đang muốn gặp…… Trống ra chơi……Ngọc bước tới trước bàn của nó và nói: “Nhi!!!!!! Tớ cần nói chuyện với cậu!!!!!!” “hở??????”_ Nhi tròn mắt nhìn Ngọc hỏi lại: “quan trọng lắm không zạ??????” “vô cùng quan trọng!!!!!!”_ Ngọc dí sát mặt mình vào mặt Nhi nói với giọng đe dọa…… “lùi ra đi!!!!!!”_ Nhi nhăn nhó đẩy mặt của Ngọc ra nói: “không các em lại bảo bọn mình bệnh đấy!!!!!!!” “tớ đợi ở canteen nhé!!!!!!!”_ Ngọc cười nói rồi quay đi…… Nhi ngán ngẩn nhìn theo Ngọc rồi quay sang nó nói: “em ăn một mình nhé???????” “chị cứ đi đi!!!!!!!”_ nó nhún vai nói mà mắt vẫn nghếch ra ngoài cửa sổ…… Nhi đứng dậy bước ra khỏi lớp……cô để ý hắn và Chiến hoàn toàn không có trong lớp, nhưng cô bạn tên Hân của nó thì đôi mắt vẫn cứ quan sát nó từ đầu tời giờ……Nhi cảm thấy yên tâm khi để nó một mình……vì Hân có khả năng bảo vệ được nó trước những cô gái xung quanh kia…… Nó ngồi không để ý gì đến xung quanh cả……đôi mắt nó hướng lên bầu trời đầu mây trắng kia……ước mơ lớn nhất của nó là được gặp mẹ nó một lần……trong kí ức từ rất lâu của nó thường có hình ảnh của một người phụ nữ, bà ấy rất hiền nhưng nó chưa một lần nhìn rõ khuôn mặt của bà……đêm qua tự nhiên nó lại mơ về người ấy, mẹ nó cười với nó nhưng khuôn mặt bà cứ mờ ảo không rõ ràng……bên cạnh bà còn có một người khác nữa, một người con trai, nó cũng không thể thấy rõ người đó là ai……cuối cùng nó tỉnh giấc với nhiều những nổi băn khoăn trong đầu……trước thì mơ về bố, nay thì về mẹ, còn người con trai bí ẩn kia nữa……nó thật muốn phát điên lên……sao tự nhiên nó lại bị bỏ lại một mình trên cõi đời này với người đàn bà độc ác kia cơ chứ?????? Nếu chăng bà ta yêu quý nó như con gái thì chắc giờ nó không như thế này rồi……tại sao bố nó lại mang đến cho nó một người mẹ kế độc đoán đến như vậy??????? bố nó có biết bản chất thật của bà ta hay không??????? Nó luôn thắc mắc, thắc mắc một điều duy nhất……không biết liệu người đàn bà kia có yêu bố nó thật sự hay không????? Hay bà ta chỉ yêu tiền của bố mà thôi……!!!!!!!!……đến tận bây giờ nó vẫn không thể hiểu nổi bà Thuyên là con người như thế nào nữa…… ……RẦM…… Nó giật bắn cả người quay nhìn ……ba bốn người con gái đang đứng trước mặt nó với vẻ hầm hè vô cùng……nó nhíu mày nghiêng đầu cố nhớ xem họ là ai……nhưng thất bại, chắc chắn không phải học sinh của 12A1……… “các cậu là ai?????? Sao tự nhiên lại đập bàn của tôi??????”_ nó hồn nhiên hỏi……trong khi nó thừa biết tại sao họ lại có mặt ở đây…… “bọn này có chuyện cần nói với cậu!!!!!!!!”_ một người trong số đó lên tiếng……rồi cô ta ra hiệu cho hai người đứng ra phía sau nó…… Cả lớp ai cũng hướng mắt về phía nó……những người đang đứng tự nhiên trong lớp kia chính là nhóm “ngũ long công chúa” của S.W, nhóm này đặc biệt nguy hiểm, họ là những người lãnh đạo trong club Prince……tất cả những người con gái nào có ý theo đuổi Prince đều bị họ dằn mặt, nhẹ thì vào viện còn nặng thì rời khỏi trường……nó thực sự gặp nguy hiểm rồi…… “tôi đang nghe đây!!!!!!”_ nó vẫn ngồi yên tại chỗ trả lời…… “con nhãi này!!!!!!!”_ cô gái đó nhíu mày cúi thấp người xuống kéo cái cravat của nó giật về phía trước và nói: “khi tao nói vậy thì mày phải đứng lên và đi theo tao!!!!! Nghe chưa hả??????” Nói rồi cô gái đó hất mặt ra hiệu cho hai người phía sau dùng tay xốc người nó lên……nó giật mình vì lần đầu tiên bị cưỡng chế bắt ra khỏi chỗ như thế này……nó bị lôi xềnh xệch theo cô gái kia, nhưng chưa ra đến cửa thì có tiếng nói vang lên…… “Trương Quỳnh Như!!!!!!!”_ Hân chống cằm thản nhiên quay bút nói trong khi ánh mắt lại nhìn lơ đãng chỗ khác: “cứ thế mà đi thôi à????????” Câu nói ngay lập tức có hiệu quả, cô gái kia thoáng xanh mặt nhìn Hân……dù gì thì Hân cũng là chị hai của cái trường này, gia thế của cô bây giờ chẳng thua kém hắn và Tuấn là mấy……ngoài nhỏ Trân là đối thủ ra thì Hân chẳng ngán bất cứ một ai……và cái nhóm “ngũ long công chúa” kia cũng chẳng là gì với cô…… “sao nào???????”_ Hân đứng dậy thu dọn sách vở nói, cô vẫn chẳng thèm nhìn mấy cô nàng đó: “giờ lại đứng đực ra đấy à??????” “chị……chị Hân!!!!!!!”_ Như ấp úng nói……quả thực cô nàng không để ý đến sự có mặt của Hân trong lớp……điều quan tâm của nhỏ chỉ là nó mà thôi……nó là người đầu tiên được Prince nói tiếng Yêu cơ mà…… “muốn đi thì để người lại!!!!!!!!”_ Hân tiếp tục nói trong khi tay thì lôi một chiếc kéo ra từ trong chiếc cặp hình con cá sấu của mình: “còn nếu vẫn muốn mang nó đi thì để lại mái tóc của mày lại đây!!!!!!” Cái sự bình thản của Hân khiến cho họ phải rùng mình……“ngũ long công chúa” không dám ho he gì……cô gái cầm đầu nhóm này thì không có mặt ở đây, bốn người không thể chống lại một mình Hân được………nhưng hình như không có ai để ý đến một người, một con người vẫn đang nhìn nó với ánh mắt vô cùng khó chịu…… …………………… Tại Canteen trường “sao không thấy học sinh nào ở đây thế??????”_ Nhi nhìn quanh khi ngồi xuống bàn trước mặt Ngọc…… “tớ đuổi hết rồi!!!!!!!”_ Ngọc thản nhiên ngồi vừa ăn bánh vừa nói…… “mà có chuyện gì mà cậu phải đe dọa tớ vậy??????”_ Nhi với tay lấy miếng bánh của Ngọc hồn nhiên ăn và hỏi…… “chuyện về Hương và em trai tớ!!!!!!!!”_ Ngọc trả lời: “nói chung là tớ biết hết rồi!!!!!!!” “cậu biết gì??????”_ Nhi không hiểu hỏi lại…… “tớ sẽ vào thẳng vấn đề luôn!!!!!”_ Ngọc ngừng ăn nghiêm túc nói: “tớ đã biết thân phận thật của Hương!!!!!!” “thân phận thật??????”_ Nhi càng không hiểu gì cả…… “nói thế nào nhỉ?????”_ Ngọc giả vờ suy nghĩ rồi nhìn Nhi đầy ẩn ý: “tớ khuyên cậu nên để Hương là chính mình hơn là……” “là gì??????”_ Nhi nhíu mày nhìn Ngọc hỏi……chưa bao giờ Ngọc nói chuyện với cô kiểu này bao giờ…… “là……Hades!!!!!!!!”_ Ngọc nghiêm mặt nói…… “…………………”_ Nhi tròn mắt lên nhìn Ngọc với vẻ ngạc nhiên vô cùng…… Ngọc mỉm cười nhìn Nhi……tuy không nói gì nhưng Nhi hiểu ý của nụ cười ấy……một con người luôn biết nắm bắt tâm lý người khác như Ngọc thì khó có mà giấu được chuyện gì……nội trong chuyện của Hương thôi mà chỉ với hai ngày Ngọc đã biết được toàn bộ thì còn chuyện gì mà cô không biết nữa????? “tớ không can thiệp vào chuyện tình cảm của nó nên cậu nói gì cũng thế thôi!!!!!!!!”_ Nhi lắc đầu nói…… “đúng là tớ muốn giúp thằng em về chuyện tình cảm thật!!!!!!!”_ Ngọc nhún vai nói: “nhưng người tớ muốn giúp hơn lại là cô bé ấy!!!!!!!” “cậu nên hiểu rằng Hương không giống như những cô bé khác!!!!!!!!”_ Nhi nói tiếp: “tâm lý của nó khó nắm bắt hơn cậu tưởng nhiều!!!!!! nếu nó không nói ra thì cả tớ đây cũng không thể biết được nó đang nghĩ gì!!!!!!” “chứ chẳng lẽ cậu để con bé chìm ngập trong sự thù hận à??????”_ Ngọc nhíu mày nhìn Nhi nói: “trả thù rồi thì liệu con bé có thấy dễ chịu hơn không???????” “trả thù???????”_ Nhi nghiêng đầu nhìn Ngọc hỏi: “cậu nói vậy nghĩa là sao???????” “chẳng lẽ cậu không nhìn được mục đích của cô bé sao???????”_ Ngọc tròn mắt nhìn Nhi khó hiểu…… “tớ đã nói rồi!!!!!!!”_ Nhi ngán ngẩn nói: “nếu con bé không nói thì sẽ chẳng ai biết nó nghĩ gì!!!!!!! Ta nhìn thấy trước dự định của nó nhưng không có nghĩa là có thể nhìn thấy được mục đích chính của nó!!!!!!!!” “cậu nói sao???????”_ Ngọc không hiểu câu nói của Nhi…… “rồi cậu sẽ hiểu thôi!!!!!!”_ Nhi đứng dậy và nhìn Ngọc nói: “nhưng nó sẽ không làm gì tổn hại tới người nó yêu quý đâu!!!!!!!! Mà nó thì chưa từng căm ghét ai!!!!!!!” Rồi Nhi bỏ đi……để lại Ngọc ngồi ngẩn ra đấy với câu nói không rõ nghĩa……hắn và Tuấn đứng đằng sau tường nghe rõ hết những gì Nhi nói……cả hai cũng không hiểu gì cả, hai người này nói chuyện toàn hàm ý thôi……