Hàng trăm trực thăng xuất hiện trên bầu trời, khắp cả bốn phía, logo của những đài truyền hình nổi tiếng trên thế giới in hiển hiện trên thân máy bay. Họ chiếu máy quay xuống sự hỗn loạn bên dưới, hình ảnh hoang tàn của nhà tù kiên cố nhất thế giới lại trái ngược hẳn với cái đa sắc trên bầu trời. Có thể nói, đây là một cuộc vượt ngục quy mô nhất trong lịch sử. Không những vậy, nhiều chuyên gia đánh giá hành động thả khí cầu này của nhóm nổi loạn giống như đang cố gửi thông điệp gì đó đến thế giới hơn là một cuộc vượt ngục thông thường. Những kẻ mặc quân phục bên dưới phát loa oang oang kêu gọi tất cả những trực thăng đều phải giải tán, khu vực nhà tù đang nằm trong thời điểm nguy hiểm nhất. Tuy nhiên, những lời nói ấy sao có thể thuyết phục hàng trăm phóng viên đang liều mình giật tít nóng bằng cả tính mạng của mình?? Bỗng, một máy quay lia xuống khu vực đổ nát đang có một số biến động dữ dội, mặc dù trên cao không thể nhìn thấy rõ ràng được, nhưng, biến động ấy lại do một bóng xám thoăn thoắt ẩn nấp mà tạo ra. Mở lên hết cỡ mức phóng đại, máy quay của đài truyền hình CNN đã ghi lại được hình ảnh đáng sợ của kẻ đã gây trấn động toàn thế giới mới chỉ vài tháng trước. Người con gái ấy, mái tóc nâu tung lên trong khói đạn, đôi mắt ngọc bích lạnh băng, khóe miệng mọng đỏ cố hữu nụ cười nửa miệng, toàn thân thể bao trùm bởi chiếc áo Jacket màu ghi sẫm. Bóng xám ấy chuyển động nhẹ nhàng mau lẹ, hai khẩu súng trên tay đồng loạt được sử dụng để khống chế những kẻ đang truy bắt mình. Từng viên đạn được bắn đi, không viên nào vô ích khi chúng đều bị găm vào bất kì đâu trên cơ thể những thành viên của đội đặc nhiệm đặc biệt. Nhưng, đáng nói đến là những người đó chỉ bị thương ở tứ chi, từng viên đạn nằm rất đúng chỗ để phong tỏa mọi hoạt động của con người. Dường như người đó không có ý định giết bất kì ai, cô gái ấy chỉ đơn giản là khống chế không cho họ hành động. Không chỉ vậy, một nơi khác, máy quay của đài truyền hình VTV cũng thu trọn được hình ảnh còn kinh hãi hơn. Hàng chục con người vũ trang đầy đủ bị treo lên lơ lửng giữa không trung, họ cử động trong khó nhọc, máu lênh láng, dường như đang bị trói chặt bởi một thứ gì đó vô hình. Điều kì lạ là những người đó vẫn còn sống, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ bị giết. Lồng ghép lại những thông tin rời rạc, dường như giới chức trách đang dần nhận ra thông điệp của kẻ đó, người lên kế hoạch cũng như đạo diễn màn vượt ngục quy mô lớn – Hades. Phải chăng Hades chỉ giết những kẻ đáng giết?? Câu hỏi này được đặt ra đã nhận lại biết bao lời phản đối. Để chứng thực điều đó, họ phải tìm kiếm hồ sơ án của Hades. Đáng tiếc, mọi thông tin về giới tội phạm trên thế giới đều bị một thế lực bí ẩn nào đó phá hủy hết. Lúc này, ngay tại cơ quan quyền lực nhất thế giới, những quan tòa có nhiệm vụ phán xét tội ác của con người đang mất đi chính công cụ của mình. Họ đã mất đi toàn bộ chứng cứ, nhân chứng lẫn vật chứng để kết tội hàng trăm hàng ngàn tội phạm trên khắp địa cầu này. Tuy nhiên, những nhà làm luật ấy không cần phải mất công đánh giá hành động của Hades nữa. Động thái tiếp theo của kẻ làm chao đảo thế giới đã khẳng định cho toàn thể mọi dân tộc biết … Hades chính là kẻ thù. … … Đứng trên tòa tháp cao nhất của khu giam nữ, nó ngước mắt lên cao, phản chiếu là hình ảnh của hàng chục chiếc trực thăng mang đủ mọi logo của các hang truyền hình nổi tiếng thế giới. Dường như nhận ra sự hiện diện của nó ở tháp đèn quan sát, những chiếc chực thăng bắt đầu bay vòng vòng xung quanh khu vực đó, hàng chục máy quy cố gắng thu được khuôn mặt thu hút nhưng cũng không kém phần đáng sợ của người có biệt danh Hades ấy. Ba bóng người nhanh chóng xuất hiện bên cạnh nó, dưới ánh sáng, những máy quay có thể nhìn thấy rõ ràng những ai đang tiếp tay làm việc cho Hades. Một kẻ nữ trang phục đen đúa rách rưới, mái tóc đen nhánh buông thả che lấp hoàn toàn khuôn mặt tối tăm. Hai kẻ nam, một chính là thủ phạm của hàng loạt những vụ lừa đảo tài chính khiến cho nhiều quốc gia lâm vào túng thiếu, kẻ còn lại thì mang dáng vẻ băm trợn, tuy nhiên, kẻ đó lại như đang thụ động bắt buộc phải đi theo. Dù vậy, ba con người đó, có là ai thì thái độ của họ vẫn là phục tùng Hades – kẻ đang đứng thản nhiên trước mọi biến động của nơi nhà giam đen tối mục nát. “Tiểu thư?!” Moth đưa ánh nhìn lướt qua Chiến và Gragon, sau đó hướng về phía nó, tiếng nói bật ra, chỉ hai từ nhưng đủ để chủ nhân của cô ta thấu hiểu mọi điều. Nó hạ thấp tầm nhìn, đưa mắt nhìn Moth, bằng thái độ thản nhiên nhất, nó nói: “Các người giống nhau.” Moth hơi sững người, sau đó cô ta cúi đầu đáp lại: “Tôi hiểu.” Nó cười khểnh, đưa tay lấy trong túi ra một viên đạn. Quay sang Chiến, nó ném cho anh viên đạn đơn thuần ấy, không quên nói: “Lắp nó vào ổ đạn, bỏ viên đã nạp, tôi cần anh bắn nó vào thứ tôi chỉ.” “Được.” Chiến không ngần ngại làm theo lời nó, anh lắp viên đạn ấy vào băng đạn, bắn bỏ viên đã lên nòng. Nó một lần nữa chuyển hướng ánh nhìn lên bầu trời, tay phải lấy ra khẩu súng bên hông rồi giương lên cao, tay trái đưa lên đặt lên bên tai, khóe miệng bật lên tiếng nói vô nghĩa. “Cái nào??” Câu hỏi được đặt ra, chỉ vỏn vẹn năm giây sau đó, nó liền lập tức ra lệnh: “Nhắm vào bình xăng, nơi bốc ra khói đỏ.” “Rõ.” Moth nhận lệnh, tay giương cao khẩu súng, mắt quan sát tìm kiếm mục tiêu. Trong chốc lát đã đáp lại: “Đã xong.” “Xong.” Chiến cũng hành động tương tự. “Chốt mục tiêu. BẮN.” … Đoàng Đoàng Đoàng … Ba tiếng súng vang lên, một số chiếc trực thăng gần đó liền chao đảo, họ dường như bị hành động của ba người bên dưới làm cho hoảng sợ. Tuy nhiên, điều đáng sợ nhất vẫn chưa thực sự xảy ra, họ vẫn còn thở phào nhẹ nhõm khi viên đạn của ba kẻ đó hoàn toàn không phải nhắm vào mình. … Viu … BÙM BÙM BÙM … Ba bóng đen nhảy ra từ ba chiếc trực thăng ở ba phía khác nhau, trong nháy mắt, ba chiếc máy bay đó không hiểu sao đồng loạt phát nổ. Bao trùm một khoảng không gian lớn là cái nóng rực của lửa, không khí gần như bị nung nóng xung quanh ba ngọn lửa đang bốc cháy trong không trung và đang rơi lả tả từng mảnh vụn xuống dưới mặt đất. Trước cảnh tượng đó, trực thăng của các đài truyền hình bắt đầu bay loạn xạ, nỗi sợ hãi ập đến bằng một cuộc tấn công bất ngờ vào người dân vô tội. … Phịch … Một tiếng động rất nhẹ, ba bóng đen tiếp đất ngay trước mặt Moth và Chiến. Ba người con gái bình thản đứng thẳng dậy, mỗi người một nét ngoại hình riêng, nhưng lại có cùng biểu cảm trên gương mặt. Họ không hẹn mà cùng hướng về phía nó đồng thanh nói: “Tiểu thư, chào mừng chị trở lại.” Nó quay người, khuôn mặt lãnh đạm một phút trước giờ biến đổi bởi một nụ cười âm hiểm, mắt nhìn ba người con gái vừa xuất hiện, miệng nói như ra lệnh: “Triển khai đi.” “Rõ …” Sau khi nhận lệnh, một trong số ba người vừa xuất hiện ngay lập tức rút trong người một thiết bị điều khuyển, ngón tay ấn vào nút đỏ duy nhất có trên đó. Nhất loạt … hàng trăm quả bóng bảy sắc đang bay tràn ngập trên bầu trời đột ngột bốc cháy, ánh lửa đỏ rực khiến không khí bị đốt nóng đến mức ngột ngạt, từng quả cầu lửa rơi xuống giống như trận mưa thiên thạch khiến cho tất cả những con người phía dưới mặt đất rơi vào hoảng loạn. Tù nhân cũng như quân đội, kẻ nào cũng như kiến vỡ tổ nháo nhào kiếm tìm nơi trú ẩn. Nhiều những chiếc trực thăng của các đài truyền hình bị ngọn lửa bất ngờ bùng cháy làm bình xăng phát nổ, độ nguy hiểm bên dưới mặt đất lại càng tăng lên một cách nghiêm trọng. Phạm vi mỗi quả cầu lửa rơi xuống là vô cùng lớn, những ai không kịp ẩn nấp đều bị thiêu cháy bởi ngọn lửa dữ dội … không ai hiểu tại sao những ngọn lửa nóng bỏng kia không chịu tắt dù đã chạm tới mặt đất cũng như mất đi nguyên liệu đốt cháy, họ chỉ biết rằng, một khi bị ngọn lửa ấy lan phải thì dù có bị đốt cháy đến mức đen xì đen xịt, ngọn lửa quái ác đó vẫn cứ hung hăng âm ỉ bòn rút không khí xung quanh. Trong không gian hỗn loạn ấy, không ai để đến hai chiếc trực thăng màu đỏ rực bay lẩn khuất trong đám lửa uốn éo giữa không trung. Thang dây được thả xuống, từng người từng người đang đứng trên tháp đèn bắt đầu trèo lên, với họ, dường như cái nóng hừng hực từ những quả cầu kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sự tập trung của mình. Mục đích duy nhất của họ là rời khỏi nơi này, và mục đích đó đang dần được hoàn thành một cách hoàn hảo. … Phạch phạch phạch … Bất ngờ, lao qua biển lửa là một chiếc trực thăng quân sự màu đen ngòm xuất hiện đột ngột chặn đầu hai chiếc máy bay đỏ rực. … Vù vù vù … Gió mạnh khiến đám lửa bao quanh ba chiếc trực thăng đều bị phân tán đi tạo thành lỗ hổng lớn trên bầu trời, với tình trạng ấy, không sớm thì muộn cuộc tẩu thoát sẽ bị phát hiện. “Hmm …” Nó nheo đôi mày, hai con ngươi màu xanh ngọc chiếu thẳng về chiếc trực thăng màu đen đang có ý định cản trở kế hoạch của mình. Khóe miệng cong lên tạo một nụ cười hư ẩn, nó dừng chuyển động không leo tiếp nữa, tay rút khẩu súng bên hông phải, ngắm trực diện kẻ vừa xuất hiện trên chiếc trực thăng lạ … kẻ đó dám trườn mặt ra cản trở vào ngay lúc này, nó sẽ không nương tay nữa. “TIỂU THƯ … COI CHỪNG …” … Chíu … Chiếc trực thăng đang chở nó chao đảo, nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng gì tới nó, tay phải giương súng, ngón tay bóp cò dứt khoát cùng tiếng nổ chát chúa vang lên giữa không gian rộng lớn ồn ã. … ĐOÀNG … hự … Đôi mày phía trên đôi mắt tím ngắt nhíu sâu lại, thân thể loạng choạng bám vào thành cửa chiếc trực thăng đen ngòm, máu từ bả vai chảy xuống bàn tay đang buông thong vô lực, cái đau đớn bỏng rát khi viên đạn đồng nóng rực xuyên qua da thịt khiến kẻ đó không ngừng siết kẽ răng. Nhưng … con ngươi màu tím ấy nhận ra viên đạn kia đã xuyên thủng một lỗ trên cơ thể mình, ghim vào thân trực trăng như thể cố ý bám trụ. Cả người đột nhiên lạnh toát, kẻ đó trừng trừng nhìn viên đạn rồi quay nhìn sang người đang vắt vẻo trên thang dây … miệng buông một câu chửi thề. “Chết tiệt, con khốn …” … BÙM … Bầu trời đột nhiên có tiếng nổ lớn, chiếc trực thăng nào đó vừa phát nổ ngay trên không trung, những mảnh vỡ ngùn ngụt lao xuống dưới mặt đất, không để ý đến bất kì một sinh vật nào đang tồn tại dưới đó. Hỗn loạn ngày một hỗn loạn hơn. Cảnh tượng tan bành đó đều được phản chiếu qua đôi mắt màu ngọc bích của nó, đáp lại chỉ là một nụ cười nhạt nhẽo trên khóe môi mọng đỏ. Nhìn kẻ đang bị vần trong biển lửa bên dưới vẫn hung hăng hướng về phía mình sự căm thù tột độ, nó hờ hững bỏ qua, tiếp tục trèo lên chiếc trực thăng đang dần bay lên cao. Hades đã chính thức tẩu thoát khỏi nhà tù kiên cố bậc nhất thế giới, cách thoát ra cũng thật hoành tráng, thiệt hại gây ra không thể ước tính được. Một sự trở lại vô cùng rầm rộ, không biết Hades sẽ làm gì tiếp theo đây?? … … Ngồi trước màn hình ti vi, ông Nam vừa bế nhóc Khang Kiện vừa thâm trầm nhìn vào biển lửa nơi nhà ngục quốc tế – kết quả của cuộc tẩu thoát quy mô nhất mà ông từng biết từ trước tới nay. Mắt nhìn đám tù nhân đang chạy náo loạn khắp nơi, ông Nam thực sự không hiểu ruốt cuộc thì cô cháu gái của ông đang muốn cái gì?? Khi nghe hắn nói nó muốn phóng thích toàn bộ giới tội phạm ra khỏi nhà tù, ông vẫn chưa hình dung ra được nó làm điều đó bằng cách nào, và hiện tại ngay lúc này, ông vẫn chưa biết rõ, chỉ có sự hoài nghi mơ hồ nào đó. Nếu đơn giản chỉ là phá hủy nơi giam giữ, những kẻ đó sẽ nhanh chóng xây dựng lại một nơi khác kiên cố hơn gấp bội lần. Ông biết, trong cuộc tấu thoát của nó, có không ít kẻ đã lợi dụng cơ hội để chạy trốn, nhiều kẻ cũng đã thành công. Nhưng … đa số chúng đều bị bắt lại bằng cách này hay cách khác, như vậy thì chẳng phải công cốc hay sao?? … Haizz … Ông Nam thở dài, mắt nhìn xuống thằng bé đang ngủ ngon lành trong tay, ông chỉ biết lắc đầu. Lúc này, thời điểm này, nếu như bất kì ai biết được thằng bé mang dòng máu của Hades đang tồn tại, liệu Khang Kiện có được sống an lành như cái tên hay không?! Chẳng lẽ … vì biết trước sẽ nguy hiểm như thế này nên hắn mới nhờ ông chăm nom thằng bé?! … … Nó ngồi tựa lưng vào tấm sắt lạnh ngắt trên chiếc trực thăng đang bay thẳng ra biển, đôi mắt nhìn ra bên ngoài hờ hững. Dường như nó đang mệt mỏi, chẳng còn thứ gì có thể làm nó hứng thú nữa, tất cả những gì cần làm và phải làm lúc này đều chán ngắt. Mong sao thời điểm kết thúc hãy đến thật nhanh, nó ngán đến tận cổ những thứ ghê tởm này rồi. Nó không muốn giết người nữa, không muốn nhìn thấy máu hay xác chết, chán ghét mọi thứ, chán lắm rồi. Cuộc chơi này, nếu nó được rút lui thì hay biết mấy … chỉ là … nó không có quyền rút khi bản thân nó là nhà cái, là kẻ khơi mào. “Tiểu thư, hãy để em kiểm tra viết thương …” “Chỉ sượt qua thôi.” Nó lãnh đạm đáp lại, bản thân vẫn ngồi đó để người bên cạnh xem xét vết thương bên vai trái. Tầm mắt một lần nữa phóng ra bên ngoài, lúc này họ đã bay trên mặt biển, mùi hơi nước nồng chát xộc vào mũi nó … đôi mắt hơi khép lại, nó hỏi những người cùng đi trên chiếc trực thăng, nó cần biết chính xác những thứ mình sẽ phải gặp ngay lúc này. “Ai đang ở gần ta nhất??” “Là chồng của chị, Ngô Dương Minh.” Một người lên tiếng đáp lại, người đó ngồi thảnh thơi bên cửa chiếc trực thăng như thể sắp rơi ra ngoài khoảng không, mái tóc vàng ánh kim vì gió mạnh mà bay tán loạn lòa xòa trên khuôn mặt thuôn dài thon gọn. Trân nhìn về phía nó, hỏi lại: “Chị sẽ gặp chứ??” Nó hơi nhếch làn môi, đầu lắc nhẹ: “Anh ấy không xuất hiện đâu. Mục tiêu là ai??” “Hoàng Nhất Long.” Trân trả lời, cái tên được xướng lên khiến đôi mắt nó đột ngột mở lớn. Trừng trừng nhìn về phía Trân, khuôn mặt nó tối đi, đôi mày nhíu lại hỏi: “Ông ta dám lộ mặt ở đây??” “Theo thông báo thì không thấy có dấu hiệu của Dương Trung ở khu vực này, em không nghĩ ông ta dám xuất hiện.” Trân lại nhìn ra bên ngoài như đang cảnh giới, sau đó cười gượng nói tiếp: “Nhưng người tới đây không chỉ có mình Hoàng thiếu gia đâu.” “Cũng không khó đoán.” Nó cười nhạt, trong đáy mắt phản hiếu hình ảnh một chiếc du thuyền bập bênh trên sóng biển, và dường như hai phương tiện đang tiến lại gần phía nhau. Là ai đang tới?! … … Hắn lặng người trước cái hoang tàn của nơi nhà giam quốc tế, vợ hắn quả nhiên rất biết cách hăm dọa người khác. Phóng hỏa ngay trên bầu trời, biến mặt đất trở thành biển lửa … chỉ có nó mới nghĩ ra được cách trốn thoát quy mô và đẹp đẽ như vậy. Dù rất muốn gặp vợ, nhưng tiếc là hắn phải lưu lại cái nơi nóng nực này nhằm tìm kiếm kẻ mình cần bắt giữ, hắn sẽ không để kẻ đó chết dễ dàng vậy đâu. “Cô đây rồi, sống dai hơn tôi tưởng đấy.” Đôi mắt xanh ngọc nhìn xuống thân thể đang bê bết máu, thứ dung dịch quánh đỏ hòa lẫn với mái tóc cùng màu khiến chúng bết lại thành từng mảng dính lên khuôn mặt bị xém vì lửa. Đã thê thảm như vậy, đã bị thương như vậy, thẩn thể đó vẫn gắng gượng thở từng đợt héo hắt, dồn dập yếu ớt, hoàn toàn không chấp nhận cái chết đến với mình. “Đứng yên … đừng nghĩ tới việc chạm vào cô ta.” Một khẩu súng dí sát vào sau đầu hắn, giọng nói trầm lạnh của một người đàn ông vang lên khiến hắn hơi bất ngờ … không nghĩ kẻ này sẽ ra mặt ngay tại đây. “Ồ, đến cứu đồng bọn sao, Ken??” Hắn nhếch khẽ làn môi, âm điệu giễu cợt khiến người phía sau phải kìm nén lắm mới không bóp cò súng. Ken gằn giọng đáp lại: “Tôi sẽ mang cô ta đi.” “Tưởng dễ vậy sao??” Hắn quay lại, đôi mày nhướn lên thách thức, dù cho bản thân đang đối diện với mũi súng đe dọa tới tính mạng của mình. “Như đã nói, tôi sẽ mang cô ta đi. Nếu cậu ngăn cản, tôi sẽ không nương tay đâu.” Khuôn mặt Ken tối dần, trong mắt ánh lên cái nhìn chết chóc. “Sao không bắn tôi luôn đi cho nhanh?!” Hắn lên giọng thách thức: “Thế chẳng phải đỡ mất công sao??” “Đừng nghĩ …” Ken đang nói, bất ngờ hắn lao tới, hai tay túm lấy khẩu súng của Ken. Bằng một động tác rất nhẹ nhàng nhanh gọn, hắn cướp súng dễ dàng như thể đang chơi một trò chơi giải trí. Lúc này, hoàn cảnh đã hoàn toàn bị đảo ngược. “Mất cảnh giác quá đấy …” Hắn cười khểnh, khẩu súng giương lên hướng vào giữa trán của Ken. Khuôn mặt anh ta lúc này chỉ có sự bất lực, điều đó làm hắn cảm thấy nhàm chán, một sát thủ khét tiếng như Ken mà cũng có ngày bị dồn tới mức không thể hành động sao?! Có lẽ anh ta biết hắn sẽ không giết mình chăng, bởi hắn cần cả Ken lẫn con người đang hấp hối kia tồn tại đến đúng thời điểm?? … Cạch cạch cạch cạch … Hắn tháo khẩu súng trong tay chỉ trong vòng chưa đầy 5 giây, những chi tiết súng rơi lả tả xuống đất. Liếc nhìn kẻ đang hấp hối, hắn chuyển hướng mắt sang Ken, miệng khẽ nhếch lên rồi thản nhiên đi lướt qua anh ta. Ken nhìn theo cái dáng người dần khuất đi trong đám đông hỗn loạn, nhanh chóng gọi người cấp cứu cho kẻ ngu ngốc rước họa sát thân vào mình. Trong đầu anh ta không ngừng hoài nghi, tại sao hắn có thể dễ dàng trườn lưng về phía anh ta mà không hề phòng bị?? Hắn nghĩ một kẻ như Ken chỉ mang một khẩu súng bên người thôi sao?? Là hắn chủ quan hay vì nguyên do nào khác?? … … Một bóng người đứng trên boong tàu một du thuyền lớn ba tầng, người đó nhìn xuống khoảng sân rộng ngoài trời bên dưới, tay đưa lên thiết bị liên lạc gắn bên tai, miệng nói vào đó: “Boss …” [“Thế nào??”] “Đúng như cậu nói, vị trí hoàn toàn chính xác.” [“Tốt, rời khỏi đó đi.”] “Rõ.” Bóng người khẽ gật đầu, mắt nhìn xuống khoảng sân rộng bên dưới, ánh nhìn lưu luyến. Vài giây sau, người đó bỏ đi, nhiệm vụ đã hoàn thành, không có lý do gì để lưu lại nơi này nữa. Còn phía dưới kia, nơi khoảng sân rộng của chiếc du thuyền sang trọng, hai nhóm người đang đứng dối diện với nhau. Một bên thì khuôn mặt ai ai cũng gần như đang kiềm nén không để cảm xúc vỡ òa, còn một bên thì đều tăm tắp sự lãnh đạm thờ ơ. Dường như vì tiếp xúc với môi trường quá khắc nghiệt nên đã khiến những con người kia dù đang gặp người thân nhưng cũng không thể thể hiện cảm xúc của mình, dù đã nhiều năm cách biệt, khi gặp lại vẫn chỉ là sự lạnh lẽo xa lạ. Nó nhìn những khuôn mặt quen thuộc phía đối diện, khóe môi chỉ độc một nụ cười nhạt nhẽo. Phải chi thời điểm này rơi vào khi lúc nó còn là một con bé mười tuổi thì mọi thứ chắc chắn sẽ khác với hiện tại … bởi khi đó, nó khao khát gặp những con người kia hơn bao giờ hết. “Anh Long.” Nó buông một tiếng gọi, phá vỡ bầu không khí yên lặng căng thẳng giữa hai bên. Tiếng gọi của nó làm Long hơi giật mình, anh biết mình đang làm một điều vô cùng ngu ngốc … nhưng là hết cách nên mới phải như vậy “Ừ …” “Là anh chủ đích đến đây hay là đưa mẹ đi du lịch??” Nó hỏi, giọng nói đều đều lạnh băng, hoàn toàn không có cảm giác rằng nó là em gái của người đàn ông đang đối thoại với mình. “Anh …” Long gãi đầu, không biết giải thích thế nào cho phải trước tình huống này. Rồi đột nhiên người phụ nữ đứng bên cạnh Long lên tiếng, giống như đang giải thích mà cũng giống như đang trách móc cô gái vừa hỏi. “Là mẹ bắt anh con đưa tới đây. Đừng nói chuyện như thể đó là một điều sai trái, anh con không làm gì sai cả.” “Mẹ tới đây làm gì??” Nó lạnh nhạt hỏi, mắt nhìn người mẹ đã sinh ra mình bằng ánh mắt hờ hững. Điều đó khiến bà Nguyệt đau lòng, đôi mắt rớm nước mắt, giọng nói đau đớn vang lên trách móc. “Mẹ muốn gặp con, sao con có thể hỏi mẹ một câu như vậy chứ??” “Gặp con?? Để làm gì??” Nó cười khểnh, cường điệu giọng nói đột nhiên bị đẩy lên cao: “Mẹ yêu cầu anh ấy ép buộc con xuống đây, mẹ có biết đằng sau kia là bao nhiêu kẻ muốn con chết?? Đẩy tất cả những người đang có mặt ở đây vào nguy hiểm vì sự ích kỷ của mình, mẹ có nhận thức được điều đó không vậy??” “Hương, con … con …” Bà Nguyệt chết sững trước lời buộc tội của nó, nước mắt rơi xuống mặn đắng. Bà không hiểu, mong muốn gặp con gái mình là điều sai sao?? Nó có hiểu rằng bà mong mỏi một lần được nhìn thấy nó, được ôm nó vào lòng … nó có hiểu cảm giác của người mẹ mong muốn con mình được hạnh phúc là như thế nào không?? Sao nó có thể nói những lời tàn nhẫn với bà như thế?? “Hương, sao em lại nói như thế với mẹ?!” Long giận dữ quát lên. “Anh giận dữ cái gì??” Nó liếc nhìn Long, lỗi lầm không chỉ có ở mình bà Nguyệt, lỗi lớn nhất là ở ông anh trai thiếu trách nhiệm: “Anh muốn làm gì em không quản, nhưng anh dám đưa mẹ tới nơi này, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì anh giải thích thế nào với em đây??” “Mẹ muốn gặp em, anh làm thế thì có gì sai??” Long trừng mắt nhìn nó. “Và khi mẹ gặp chuyện, anh định đổ lỗi cho tôi vì đẩy mẹ vào nguy hiểm??” Nó nhướn cao đôi mày, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ. Long tái xanh mặt, miệng ấp úng: “Anh … anh không có ý đó.” Nó trợn trừng đôi mắt, ánh nhìn lướt qua từng người từng người một, miệng gằn lên nhấn mạnh gần như ra lệnh: “Đưa họ lên máy bay, tôi không muốn nhìn thấy bất kì nữa.” “Hương … khoan đã …” Bà Nguyệt yếu ớt van xin, nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn lạnh lẽo đầy giận dữ của nó. Chỉ cần một thái độ như vậy, bà Nguyệt đã hiểu rõ rằng … từ giây phút này trở đi, bà sẽ không bao giờ có thể gặp lại con gái của mình nữa.