Thụy Sĩ, đất nước của hòa bình và trung lập, nơi có an ninh chặt chẽ nhất cũng như một lối sống lành mạnh nhất. Tuy nhiên, sau những biến động của nền kinh tế, thủ đô phồn hoa Berne của đất nước được coi là ngân hàng thế giới này đang chìm trong biển lửa. Lần đầu tiên trong lịch sử đất nước, Thụy Sĩ chính thức đối mặt với tin tặc lẫn khủng bố. Một khối lượng lớn thông tin chính trị và tài chính đã bị đánh cắp và thiêu hủy trong ngọn lửa đỏ rực dữ dội, người dân Thụy Sĩ hoảng loạn trước những gì tưởng như sẽ không bao giờ xảy tới với họ. Nhìn vậy mới biết, khi con người ta sống trong yên bình quá lâu thì khi đối mặt với biến cố, họ sẽ không thể làm gì khác ngoài suy sụp hoảng sợ. Một người con gái đứng trên nóc một tòa nhà cao ngất, hướng nhìn về phía khu dân cư đang bốc cháy hừng hực … mái tóc đen nhánh ngắn ngủi bị gió thổi tung lên, khóe miệng nhếch nhếch một nụ cười, bên tay trái đang cầm một chiếc laptop nhỏ đã được tắt cẩn thận. Người đó đang thưởng thức thứ không khí nóng rực tỏa ra từ đám cháy đó … “Bước đi cuối cùng … đã hoàn tất.” Người đó nói vào không trung, đôi mắt in hằn hình ảnh rực rỡ đỏ ngầu của vụ hỏa hoạn lớn nhất trong lịch sử Thụy Sĩ. Cuối cùng cô gái ấy cũng có thể kết thúc công việc và tới đón tiểu thư của mình trở về. “Chi …” Tiếng gọi bất ngờ làm cô gái hơi giật mình, cô quay nhìn đằng sau … hai gương mặt quen thuộc hiện ra với nhiều cung bậc cảm xúc. Tuy nhiên, thứ được biểu hiện nhiều nhất là ngạc nhiên và hoảng sợ. Tại sao họ phải tỏ thái độ như vậy trước cô, người học trò của họ - Trịnh Huyền Mai Chi?? “Kry, Sag?? Hai người làm gì ở đây??” Chi hơi nhướn mày nhìn hai người thầy của mình, trong chốc lát, cô thay đổi câu hỏi: “Không phải … chính xác thì sao hai người lại ở đây??” Kry và Sag đứng trước mặt Chi, bộ dáng không thể tin được những gì mình vừa chứng kiến. Họ không bao giờ ngờ được, những gì mình dạy dỗ đã biến Chi trở thành một con người hoàn toàn khác. “Chị mới là người nên hỏi điều đó …” Kry gằn giọng nhìn Chi chằm chằm: “Em đang làm cái quái gì tại đây thế hả??” “Phóng hỏa …” Chi thản nhiên trả lời, mắt nhìn hướng về phía đám cháy, ngọn lửa bốc lên ngày một dữ dội bất chấp mọi biến pháp kìm ***. Sao có thể dập tắt được đám cháy ấy khi Chi sử dụng dầu hỏa thay vì xăng, hơn nữa, thứ dầu hỏa cô dùng cũng không phải loại bình thường, chúng sẽ lan nhanh khi cố sử dụng nước hoặc cát để dập tắt. “Ruốt cuộc thì bọn em đang tính làm gì vậy??” Sag căng thẳng quát lớn: “Chẳng phải ba đứa đều được Hades mang theo hay sao?? Tại sao lại đi làm những chuyện vớ vẩn như thế này??” “Chà …” Chi nhìn đồng hồ, rồi cô ngẩng đầu nhìn Sag và Kry, khóe môi mỉm cười làm khuôn mặt lạnh toát bỗng bừng sáng … cô không để tâm những gì Sag hỏi, cô khẽ nói một câu: “Xin lỗi, đến giờ em phải đi rồi … hai người bảo trọng.” “Khoan đã Chi …” Kry nhanh như cắt lao tới phía Chi, nhưng cô gái ấy đã một bước nhảy xuống khoảng không phía dưới … Khi Sag và Kry nhìn xuống, tất cả những gì họ thấy là một cánh diều nhỏ bay vụt lên và biến mất sau làn khói đen bụi mù của trận hỏa hoạn lớn. … … Tại một nơi khác, Trân bị chặn bởi năm con người hai nữ và ba nam. Họ đột ngột xuất hiện trên đường mà cô đang đi, ánh nhìn của họ khiến Trân không khỏi hoài nghi. “Các người làm gì ở đây??” Trân lạnh giọng, mắt nhìn năm người kia hằn học hỏi. Thái độ của cô như vậy cũng không có gì lạ, năm người vừa xuất hiện vốn đều không có thiện cảm với cô ngay từ ngày lớp mặt nạ sự thật chưa được bóc trần. Họ là Hân, là Tuấn, là Nhi, Hùng và Dương … năm người ấy không hẹn mà xuất hiện trước mặt Trân, cản trở công việc cô đang thực hiện. “Trân …” Hân đứng ra trước mặt Trân, thái độ có phần gay gắt cùng đe dọa: “Chúng tôi sẽ không làm mất thời gian của cô, chỉ cần cô thành thật trả lời câu hỏi của chúng tôi.” Trân cười khểnh, cô cất đi khẩu súng đang cầm trên tay, khóe miệng buông lời chán nản: “Tôi cũng không có thời gian trốn tránh mấy người, hỏi gì hỏi nhanh đi.” “Các cô lấy cắp dữ liệu của giới tội phạm với mục đích gì??” Nhi ngay lập tức đặt câu hỏi: “Nó có liên quan tới việc Hương tự thú không??” Trân nhếch miệng, đôi mắt hướng lên cao một chút rồi hạ xuống, bờ vai nhún nhẹ một cái đáp lại: “Câu thứ nhất xin phép bỏ qua, tôi chỉ có thể trả lời câu thứ hai của chị.” “Có hay không??” Hân căng thẳng. “Có.” Câu trả lời của Trân khiến cả năm người phải sững sờ, khuôn mặt cùng một nét biểu cảm đang dần tối sầm đi. Trong khi ấy, Trân bỗng nhiên cười lớn, bộ dáng khác hoàn toàn với một Trịnh Huyền Bảo Trân trước đây. “Các người giỏi thật đấy, chỉ cần câu trả lời đó thôi mà hiểu hết mọi chuyện … tôi khâm phục mấy người thật.” “Cô đang nói cái quái gì thế??” Dương gầm lên. Đột nhiên khuôn mặt Trân trầm đi, nét cười một giây trước chuyển đổi thành một thứ cảm xúc phẫn nộ, cô nhếch miệng cười, khóe môi nói nhưng giọng lại như đang nguyền rủa. “Nếu nhận ra điều này sớm hơn, tôi đã có thể … thay đổi nó.” “Cô lảm nhảm cái gì vậy??” Hùng gằn giọng: “Cô nghĩ bản thân tài cán đến đâu?? Hoang đường …” “Chậc …” Trân tắc lưỡi, mắt liếc nhìn Hùng buông lời giễu cợt: “Ít ra tôi ở gần tiểu thư hơn mấy người.” “Cô câm miệng đi, Trân.” Tuấn gào lên, tay nhanh chóng chĩa mũi súng về phía đầu của Trân. Cảm tưởng như nếu Trân còn nói thêm câu nào, cậu sẽ không ngần ngại bắn nát đầu của cô. “Được rồi, sao phải tức giận thế?!” Trân cợt nhả, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình. Phía trên cao, một bóng trắng vừa hạ xuống nóc nhà cao vút … đến lúc phải đi rồi. “Cô chưa xong việc với chúng tôi đâu, đừng nghĩ tới việc rời đi.” Hùng cũng giương súng, đôi mắt ánh lên những tia sát khí đáng sợ. Tuy nhiên, nếu là Trân của một năm trước thì có lẽ điều đó sẽ hiệu quả … nhưng, Trân của bây giờ đã khác, hoàn toàn khác. “Thử ngăn tôi xem …” Trân nhếch miệng thách thức. Hành động này đối với năm người kia mà nói là hết sức bất ngờ. Họ đã quên mất rằng … Trân chính là một trong những Đế Vương của cuộc huấn luyện tàn khốc Địa Ngục Đế Vương, họ đã hoàn toàn quên mất điều quan trọng nhất làm thay đổi con người của Trân. “Tôi còn nán lại đây là vì tôi coi các người vẫn là bạn của tiểu thư, đừng được nước làm tới như vậy.” “Tại sao cô luôn miệng nói tiểu thư tiểu thư?? Cô gọi Hương với chức danh như vậy sao??” Hân tái mặt trước lối xưng hô kì lạ của Trân. “Chả quan trọng …” Trân nhếch miệng: “Tôi sẽ đi dù mấy người có muốn hay không.” “Không dễ như vậy đâu …” Dương và Nhi không hẹn mà đồng thanh nói, ánh mắt không kìm được sự giận dữ của mình. Nhưng … Trân chẳng bận tâm điều đó, và cô cũng không có ý định di chuyển, chỉ đứng như đang chờ đợi. … Xoạt … phịch … Một bóng đen lao từ trên không xuống chắn giữa Trân và năm người còn lại, hai khẩu súng ngắn màu bạc hướng thẳng về phía năm khẩu súng đang giương lên … kẻ vừa xuất hiện nhìn năm người kia với đôi mắt trầm lạnh, khóe miệng mấp máy nói bằng giọng tràn ngập âm khí. “Dirty các người phiền quá đấy …” “Phải, vô cùng phiền.” Một giọng nói khác vang lên đằng sau năm người, nhân vật cuối cùng trong bộ ba đã xuất hiện. Lúc này, cả Tuấn, Hân, Nhi, Dương và Hùng đều có cảm giác cơ thể cứng đờ lại, toàn thân như bị thứ gì đó buộc chặt không thể nhúc nhích. Năm đôi mắt hướng thẳng về phía Trân đang đứng đó với nụ cười khinh bạc trên môi, cô buông một lời cợt nhả chế giễu: “Tôi nói rồi mà, tôi sẽ đi dù mấy người có muốn hay không.” “Trân, cô …” Hân nghiến răng ken két, họ sao có thể cam tâm nhìn ba người kia thoát khỏi tay mình dễ dàng như vậy?? Nhưng … dù thế nào, họ vẫn không đủ khả năng ứng chiến với hai người được đào tạo bài bản qua những lò đào tạo sát thủ chuyên nghiệp. “Đi nào Nhiên, Chi … đến giờ rồi.” Trân quay đi, đồng thời Chi và Nhiên cũng vứt bỏ bộ mặt đề phòng và đi theo Trân. Chính lúc ấy, Hân bỗng thay đổi thái độ, cô gào lên đến gần như bật khóc … “Khoan đã, Trân … làm ơn hãy cho tôi biết, Hương sẽ quay lại chứ?? Nó sẽ thoát ra khỏi chốn ngục tù đó phải không?? Làm ơn hãy cho tôi biết, TRÂN …” Tiếng van xin thảm thiết của Hân làm bước chân của Trân chậm dần, cô dừng lại, quay nhìn năm người đang bị kìm giữ phía sau. Khuôn mặt Hân bây giờ bộc lộ một thứ biểu cảm đau đớn tột cùng, một cảm giác mà Trân đã từng trải qua. Cô nhếch miệng quay đi, bỏ lơ khuôn mặt tội nghiệp của Hân và những người khác. Khi Hân bất lực cúi đầu xuống thì giọng nói của Trân lại vang lên … “Nhà tù quốc tế, hãy tới đó, chứng kiến sự trở lại của người mà các người coi trọng nhất … không nên bỏ lỡ thời khắc ấy.” Hân trợn tròn mắt, cô nhìn ba bóng người đang dần đi khuất khỏi tầm mắt, chốc lát sau liền biến mất. Và sau đó vài phút, năm người họ cũng được giải phóng khỏi thứ vũ khí vô hình của Nhiên. Lúc này, ngoài việc cảm ơn ra, Hân và những người khác không biết làm sao đối với người mà họ luôn căm ghét. Trân đã cho họ một đầu mối, họ chắc chắn sẽ không bỏ phí. … … … Rào rào rào … Trận mưa bất chợt trút nước xuống làm mọi cảnh vật như mờ đi … nhưng, nó lại chẳng thể khiến những con người đang đứng trên phi trường kia di chuyển. Họ đứng dưới mưa, mặt đối mặt với nhau trong im lặng, chỉ có những ánh nhìn qua lại như đang đối thoại. Một trong ba cô gái lên tiếng hỏi, là Trân. “Ngô Dương Minh, anh cần gì ở chúng tôi??” Câu hỏi truyền tới người đàn ông đang đứng phía đối diện, hắn vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm của mình, hoàn toàn không có ý định đáp lại. Nhưng, người đứng đằng sau che ô cho hắn lại bị ảnh hưởng bởi câu hỏi và giọng nói của Trân, anh ta nhìn cô, ánh nhìn da diết đến cháy lòng. Tuy nhiên, Trân dường như không quan tâm tới người đó, mắt chỉ một mực nhìn về phía hắn, bản thân vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Tôi không nghĩ anh lại chặn đường chúng tôi tại đây.” Hắn khẽ nhếch làn môi, cảm thấy câu nói của Trân rất thú vị, giọng hắn vang lên thản nhiên như đang đùa cợt. “Vậy là … cô biết chắc chắn sẽ phải đối mặt với tôi??” “Phải, nhưng không phải tại đây, và không chỉ với ba người như thế này.” Trân gằn giọng, trong mắt ánh lên những tia nhìn giận dữ phẫn nộ. “Ruốt cuộc thì anh muốn cái gì??” “Trân à, đừng tỏ thái độ thù địch như vậy …” Nhiên khẽ kéo tay Trân, khuôn mặt lộ chút lo lắng. Cô hiểu cảm giác của Trân hiện tại, đẩy mọi thứ đến bước đường này, Trân thực sự không thể tha thứ được cho những hành động mà hắn gây ra. Nhưng … Nhiên còn hiểu hơn sự nguy hiểm mà hắn có thể đem đến cho cả ba người, tốt nhất nên cản Trân lại ngay khi có thể. Hắn cười lớn, đầu khẽ lắc nhẹ thản nhiên nói: “Tôi tới đây không phải gặp các cô, đừng hiểu lầm.” “Vậy bọn em có thể đi chứ??” Nhiên căng thẳng hỏi, mắt không ngừng canh chừng Trân. Cô sợ cô gái ấy sẽ hành động liều lĩnh mà chuốc họa vào thân, tuy nhiên, người còn lại trong số ba người cũng đã có động thái đề phòng từ trước. “À …” Hắn định nói gì đó thì Chi đột nhiên lên tiếng đánh gãy câu nói của hắn: “Nếu như anh định tìm gặp chị gái mình, nhờ anh chuyển hộ một lời được không??” “Tiện nhỉ?!” Hắn nhướn mày, không ngờ Chi lại có thể nhìn thấu được ý định của hắn. Trong khi ấy, Chi chỉ khẽ nhún vai trước hai từ không mấy thiện ý, cô tiếp tục nói, bản thân đẩy chị gái mình ra đằng sau. “Chẳng phải anh đến để ngăn cản chị ta hay sao?? Chỉ một câu thôi, anh sẽ thuyết phục được hoàn toàn chị gái mình.” “Nói đi.” “Hãy chuyển lời tới Ngô Hoàng Ánh Ngọc, chị gái của anh …” Chi mỉm cười nói tiếp: “Việc tiểu thư nhờ vả, chị ta không cần phải làm nữa … cứ để Long thiếu gia tự do hành động.” Hắn trợn trừng đôi mắt, những gì Chi vừa nói như một cú giáng mạnh mẽ vào kế hoạch của hắn. Chi nói ra điều này không biết có mục đích gì?? Hắn nhận thức được ba cô gái mà vợ mình lựa chọn chắc chắn không phải là những kẻ tầm thường, hơn hết, mỗi cá nhân trong đó mang một khả năng vượt trội khác nhau, nhất là Chi, hắn hoàn toàn không nắm được khả năng của cô gái này. Và hiện tại, sự hiểu biết cạn kiệt ấy khiến hắn không nhìn được chủ ý của Chi trong tình huống này. “Nói vậy là ý gì??” Hắn nhìn Chi bằng dáng vẻ giận dữ. “Rồi anh sẽ biết thôi.” Chi nhếch miệng, cô nhún vai đáp lại bằng một câu thách thức. Chính điều đó khiến hắn vô cùng phẫn nộ, lần đầu tiên hắn bị một con nhóc như Chi dắt mũi. “Tạnh mưa rồi.” Nhiên thốt ra một câu làm không khí căng thẳng giữa hai bên đột ngột biến mất. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía khuôn mặt tươi cười của cô gái có mái tóc đen nhánh buông thả, Nhiên nhìn hắn, nụ cười không tắt nhưng đâu đó lại mang một vẻ nguy hiểm cần đề phòng, làn môi lay động bật lên tiếng nói: “Nếu anh không phiền, chúng em có thể rời khỏi đây không??” Hắn nhìn dáng vẻ của Nhiên, không khó để nhận ra cô gái ấy đang vô cùng nghiêm túc. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn dễ dàng bỏ qua cho thái độ của Chi, nhất là khi, điều Chi vừa nói khiến kế hoạch của hắn đi lệch hướng. Hắn vừa định lên tiếng thì Nhiên lại nói trước: “Dù muốn hay không, ba bọn em sẽ rời khỏi đây …” Nhiên đưa hai tay lên không trung, xung quanh những ngón tay xuất hiện những sợi dây mỏng manh sắc lẹm. Cái nhìn của Nhiên ánh lên một tia sát khí, khóe môi lần nữa nhếch lên nói tiếp: “Nếu anh không tránh đường, em sẽ dùng đến vũ lực …” Hắn nheo mắt, sát khí tỏa ra rất rõ ràng từ cả ba người con gái ấy … tuy vậy, nhiêu đó không gây được ảnh hưởng tới hắn. “Em nghĩ mình có cơ hội sao??” “Em sẽ cố không chết …” Nhiên nhếch miệng. Hai lần trải qua đợt huấn luyện địa ngục kia và thất bại trở về, Nhiên lúc này không còn gì có thể khiến cô lùi bước. Cô thực sự đặt toàn bộ tính mạng của mình vào câu nói ấy. Chỉ cần hắn hoặc người kia hành động, cô sẽ đem bản thân ra để hai người còn lại có thể rời khỏi đây. Hắn sẽ làm gì trước tình huống này?? … … Tại ngôi biệt thự màu xám tro rộng lớn ở nước Pháp, một chàng trai đang ngồi trước những chiếc màn hình hiển thị hình ảnh hoạt động của một người đàn ông khác. Chàng trai ấy, khuôn mặt lộ một vẻ đăm chiêu, dường như anh đang có rất nhiều điều phải suy nghĩ nhưng lại không có cách nào để giải quyết. “Anh Đạt …” Người đó thoáng giật mình trước tiếng gọi, mọi vấn đề gần như bay biến đi hết. Anh quay lại nhìn người vừa bước vào phòng, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Ath, đừng có thình lình gọi tên anh như vậy … không quen.” Ath khẽ cười rồi ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt cô nhóc hiện lên nét mệt mỏi, đôi mắt hơi nhắm lại, miệng hỏi người đang ngồi trên chiếc ghế xoay kia: “Anh tính giám sát anh ấy đến bao giờ?!” “Lâu nhất có thể …” Đạt thở mạnh một tiếng trở về dáng vẻ trầm tư, mắt nhìn vào những màn hình. Anh đâu có muốn thế này, nhưng tại kẻ kia quá cứng đầu, mọi lời khuyên của anh đều vô tác dụng … ngoài việc giam lỏng anh chàng đó, thực sự Đạt không biết mình nên làm thế nào cho phải. “Anh biết rằng Hades sắp hành động, anh nghĩ rằng anh Long sẽ chấp nhận bị cầm chân tại đây sao??” Ath chán nản, sự thật rành rành ra đấy vậy mà Đạt không chịu chấp nhận. Dù có làm đủ mọi cách, Hoàng Nhất Long lúc này chỉ đang chờ đợi mà thôi, chỉ cần một động tĩnh dù là nhỏ nhất đến từ phía em gái mình, Long chắc chắn sẽ rời đi mà không ai có thể ngăn cản được … Ath không hiểu, ruốt cuộc thì Đạt làm những việc vô ích này là vì cái gì?? “Anh không biết Hades sẽ làm gì, nhưng vào thời điểm cô ấy thoát khỏi nhà tù … anh sợ … nếu Long có mặt, nơi đó sẽ trở thành chiến trường đẫm máu.” Đạt bóp trán nói một cách khó khăn. Dù nhìn được trước viễn cảnh đó, nhưng, sao anh không có cách nào ngăn cản được?? Đột nhiên, một giọng nói thanh nhẹ trầm ấm của một người phụ nữ vang lên … âm lượng tuy nhẹ nhưng nội dung lại đủ khiến hai người đang có mặt trong phòng phải giật mình. “Ta có một cách để ngăn cản điều đó xảy ra, cháu muốn nghe không??” Đạt đứng bật dậy khi thấy người phụ nữ ấy xuất hiện ở căn phòng kín đáo của mình. Làm thế nào mà bà ấy có thể tìm được anh ở nơi này?? “Bác … bác Nguyệt!!” Bà Nguyệt mỉm cười nhìn khuôn mặt đang đơ ra vì kinh ngạc của Đạt, bà không có ý dọa ai cả, chỉ là … đây có lẽ là cơ hội duy nhất của bà. “Cháu đừng quên ta có cánh tay trái của Dương Khang bên cạnh, Thuyên không đơn giản chỉ là mẹ kế của Hương đâu!!” “Cháu không nghĩ bác lại tới tận đây …” Đạt cười gượng, vốn dĩ không muốn người phụ nữ này gặp phải rắc rối. Nhưng, trước tình hình hiện nay, những điều đó anh không thể kiểm soát được. Chẳng lẽ anh phải chấp nhận sự thật này sao?? Không có lựa chọn nào khác ư?? “Cháu biết điều này là lựa chọn duy nhất và cũng là tốt nhất cho tất cả chúng ta, tại sao cứ cố ngăn cản??” Bà Nguyệt nhăn mày, bà hiểu chứ tâm trạng của cậu trai mà bà coi như con ruột. Đạt thực sự coi gia đình này như chính gia đình của mình, chính vì vậy nên anh càng không muốn bà Nguyệt phải chịu đau khổ hơn nữa. Nhưng … việc làm của anh lúc này lại khiến cho hai người thân thiết nhất phải phẫn nộ. “Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu bác ạ.” Đạt cười gượng, anh làm thế này không phải chỉ vì bà Nguyệt và Long … nguyên nhân còn vì một người khác nữa. Nhưng, có chết anh cũng không để bất kì ai biết điều này. “Cháu phải chấp nhận điều đó, cháu chỉ là con người, không thể làm tốt được tất cả mọi chuyện …” Bà Nguyệt nhìn thẳng vào Đạt, giọng nói đanh thép: “Hơn nữa, nếu cháu không chọn cách này, ta buộc phải tự mình hành động.” “Bác Nguyệt …” “Đừng cố nữa, hãy cho ta câu trả lời vào tối nay.” Nói rồi bà Nguyệt quay người bỏ đi rời khỏi căn phòng bí mật của Đạt. Bà bỏ lại chàng trai đang bàng hoàng trước những gì mình vừa được nghe … có lẽ, vì đây là cơ hội duy nhất nên bà Nguyệt sẽ không do dự, cũng không có ý từ bỏ hay khoan nhượng trước bất kì ai. … … … BỐP … Một cú đấm như búa tạ giáng xuống mặt Đạt làm anh ngã ngửa, khóe môi rỉ máu, người ra tay chính là người bạn thân nhất của anh – Hoàng Nhất Long. Cũng khó trách khi Long ra tay mạnh đến vậy, Đạt một lần nữa vừa thách thức tính kiên nhẫn của anh và lần này anh không thể bỏ qua được nữa. “Nguyễn Tiến Đạt, cậu tưởng mình là ai hả?? Cậu nghĩ cậu có thể điều khuyển được mọi thứ hay sao?? Tôi nói một lần nữa … ĐỪNG LÔI KÉO MẸ TÔI VÀO CHUYỆN NÀY.” Long gằn giọng mình lên, sự phẫn nộ đã tới đỉnh điểm, anh sẽ không tha cho bất kì ai dám động chạm tới mẹ của mình … rõ ràng Đạt biết điều đó, nhưng, tại sao người này vẫn cứ cố chấp ngăn cản anh?? Sao cậu ta dám lôi cả người mẹ yếu đuối của anh vào rắc rối này?? “Đây là hạ sách rồi …” Đạt ngồi bệt dưới nền đất, khóe miệng còn vương máu cong lên một nụ cười gượng gạo bất lực. Nụ cười ấy khiến bốn người đang đứng gần như chết lặng, Long, Ath, Ares và Joe, cả bốn người đều nhìn Đạt chằm chằm … có lẽ, từ khi quen biết đến bây giờ, họ chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt này của Đạt chăng??