Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ

Chương 8 : Bôi thuốc (H)

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy Người dịch: Khiết Lâm "Ngươi, đừng tới đây... Ta sẽ cắn ngươi đấy!" Mục Hâm Kỳ nhe hàm răng, cố hết sức làm ra dáng vẻ hung ác, thế nhưng gương mặt đỏ hồng, cùng với đôi mắt mờ mịt nước kia, một chút xíu lực uy hiếp cũng không có. Vệ Hy nghe thấy lời dọa dẫm của nàng, cười như không cười liếc nàng một cái, thong thả rửa sạch tay, lấy khăn lau hết nước đọng, bàn tay với những khớp xương thon dài đều đặn, bởi vì hàng năm luyện võ, chỗ ngón trỏ và hổ khẩu[1] có một lớp chai thật mỏng. [1]虎口: khoảng giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ. Mục Hâm Kỳ thấy Vệ Hy bước từng bước qua đây, hai đùi bất giác kẹp chặt, không hề có cốt khí mà xin tha: "Ta, ta sai rồi..." Mặc kệ sai gì cũng được thừa nhận trước chung quy sẽ không sai! Vệ Hy cười khẽ: "Nàng nhận sai cái gì chứ, ta chỉ giúp nàng thoa thuốc thôi mà, nhìn vẻ mặt của nàng xem, giống như là ta muốn làm gì nàng vậy." Tin vào sự tà ác của ngươi! Mục Hâm Kỳ sắp bị bộ dáng nghiêm chỉnh kia của Vệ Hy làm cho tức đến ngất đi. Không làm gì cả sao lại đem nàng trói lại! Cái tên cầm thú này! Mục Hâm Kỳ giật giật tứ chi bị trói trên cột giường, cắn răng âm thầm nghĩ cách làm sao để cởi trói, không tranh luận với hắn nữa. Thuận theo sự đá động của cổ chân, áo choàng vốn chỉ khoác trên người lại mở rộng thêm một chút, lộ ra hai chân thon dài trắng mịn, phong cảnh bí ẩn giữa hai đùi khó khăn lắm mới che được, mê hoặc người ta tìm hiểu ngọn ngành. Mục Hâm Kỳ than nhẹ một tiếng, không dám động đậy nữa, hiện tại nàng cũng chỉ dựa vào cái áo choàng này để lánh thân, tứ chi mở lớn bị trói chung với cột giường, giống như thịt cá nằm trên thớt gỗ, mặc hắn xâu xé. Trái lại Vệ Hy, quan bào vẫn còn yên ổn trên người, chỉ là xắn tay áo lên, hai ngón tay thấm một chút thuốc mỡ trong bình sứ, hướng về nơi giữa hai đùi của Mục Hâm Kỳ mà tìm kiếm. "A... Ngươi đi ra đi ra!" Mục Hâm Kỳ không nhịn được nữa, hai chân đấm đá làm sao cũng không để hắn luồn vào. Vệ Hy dứt khoát xoay người lên giường, cả người chen vào giữa hai đùi, khiến nàng chỉ có thể mắc kẹt ở hai bên sườn của hắn tùy tiện giẫm đạp hai cái. hoa huy*t trải qua sự giày vò thỏa thuê giờ khắc này vẫn còn sưng đỏ, hai cánh hoa run lẩy bẩy che chắn miệng âm đ*o, hơi hơi hé mở, ngón tay dính thuốc mỡ của Vệ Hy nhẹ nhàng chạm vào, cánh hoa yếu ớt mềm mại không chịu nổi co rụt lại, một dòng d*m thủy ngọt ngào lập tức phun ra ngoài. "Ưm..." Mục Hâm Kỳ chỉ cảm thấy miệng huyệt bị nhìn chằm chằm nóng đến phát sốt, sâu trong bụng nhỏ hơi hơi co rúm. Con ngươi Vệ Hy trầm xuống, đè nén hơi thở dồn dập, ngón tay nhờ có ái dịch trơn ướt, cứ thế trượt vào vách trong. "A! Ưm đừng!" Thật không nghĩ đến hắn thật sự bôi thuốc như thế ngay trước mặt nàng, cảm nhận được ngón tay xâm nhập trong dũng đạo, Mục Hâm Kỳ suýt nữa thì xấu hổ giận dữ đến chết, nhưng đang là ban ngày, lại còn ở trong nha môn, nàng không cách nào dám kêu ra tiếng, sống chết cắn chặt khớp hàng, uốn éo người kháng nghị. Vệ Hy ngồi xổm giữa hai đùi của nàng, vững vàng giống như tảng đá, cẩn thận từng li từng tí chống đỡ vách thịt đem thuốc mỡ đẩy vào trong, một lần lại một lần rút ra, thấm thuốc mỡ rồi lại cắm vào, tới lui như vậy bốn năm lần, sức lực của Mục Hâm Kỳ cũng tiêu hao hết sạch, bụng nhỏ bằng phẳng trơn nuột phập phồng lên xuống, thở hổn hển nhẹ nhàng, ngửa đầu bày ra cơ thể mặc hắn xoay vần. Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quần áo ma sát xột xoạt, Mục Hâm Kỳ ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy Vệ Hy đã cởi sạch sành sanh. Bởi vì đêm qua ánh sáng mờ mịt, lại bị vần vò đến đầu óc phình to, cũng không thấy rõ ràng, còn lúc này thanh thiên bạch nhật, nhìn thấy nam căn dâng trào sôi sục giữa hai đùi Vệ Hy, gân mạch uốn quanh bao bọc thân gậy màu xanh tím, hùng dũng oai vệ sừng sững hướng về phía mình, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, "Ngươi làm cái gì!" Nói xong, nhấc chân dùng đầu gối chặn lại lồng ngực đang muốn ép sát của hắn. Vệ Hy lấy tay nhẹ nhàng đỡ một cái đã hóa giải được sự chống cự yếu ớt của nàng, dáng vẻ đương nhiên đáp: "Bôi thuốc a." "Bôi thuốc ngươi cởi y phục làm cái gì hả!" Vệ Hy khẽ mỉm cười, dùng hành động tiếp theo giải thích vì sao. Vệ Hy trút hết số thuốc mỡ còn sót lại ra, một tay vuốt ve côn th*t, để toàn bộ thuốc mỡ bám đều lên thân gậy thô to. Mục Hâm Kỳ cảm thấy đầu mình gần như sắp nổ tung, nhìn dáng vẻ cứu giúp đương nhiên kia của Vệ Hy, một mặt mắng hắn không biết xấu hổ, một mặt tim đập như trống. Đợi bôi hết toàn bộ thuốc mỡ, Vệ Hy nắm lấy tên to xác trong tay mình, cắm vào huyệt nhỏ ướt át, chỉ vừa tiến vào một cái đầu, đã khiến Mục Hâm Kỳ không chịu nổi mà xoắn chặt cơ thể. "Xuýt... Đừng kẹp chặt như vậy, bằng không sẽ không thể bôi vào bên trong, thuốc này phải xoa cho nóng lên mới có hiệu quả." Vệ Hy đưa đẩy mông hẹp, xoay quanh tiến vào từng tấc từng tấc một, mỗi lần tiến vào một chút đều phải kì kèo rất lâu, thật giống như vì để thuốc mỡ nóng lên vậy. Lần này quả là làm khổ Mục Hâm Kỳ, cứ bị treo lơ lửng nửa vời như thế, cắm vào một chút thì trướng đến khó chịu, lui ra một chút thì trống rỗng hư không, huyệt mềm chặt chẽ bọc lấy côn th*t màu tím sẫm, từng chút từng chút hé mở cái miệng nhỏ, mút hút theo bản năng. "Ưm hừm... Ách a... Trướng quá... Không chịu nổi nữa..." Mục Hâm Kỳ lắc đầu, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống gối, cơ thể mềm mại non nớt nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, xinh đẹp động lòng người. Thuận theo ba một cái, nơi giữa đùi của hai người rốt cuộc cũng không có khe hở mà dán sát vào nhau, quy đầu của Vệ Hy chống trên thịt mềm tận sâu bên trong, thở dài một hơi. "A! Ôi..." Mục Hâm Kỳ đè nén cổ họng, run rẩy ngâm nga, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút, liền có thể cảm nhận được côn th*t cọ sát mè nheo bên trong huyệt, cảm giác trướng bụng vô cùng rõ rệt, lập tức mở rộng chân, không dám động đậy dù chỉ một chút, miệng huyệt mấp máy, mật dịch cuồn cuộn nhỏ xuống đệm giường bên dưới, chưa gì đã thấm ướt cả một mảng. "A... Vệ, Vệ Hy... Ưm..." Mục Hâm Kỳ không chịu được mà lắc eo, ngâm nga tên của Vệ Hy. Cần cổ Vệ Hy đỏ bừng, mông eo chậm rãi đưa đẩy cắm rút trong dũng đạo sâu hun hút, đợi đến khi số thuốc mỡ lành lạnh kia tan hết, động tác lập tức trở nên thô lỗ. "Kẽo kẹt... Kẽo kẹt..." Giường lớn bằng gỗ lim dưới động tác ngày càng mạnh bạo không ngừng vang lên âm thanh, màn lụa mỏng màu xanh trên cột giường tung bay dập dờn, có thể thấy được cảnh xuân nồng nàn. "Ngươi... Ngươi... Nhẹ chút đi mà!" Mục Hâm Kỳ bị húc đến nỗi không thể nào nói được một câu hoàn chỉnh, nếu như không phải cổ chân đang bị trói chặt, không chừng cả người đã bị hắn húc đến tận đầu giường. Cánh tay của Vệ Hy chống ở hai bên người nàng, chỉ một mực khom eo điên cuồng đâm chọc, cái mông rắn chắc không ngừng nhấp nhô lên xuống, hận không thể nhét cả hai viên trứng vào trong, hơi thở hổn hển bất mãn đáp: "Nhẹ nữa thì không cắm vào bên trong được!" Lời nói xấu hổ như vậy, Mục Hâm Kỳ nghe xong chỉ muốn đánh người, thật ra nàng muốn nói không cần phải tạo ra tiếng động lớn thế, cái giường bên dưới cũng bị hắn lắc sắp vỡ thành từng mảnh luôn rồi, lớn tiếng như vậy, bị người bên ngoài nghe được, còn muốn nàng sống nữa hay không! Nhưng vô luận thế nào, hiển nhiên Vệ Hy đều không nghe lọt tai, dáng vẻ kia so với đêm qua khi hít phải thôi tình hương còn điên cuồng hơn nữa là. Khoái cảm vừa gấp rút lại vừa mãnh liệt khiến Mục Hâm Kỳ gần như sụp đổ, có cắn chặt môi cũng không ngăn được tiếng rên rĩ mềm mại, bị cắm một hồi cũng chỉ có thể há miệng kêu rên. Nước mắt sảng khoái từ trong khóe mắt phiếm hồng chảy tràn xuống gối, lan thành một mảng. "Phốc thử... Phốc thử... Phốc thử..." Thân gậy cùng với huyệt thịt va chạm kịch liệt, âm thanh dâm mỹ lượn lờ vang lên không dứt, khiến lòng người càng thêm sôi trào. Tấm áo choàng miễn cưỡng khoác lên người Mục Hâm Kỳ sớm đã hoàn toàn mở rộng, cặp vú non mịn căng đầy dưới sự đâm húc mạnh mẽ của nam nhân, đong đưa xóc nảy, da thịt trắng nõn làm choáng váng cả tầm mắt nam nhân. Vệ Hy cứ thế đâm rút, càng thêm ép sát thân thể to lớn tráng kiện, dương v*t nhắm ngay huyệt mềm non nớt, không ngơi nghỉ phút nào mà xuyên thẳng vào trong. "Bạch! Bạch! Bạch! Phốc thử... Phốc thử..." "Ừm a... A a a... A a... Ô..." Mục Hâm Kỳ run rẩy cả người, nghênh đón từng đợt lại từng đợt công kích của nam nhân, đôi mắt ầng ậc nước nhuốm đầy thần sắc mê ly. Hết chương 8. Đôi lời người dịch: Sắp ngất xĩu với mấy cái từ miêu tả tiếng động âm thanh huhu, nàng nào có kinh nghiệm đọc/dịch truyện H thì góp ý giúp mình với khổ quá.. chẳng hạn như cái từ phốc thử (噗呲) nè, cảm thấy không thích lắm nhưng thật sự không biết để thế nào cho hợp lý luôn..